Chương 55: Liệu Em Có Đoán Được?
Nhận lấy nụ hôn nồng cháy từ hắn, Phương Nhã Vy cũng không phản kháng, đưa tay ra ôm lấy hắn và đáp trả nồng nhiệt.
Được một lúc, Nguyên Vũ Khánh buông cô nàng ra, chống tay lên giường, nhìn xuống nói: "Nếu em đã biết, tại sao lại không ngăn cản anh?"
"Tại em yêu anh! Với lại em cũng không đủ sức để ngăn cản anh nữa!" Phương Nhã Vy trả lời nhẹ nhàng, nhưng làm hắn cảm thấy xao xuyến vài giây.
Khẽ định thần lại, Nguyên Vũ Khánh nghi hoặc hỏi: "Lỡ anh làm bậy thì sao?"
"Không có vụ đó đâu, chơi với anh nhiều năm nên em biết tính cách của anh ra sao, với lại em tin anh sẽ không làm vậy với em đâu, hì hì. . ."
Phương Nhã Vy đưa tay vuốt mặt hắn, sau một phen cảm nhận sự ấm áp từ khuôn mặt truyền tới, cô nàng lại nói tiếp:
"Anh phải biết, con gái nó yêu anh, nó thương anh, nó mới cho anh làm này làm nọ, bằng không thì mơ đi! Chính vì em yêu anh, thương anh, nên em mới để anh làm gì thì làm, miễn sao không đi quá giới hạn là được."
Nguyên Vũ Khánh nghe đến đây thì nhịn không được, cúi đầu xuống hôn Nhã Vy một cái, mỉm cười nói:
"Yêu em quá đi! Mà sao em biết nhiều thế mà không nói cho anh biết gì hết vậy? Không nhờ tụi Bảo Trân thì đến giờ anh vẫn không biết em yêu anh đấy."
"Người ta ngại chứ bộ! Anh thì biết gì đâu, lúc nào cũng nghĩ là qua ải, nhưng hết chín phần là do em rồi!"
Phương Nhã Vy đưa tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt của hắn, mỉm cười một cái rồi nói cho hắn nghe.
Nguyên Vũ Khánh nằm xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhã Vy, nói:
"Anh không nghĩ em lại thông minh như thế, vậy là mấy chuyện anh trải qua đều là sắp đặt của em chứ gì?"
"Hì hì, cái này do anh non quá đấy, chứ bắt anh là chuyện dễ như trở bàn tay thôi. Có điều làm như vậy thì dễ cho anh quá, với lại em cũng muốn anh phải trải qua cảm giác của em khi thấy anh có bồ nó ra sao. Hơn nữa em muốn anh phải yêu em thật lòng, chứ không phải chơi qua đường như những đứa con gái khác, nên em mới quay anh mòng mòng như thế."
Phương Nhã Vy nắm chặt lấy bàn tay của hắn, sau đó quay đầu nhìn sang, thấp giọng nói:
"Cái gì tốt nhất của em, em đều dành cho anh rồi, nên đừng phản bội em anh nhé."
Nguyên Vũ Khánh không trả lời mà mỉm cười, rồi bất ngờ lấy trong túi ra một chiếc hộp màu đỏ.
Phương Nhã Vy thấy vậy thì vô cùng bất ngờ, đưa tay che miệng như không tin vào mắt mình.
"Cái gì em cũng đoán được, nhưng riêng chuyện này thì em chưa biết nhỉ?"
Nguyên Vũ Khánh mỉm cười, sau đó bất ngờ quỳ một chân xuống, rồi mở chiếc hợp màu đỏ đưa về phía trước, nói tiếp:
"Vy à, anh yêu em nhiều lắm, làm vợ anh nhé."
Phương Nhã Vy nhìn hắn chằm chằm, tựa như muốn hỏi đây là trò đùa hay là sự thật.
Nhìn ánh mắt của Nhã Vy, Nguyên Vũ Khánh liền nhìn thẳng vào mắt cô nàng rồi gật đầu một cái.
Thấy cái gật đầu của hắn, Phương Nhã Vy nhìn hắn thật lâu, sau đó mỉm cười rồi chậm rãi đưa bàn tay của mình về phía trước.
Chỉ đợi có vậy, Nguyên Vũ Khánh lập tức lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp rồi đeo vô cho cô nàng, sau đó hôn nhẹ lên bàn tay xinh đẹp ấy.
Phương Nhã Vy nhìn hắn rồi mỉm cười đầy hạnh phúc, sau đó bất ngờ nhào vào người hắn.
Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh liền ôm chằm lấy cô nàng, sau đó mỉm cười hí hửng.
Thật ra, trước khi cầu hôn, hắn đã suy nghĩ rất lâu về chuyện này, và cũng nhận ra vị trí của Nhã Vy trong trái tim mình.
Đối với hắn, Nhã Vy chính là người con gái mà hắn muốn nắm tay đến hết đoạn đường này.
Với lại, hắn không muốn đánh mất Nhã Vy thêm một lần nào nữa, vì thế cầu hôn là lựa chọn tốt nhất.
