Chương 40: Sự Thật Bất Ngờ

Nghe hắn nói vậy, Phương Nhã Vy không những không giận, mà còn nũng nịu nói: "Đi mà!!!"
Phương Nhã Vy là vậy đấy, muốn cái gì là phải năn nỉ cho bằng được, bằng không sẽ không bỏ cuộc.
"Đi đâu? Mày đuổi tao hả?" Nguyên Vũ Khánh hỏi.


"Mày kì quá à!" Phương Nhã Vy đánh hắn một cái rồi ngồi buồn hiu.
"Thôi nè. . . " Thấy cô nàng buồn như vậy, Nguyên Vũ Khánh liền đút đồ ăn cho cô nàng, nhưng vừa vào liền bị Nhã Vy cắn: "Ây da, đau con này."
"Ai kêu." Phương Nhã Vy nguýt dài.


"Kêu gì, được rồng đòi thượng đế hả mậy?" Nguyên Vũ Khánh mắng.
"Tiếp đi." Phương Nhã Vy tiếp tục há miệng làm hắn cạn lời.
Nguyên Vũ Khánh có chút ch.ết lặng, thuận tay lấy đùi gà đưa tới miệng cô nàng rồi nhét vào miệng mình.


Đỗ Tấn Hưng thấy hai đứa bạn của mình như vậy thì cười cười, nói: "Tình cảm ghê luôn bây."
"Tình cái đầu mày, nó cứ quậy tao không." Nguyên Vũ Khánh bực mình chửi.
"Thích thế còn gì." Đỗ Tấn Hưng cười ha hả.
"Mày thích thì qua đây mà ngồi." Nguyên Vũ Khánh nói.


"Thôi, biết mày khoái rồi, hô hô. . ." Đỗ Tấn Hưng cười.
Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì lười giải thích, tới lúc ăn khoai tây thì hắn đút cho Nhã Vy, rồi Nhã Vy đút lại cho hắn.


Lâu lâu nổi hứng lên, thế là hắn đưa tới gần miệng xong rút lại, bỏ vô miệng mình, làm cô nàng tức giận nên giữ luôn bịch khoai tây.
Ăn uống xong thì đã 9 giờ tối, thế là cả đám quyết định đi tăng hai, nhưng chỉ có 8 đứa đi thôi.


available on google playdownload on app store


Vì mấy đứa khác nhà xa nên phải về sớm, còn Nhã Vy vẫn đi với hắn như thường.
Nhưng thấy người mình dơ dơ, Nguyên Vũ Khánh đành lên tiếng đề nghị: "Giờ tao chở mày về nhà tao, rồi chờ tao tắm cái đã."


"Biết dơ luôn." Phương Nhã Vy nhìn hắn rồi nguýt dài, giả vờ làm ra vẻ chán ghét để chọc hắn.
Bất quá Nguyên Vũ Khánh là ai chứ?
Nói thật chứ mặt hắn dày như cái thớt rồi nên chả biết ngại là gì, thế nên cười cười rồi giải thích: "Tao đi sáng giờ chưa tắm rửa gì, lát vô bar sao được?"


"Là lá la là la. . ." Phương Nhã Vy nhảy chân sáo đi trước rồi hát trêu hắn.
Thấy cô nàng hát trêu mình, Nguyên Vũ Khánh liền nhe răng cười: "Ờ, hồi nãy đứa nào ngồi sát bên tao vậy? Hít cho đã rồi giờ chê à?"


"Xớ. . . gì cũng nói được." Phương Nhã Vy đánh tay hắn rồi nhảy lên xe rồi để hắn chở đi đâu thì chở.
Nhìn nhỏ bạn của mình, Nguyên Vũ Khánh không khỏi lắc đầu, sau đó chở cô nàng về nhà.


Vào nhà hắn thấy ông nội chưa về nên kêu Nhã Vy muốn làm gì thì làm, còn hắn thì bước vào nhà tắm.
Tắm rửa xong đâu đấy, hắn chở Nhã Vy lên The Arth Saigon ở trung tâm quận một.


Mà hôm nay lại là chủ nhật nên trên đây chặt cứng người, nhưng may là vẫn còn bàn trống vì Ngô Anh Kiệt đã đặt trước.
Vừa ngồi xuống, Nguyên Vũ Khánh liền gọi ngay một chai Black Label để mở hàng, mấy đứa còn lại thấy vậy thì ngơ ngác.


"Nhìn gì? Bữa nay tao đãi chai này, còn lại tự trả." Nguyên Vũ Khánh nhe răng cười.
"Bữa nay xung mày?!" Ngô Anh Kiệt ngạc nhiên, vì đó giờ có thấy đứa bạn của mình chơi lớn như vậy đâu.


Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì cười cười: "Hỏi nhiều thế? Tao không đãi tụi bây cũng nói, giờ đãi lại có ý kiến là sao?"


"Có mấy khi được mày đãi chai rượu đắt tiền như thế, rót cho tao một ly đi, để tao xem mùi vị uống chùa nó như thế nào." Đỗ Tấn Hưng hí hửng đẩy ly nước của mình về phía hắn.
Nguyên Vũ Khánh không từ chối, rót cho đứa bạn xong liền đổ vào ly của mình một ít.


