Chương 48: Phiền Toái Tìm Ẩn
Nhìn lớp vỏ màu đen trên tay mình, Nguyên Vũ Khánh khẽ thở dài: "Xem ra vật này không có duyên với mình rồi!"
Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng hắn biết đây đã là chuyện không thể cưỡng cầu.
Sau vài ngày thì hắn cũng đem chuyện này vứt ra khỏi đầu, không còn tò mò như trước nữa.
Một tuần sau, sau khi đi ăn, Nguyên Vũ Khánh chở Nhã Vy về trường cấp ba để họp mặt với mấy đứa bạn.
Tụi bạn thấy hắn với Nhã Vy đi chung xe thì thi nhau chọc, có điều hắn chỉ mỉm cười chứ không giải thích gì nhiều.
Thấy hắn không phản ứng gì, đám bạn cũng không trêu chọc nữa, thay vào đó là kéo nhau vào quán trà sữa ngồi chém gió.
Mà làm hắn thấy ngộ là chẳng biết tại sao Nhã Vy lại không thích uống trà sữa, hỏi ra thì cô nàng lại nói là không thích đồ quá ngọt.
Nghe cô nàng nói vậy, hắn chỉ có thể mỉm cười chứ không có lên tiếng bắt bẻ cái gì.
Thế là cả đám ngồi đọc truyện rồi rủ nhau đánh bài đủ thứ, chơi tới chiều thì mới chia tay nhau ra về.
Mà xui cái là hôm nay hắn lấy xe của Nhã Vy nhưng lại quên coi, thế là chạy được một đoạn liền hết xăng.
Không thể làm gì khác, Nguyên Vũ Khánh đành xuống xe đẩy bộ, nhưng có điều hắn không cho Nhã Vy đẩy tiếp.
Vì cô nàng rất tiểu thư, lết tí xíu là than mệt nên thôi, cho ngồi ở trển luôn, chứ không lại nghe than thở.
Nhưng thấy hắn đẩy xe mệt nhọc như vậy, Phương Nhã Vy lại lên tiếng: "Tao xuống đẩy phụ nha."
"Thôi, đẩy được năm bảy cái lại than mệt, tốt nhất mày ngồi yên trên xe đi là được." Nguyên Vũ Khánh từ chối, vì hắn không muốn cô nàng phải chịu cực.
Phương Nhã Vy nghe hắn nói như vậy thì cười hì hì, nói: "Xớ, vậy tao ngồi cho mày đẩy ch.ết luôn."
"Người như cây que mà đòi tao ch.ết?!" Nguyên Vũ Khánh cười cười, sau đó cố gắng đẩy xe về phía trước.
May cho hắn là trước kia từng luyện qua Dịch Chân Kinh, nên thể lực mới hơn người một chút, bằng không là nằm dài trên đường rồi.
Được một lúc thì Phương Nhã Vy bắt đầu giỡn, ngồi cũng không yên, làm hắn càng mệt thêm.
Lúc này hắn cũng oải lắm rồi, trời nóng mà cứ giỡn hoài, nhưng thấy cô nàng với tay đám vai cho mình thì bỏ qua hết.
Đẩy một hồi thì vận may đã mỉm cười với hắn, đổ xăng xong hắn liền tống của nợ về nhà, sau đó đến nhà kho nhập hàng.
Sau hôm đó thì mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, đến ngày hôm sau thì Ngô Anh Kiệt đến tìm hắn.
Ngồi nói chuyện với đứa bạn một lúc, Nguyên Vũ Khánh mới biết Ngô Anh Kiệt muốn kêu hắn hùng vốn mở quán cafe.
Ban đầu Nguyên Vũ Khánh không đồng ý, nhưng nhìn qua bảng kế hoạch chi tiết của thằng bạn thì hắn gật đầu ngay lập tức.
Đúng là dân Ngoại Thương có khác, làm ăn đều chu đáo đến mức khiến người ta phải thán phục.
Nhưng bạn là bạn, làm ăn là làm ăn, cả hai vẫn lập hợp đồng phân chia lợi ích với nhau.
Sau khi đứa bạn về nhà, Nguyên Vũ Khánh lập tức kiểm tr.a ví Binance của mình.
Hiện tại hắn đã có 3.22 Bitcoin, mà giá hiện tại đã là 20.051 đô la, cao hơn lúc đầu một chút.
Nhưng hiện tại đang là lúc cần gấp, nên Nguyên Vũ Khánh quyết định bán hết số bitcoin đó đi.
Sau bốn ngày chờ lệnh thị trường, Nguyên Vũ Khánh rốt cuộc thu được 63.918 đô la, đây đã là trừ đi 0.1% phí giao dịch trên sàn Binance.
Bán được bitcoin, Nguyên Vũ Khánh đem tiền chuyển về ngân hàng Việt Nam, sau đó chuyển ngoại tệ sang tiền tệ trong nước với mức phí 0.25% thì thu được 1.467.055.000 đồng.
Trừ hết các loại hao phí như phí chuyển tiền, tiền điện và máy móc, hắn thu được một tỷ.
Nhưng đây không phải tiền của một mình hắn, mà bao gồm cả Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt.