Mà lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ lại một câu, đó là: "Người đi với cháu cả đời là người luôn bên cạnh cháu những lúc cháu khó khăn, là người luôn âm thầm lo lắng cho cháu, đấy mới là người cháu cần tìm, như vậy cuộc sống mới có ý nghĩa."
Nhớ lại câu này, giờ hắn mới hiểu câu nói của ông nội, thì ra người mà hắn cần tìm bấy lâu nay lại ở ngay trước mặt mình.
Tại lúc đó hắn quá ngu ngốc, cứ tưởng là bạn thân nên Nhã Vy mới như vậy, nhưng giờ hắn biết mình đã sai lầm.
"Yêu anh lắm cơ!" Phương Nhã Vy kéo hắn đến rồi hôn một cái, sau đó cả hai thủ thỉ thêm cả tiếng.
Đến 10 giờ khuya, thấy cũng không còn sớm nữa, Nguyên Vũ Khánh mới đứng dậy: "Thôi, anh về nha!"
"Ở đây với em đi mà!" Phương Nhã Vy nắm tay hắn kéo lại, dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn.
Thấy cảnh này, Nguyên Vũ Khánh đành mềm lòng, lo lắng hỏi: "Lỡ má em biết thì sao?"
"Má em với ông nội biết từ lâu rồi! Với lại hôm nay má em đi công tác, có mỗi em ở nhà thôi à!" Phương Nhã Vy nhìn hắn rồi mỉm cười.
Nghe xong Nguyên Vũ Khánh lại ngẩn người tập hai, chuyện này Nhã Vy biết thì thôi, không nghĩ cô Thanh với ông nội đều biết hết.
Mà nghĩ lại hắn thấy cũng đúng, lần về nhà ngoại Nhã Vy cũng vậy, tám chín phần là cô Thanh biết Nhã Vy ngủ chung với hắn nhưng vẫn không nói gì.
Có lẽ hai mẹ con đã nói chuyện với nhau từ trước, nên cô Thanh mới không làm ra phản ứng gì.
Về phần ông nội, hắn cũng đoán được phần nào, có lẽ là sau lần mời Nhã Vy đến nhà ăn cơm đi.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Nguyên Vũ Khánh lập tức mỉm cười: "Đợi tý, để anh gọi điện cho ông nội, để ông nội khỏi trông cửa."
"Hì hì, yêu anh ghê!" Phương Nhã Vy mỉm cười, sau đó ngồi dậy thu dọn đồ đạc trong phòng.
Cùng lúc đó, tại một chỗ cách nhà Nhã Vy chừng năm mét, lúc này có hai người mặc áo khoác màu đen đột nhiên bước đến.
Nếu để người khác nhìn thấy sẽ giật mình, vì đây chính là hai tên đồng lõa trong giáo phái tà thần.
Hơn nữa cấp bậc của hai tên này không hề thấp, từ khí tức phát ra có thể phán đoán, đây là hai tên giác tỉnh giả cấp E.
Lần này bọn chúng đến là muốn gây lên một trận thiệt hại về nhân mạng, khiến cho thành phố trở nên náo loạn.
Lúc này tên đứng đầu đưa mắt nhìn về phía căn nhà của Nhã Vy, cười nhạt nói:
"Bắt đầu từ đây đi, lần này chúng ta sẽ cho bọn chúng biết thế nào là sức mạnh của Chân Thần."
"Tốt! Chúng ta sẽ cho bọn chúng biết thế nào là sức mạnh của Chân Thần, ha ha ha. . ."
Tên đồng bọn còn lại lập tức gật đầu đáp ứng, sau đó kích phát ra siêu năng lực hệ hỏa của mình.
Chỉ là đúng lúc này, phía trước lại đột nhiên xuất hiện hai đạo nhân ảnh già nua.
Còn chưa để hai tên này kịp làm gì, ông lão mặc áo màu xám đột nhiên xuất hiện trước mặt tên cầm đầu, đưa tay bóp cổ nhấc hắn lên khỏi mặt đất.
Tên cầm đầu không khỏi kinh hãi, vì còn chưa kịp làm ra phản ứng đã bị đối phương nhấc lên như món đồ chơi.
Tên cầm đầu vô cùng sợ hãi, đồng thời thi triển ra siêu năng lực hệ thủy của mình.
Chỉ thấy lòng bàn tay của tên cầm đầu đột nhiên xuất hiện một quả cầu nước màu xanh đang xoay tròn.
Tốc độ xoay tròn của quả cầu nước nhanh đến mức khiến không khí xung quanh phát ra tiếng gào thét.
Từ tốc độ vận chuyển của quả cầu nước, có thể phán đoán được sức mạnh của cường giả cấp E này.
Nếu để quả cầu đánh trúng người, tám chín phần mười sẽ bị biến thành thịt nhão.
Bất quá, đối với sự tình trước mặt, ông lão áo xám không hề quan tâm chút nào, tùy ý cho tên cầm đầu thi triển ra siêu năng lực hệ thủy của mình.