Sau đó cả đám gọi cocktail cho mấy đứa con gái, còn con trai thì cứ rượu mà đẩy, hết rượu thì lại sang bia.
Lát sau thì cả đám gọi Heineken ra, và làm hắn ngạc nhiên là cô nàng cũng làm một chai, nên hắn khuyên: "Uống vừa thôi!"
"Mày nói nhiều quá." Phương Nhã Vy đẩy tay hắn ra rồi uống tiếp.


Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh không đá động tới nữa, được một hồi thì cả đám rủ nhau chơi trò nói thật.
Luật là đứa nào uống sau sẽ bị phạt, nếu không trả lời được câu hỏi sẽ phải uống ba ly.


Mà bình thường hắn chỉ uống từ từ, nên uống cái một hắn làm không được, thế là bị thua.
"Cái định mệnh, sao tụi bây uống nhanh vậy?" Nguyên Vũ Khánh trợn mắt nhìn đám bạn của mình.


"Ha ha, tại mày ngu thôi, tiếp đến nên hỏi thằng Khánh cái gì đây bây?" Đỗ Tấn Hưng quay mặt nhìn sang đám bạn.
"Để tao, tao có câu này hay này." Ngô Anh Kiệt lên tiếng tranh slot, cười nham nhở, hỏi: "Trong lớp mình, mày hôn đứa nào đầu tiên?"
"Cái định mệnh, sao hỏi khó vậy mậy?"


Tự nhiên bị hỏi như vậy, Nguyên Vũ Khánh ngơ ngẩn một lúc mà không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Ngô Anh Kiệt thấy hắn cứ ậm ừ mãi nên lên tiếng thúc giục: "Nói nhanh đi mày."
"Nhiều quá nên tao không nhớ nữa, hề hề." Nguyên Vũ Khánh đánh trống lãng, vội vàng tìm cách trốn tránh câu trả lời.


Nhưng dường như đã biết trước chuyện gì đó, Bảo Trân nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: "Nói đi, mày đừng dối lòng nữa."
"Nhìn theo ngón tay thần thánh đã khiến tao sung sướng đây này."
Bị ép vào đường cùng, Nguyên Vũ Khánh suy nghĩ trong thoáng chốc rồi đưa ngón tay chỉ tới chỉ lui.


Nguyên Vũ Khánh hết chỉ lên trời, lại chỉ xuống đất, khiến mặt đứa nào cũng ngó theo ngón tay của hắn.
Thấy hắn cố tình kéo dài thời gian, Ngô Anh Kiệt liền bát đầu hắn một cái, thế là hắn lập tức chỉ sang Nhã Vy.


"Ồ!!!!!!" Cả đám hô lớn một tiếng, đến mức mấy người xung quanh cũng phải ngó qua nhìn xem.
Phương Nhã Vy bị chỉ trúng thì không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, mà quay mặt đi chỗ khác một cách e thẹn.


"Ồ cái đầu tụi bây, hôm đi núi Vân Tiêu tao tưởng cái gối nên úp mặt vào thôi." Nguyên Vũ Khánh thấy vậy liền chống chế.
Nhưng vừa nghe lời này từ hắn, vẻ e thẹn của Nhã Vy đã biến mất, thay vào đó là có chút hụt hẫn.


Có điều Ngô Anh Kiệt cũng không phải người ngoài cuộc, nên khi thấy cảnh này, hắn liền lên tiếng trách móc:
"Mày có biết cái mặt vàng mặt bạc của con Vy ai cũng cưng không? Vậy mà mày coi như cái gối là sao hả mậy?"


Mấy đứa con gái nghe vậy thì xoay qua nhìn Nhã Vy rồi nhẹ lắc đầu một cái, mà hắn cũng không biết đám bạn đang làm trò gì nữa.
Thấy bầu không khí có chút không đúng, Nguyên Vũ Khánh liền biện minh: "Bữa đó tao uống nhiều quá nên chả biết gì luôn, vì vậy mới tưởng là cái gối đấy."


Nói tới đây, Nguyên Vũ Khánh quay qua nhìn Nhã Vy thì thấy cô nàng chả có biểu hiện gì là không đúng.
Nhưng chẳng biết trời xui quỷ khiến thế nào, đúng lúc này hắn lại thấy đau bụng, nên nói: "Tụi bây chơi tiếp đi, tao đi vệ sinh cái."


Cũng phải thôi, vừa uống trà chanh, lại nốc thêm bia bọt thì không khó chịu mới là lạ.
"Ê, chạy đâu đó, mày tính chuồn à?" Vừa thấy hắn đứng dậy, cả đám liền kêu réo nhưng Nguyên Vũ Khánh chả quan tâm, mà vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.


Thời điểm hắn vừa đi khuất, Phương Nhã Vy đột nhiên bật khóc, có lẽ trái tim nhỏ bé đã bị tổn thương.
Đám bạn thấy vậy thì im lặng, đồng thời liếc mắt nhìn theo hướng hắn vừa đi khuất.
Hồi lâu sau, Nguyên Vũ Khánh ngồi trong nhà vệ sinh chừng 15 phút thì bước ra với đám bạn.


Có điều hắn thấy Nhã Vy vẫn tỉnh bơ như cũ, tựa như cô nàng chưa bị thua ván nào vậy.
Thật ra Nguyên Vũ Khánh muốn Nhã Vy thua để hỏi người mà cô nàng thích là ai.






Truyện liên quan