Cả đám đem tiền chia nhau, sau đó lại đầu tư vào quán cafe của Ngô Anh Kiệt, và Đỗ Tấn Hưng cũng muốn đầu tư theo.
Với số tiền một tỷ này, bọn hắn thừa sức thuê mặt bằng và nhân viên trong vòng nửa năm.
Tiếp đó là phần đặt tên cho quán, sau một phen tranh luận, cuối cùng cả đám thống nhất mở quán với tên Teara Coffee.
Còn chuyện thuê mặt bằng ra sao, Ngô Anh Kiệt không chút do dự mà nhờ ba của mình.
Sau một tuần bận rộn, cả đám rốt cuộc hoàn thành công tác chuẩn bị đầu tiên.
Trải qua lần bận rộn này, hắn thấy tâm tình của mình đã vững vàng hơn rất nhiều.
Còn chuyện khối lập phương thì hắn đã sớm quên, trong lúc nhất thời cũng không còn quan tâm tới nó nữa.
Rồi thời gian lại thắm thót thoi đưa, thoáng cái đã đến ngày 30 tháng 8, hôm nay là rằm tháng 7.
Trời vừa chạng vạng, Nguyên Vũ Khánh liền chở ông nội qua ban trị sự Phật Giáo Hòa Hảo ở quận 5.
Đến nơi thì hắn thấy bên trong đã tấp nập người qua lại, người thì bưng bê, người thì dọn bàn các kiểu.
Thấy mọi người bưng nước rót trà, hắn cũng học theo, những người xung quanh thấy vậy cũng không nói gì, mà chỉ nhìn hắn rồi nhẹ gật đầu.
Chạy vặt một hồi thì có người kêu hắn vào trong bưng cháo lên để mọi người ăn đêm.
Nghe vậy hắn liền nhanh chân bước vào, nhưng vừa vào liền thấy bên trong toàn là con gái với phụ nữ.
Bất quá hắn cũng không ngại, vì trong này có rất nhiều gái đẹp.
Thế là hắn hỏi han mọi người một chút rồi bắt đầu bưng cháo ra ngoài bàn.
Có điều, được một lúc thì có một đứa con gái bước tới, nhìn tuổi tác thì khoảng 17 18 tuổi, nhưng khuôn mặt không được ưa nhìn cho lắm.
Người này có khuôn mặt hình quả lê, hai đầu lông mày cách xa nhau, hơn nữa còn rất thưa thớt, sống mũi tẹt, nhìn rất không có thiện cảm.
Tuy vậy, Nguyên Vũ Khánh cũng không làm ra biểu hiện gì trên mặt, vì người ta không liên quan tới hắn.
Nhưng làm hắn bất ngờ là vừa thấy hắn, người này bước tới rồi nói muốn mượn điện thoại để gọi cho mẹ lên rước về nhà.
Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh cũng nhẹ gật đầu rồi lấy con Sony Xperia XZ đưa cho đối phương.
Người kia lấy điện thoại của hắn liền nhấn số, sau đó gọi cho ai đó, được một hồi thì trả máy lại cho hắn.
Nguyên Vũ Khánh không quá quan tâm đến chuyện này, vì giúp người là chuyện tốt mà.
Lúc này hắn lại thấy bên cạnh có một đứa con gái khá đẹp đang làm nước, thế là Nguyên Vũ Khánh liền thuận miệng xin một ly.
Sau đó hắn ra ngoài sân tìm ông nội, rồi cùng ông nội ngồi nói chuyện với những người khác.
Thấy hắn đến, mấy ông cụ cũng thuận miệng hỏi thăm này nọ, tựa như đang học hay nghỉ, có bạn gái hay chưa các kiểu.
Nguyên Vũ Khánh cũng trả lời lịch sự, vì mấy ông cụ rất dễ gần và thân thiện.
Sau đó hắn lại nghe mấy ông cụ đàm luận về chuyện "sấm văn" này nọ, mà nghe cũng không hiểu nên hắn chỉ biết im lặng.
Hai ông cháu ngồi đến 9 giờ tối thì về nhà, sau đó hắn lại mở máy chơi Liên Minh Huyền Thoại.
Nhưng trong lúc chơi game, Nguyên Vũ Khánh thấy có tin nhắn tới.
Mở lên thì thấy Zalo có tin nhắn từ người lạ, người này tên Cao Thiện Mỹ, nhìn hình đại diện thì hắn phát hiện là người vừa mượn điện thoại của mình hồi tối.
Nhìn dòng tin nhắn "anh về nhà rồi à?" Nguyên Vũ Khánh không quan tâm nữa, tắt màn hình rồi tiếp tục chơi game.
Không lâu sau đó thì quán cafe bắt đầu khai trương, và lợi nhuận thu vào cũng khiến cả đám hài lòng.
Về phần cửa hàng cũng đã có ông nội quản lý, nên hắn cũng an tâm phần nào.
Nhưng làm hắn bực mình nhất là lại rớt môn "tiếng anh chuyên ngành".
Sau đợt đó, hắn chuyên tâm học hành hơn, để khỏi mất công cày lại tín chỉ.