Chương 56: Ông Lão Bí Ẩn
Thấy ông lão áo xám lơ là cảnh giác, tên cầm đầu lập tức cười lạnh, sau đó thét lớn một tiếng:
"Đi ch.ết đi lũ kiến hôi!"
Vừa thét xong, gã cầm đầu lập tức tung quả cầu nước vào người ông lão áo xám.
Quả cầu nước mang theo sức hủy diệt cực lớn đâm thẳng vào người ông lão.
Chỉ bất quá, thời điểm quả cầu nước sắp chạm vào người ông lão áo xám lại bị một cỗ lực lượng thần bí ngăn cản.
Ông lão áo xám đưa tay phải vuốt lấy chòm râu của mình, nhẹ mỉm cười một cái.
Một màn này để gã cầm đầu rơi vào hầm băng, nhưng ánh mắt của hắn lập tức bùng phát ra sự tức giận.
Gã cầm đầu lập tức lấy trong người ra một viên thuốc màu trắng rồi nhanh chóng nuốt xuống.
Trong cái nháy mắt đó, toàn bộ mạch máu trên người gã cầm đầu đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ.
Kéo theo đó là sức mạnh đột nhiên nhiên bùng phát, đất đá xung quanh đột nhiên rung chuyển kịch liệt.
Đối mặt với một màn này, ông lão áo xám vẫn bình thản như cũ, có điều đã buông cánh tay bóp cổ gã này ra.
Gã cầm đầu lập tức rớt xuống đất, cố gắng hít thở không khí ở xung quanh.
Nhưng chỉ sau ba giây ngắn ngủi, tên này lập tức mất kiểm soát, sức mạnh cũng theo đó mà bùng phát ra ngoài.
Nhưng khiến người ta ngạc nhiên là làn sóng xung kích từ tên cầm đầu không cách nào phát tán ra ngoài quá năm thước.
Có điều gã đứng đầu cũng không quan tâm đến chuyện này, trực tiếp thét lớn một tiếng: "Thủy Ngục!!!"
Những giọt nước rơi tung tóe khi nãy lập tức rục rịch, sau đó phóng tới người ông lão, đem ông lão bao phủ vào trong.
Trong sát na này, toàn bộ không khí xung quanh hai mét đều bị Thủy Ngục hút hết.
Nhưng làm người ta ngạc nhiên là, cứ tưởng sau khi bị Thủy Ngục bao phủ sẽ ngợp thở mà ch.ết.
Nhưng không ngờ ông lão áo xám vẫn thong dong đưa tay vuốt râu, sau đó nhẹ điểm vào màn nước một cái.
Thủy Ngục của tên cầm đầu lập tức như thủy triều rút lui, trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Mà trên người ông lão áo xám lại không có chút nào cho thấy bản thân đã bị ướt.
Một màn này để tên tà thần còn lại không khỏi trợn tròn hai mắt, như không tin vào những gì mình đang thấy.
Tiếp sau đó chỉ nghe ông lão áo xám nói một chữ "định" thân thể tên giác tỉnh giả có siêu năng lực hệ thủy lập tức đứng im bất động.
Tràng diện này để cho tên còn lại vô cùng sợ hãi, lập tức lấy ra một viên thuốc màu trắng nuốt vào bụng.
Sức mạnh của tên giác tỉnh giả mang siêu năng lực hệ hỏa lập tức bùng phát.
Đúng lúc này, túi áo của ông lão áo xám lại vang lên tiếng nhạc chuông vô cùng chói tai:
"Thịt bò thịt bò, sao mà thơm mà ngon quá đi, sao mà thơm mà ngon quá đi. . ."
Đây đích xác là bài nhạc chuông mà Nguyên Vũ Khánh cài cho ông nội của mình.
Tuy ban đầu là để cho vui, nhưng về sau hắn lười đổi nên để tới bây giờ, bất quá cũng rất ít khi đụng hàng với người khác.
Thời điểm tên kia định thét lớn để phô trương thanh thế, ông lão còn lại đã tóm lấy miệng của hắn đập vào vách tường bên cạnh.
Tên kia lập tức mất hết sức chiến đấu, siêu năng lực hệ hỏa cũng theo đó mà tan biến không thấy tung tích.
Bị ông lão nọ bóp miệng, tên này không nói được, nhưng nhìn vào con ngươi có thể thấy được sự sợ hãi trong đôi mắt của đối phương.
Ông lão áo xám không quá quan tâm đến chuyện này, lập tức lấy điện thoại ra, mỉm cười nói: "Alo, ông nghe."
Đầu dây bên kia nghe vậy liền gãi đầu rồi nói: "Ông nội, hôm nay cháu. . . cháu ở lại nhà bạn một đêm nha ông."
"Ừm, ông biết rồi, nhớ đừng thức khuya quá đấy." Ông lão áo xám cười nhẹ một tiếng, sau đó tắt máy rồi nhìn lại hai tên tà thần vừa bắt được.
Thấy ông lão áo xám đã nghe điện thoại xong, ông lão còn lại liền bình thản hỏi: "Tông chủ, chúng ta xử lý hai tên này thế nào?"
Vừa lúc này, xung quanh lại chạy đến một đám bảy tám người, dẫn đầu trong số đó là ông sáu cùng ông bảy.
"Cứ đưa hai tên này cho bọn họ là được."
Lời nói vừa dứt, ông lão áo xám nhẹ phất tay một cái, cuồng phong lập tức nổi lên, đem hai tên tà thần bay thẳng đến chỗ ông sáu với ông bảy.
Cùng lúc đó, Nguyên Vũ Khánh đã thông báo cho ông nội của mình, sau đó phóng lên giường nằm nghỉ.
Nguyên Vũ Khánh phải công nhận một điều, đó là giường của con gái rất thơm, chứ không phải như cái chuồng heo của mình.
Đông thời, đây cũng là lần đầu hắn với Nhã Vy ngủ chung một giường mà không phải là bạn bè.
Mà có lẽ do hơi mệt nên Nhã Vy vừa nằm xuống được một lúc là ôm hắn rồi ngủ luôn.
Có điều, trong lúc ấy hắn ngủ không được, thế là Nguyên Vũ Khánh đành gác tay lên trán.
Thử nghĩ một chút, sống một mình lâu như vậy, hiện giờ lại sắp lập gia đình, Nguyên Vũ Khánh cảm thấy có chút khó nói nên lời.
Thành thật mà nói, cái hắn thiếu hiện giờ không phải tình cảm, vì Nhã Vy đã cho hắn quá nhiều.
Còn cái hắn cần chính là một gia đình thật sự, một gia đình ấm áp mà hắn hằng mơ ước bấy lâu nay.
Mà người ta thường nói là "lấy vợ phải lấy liền tay" nên hắn quyết định lấy sớm chứ không để sang năm.
Trong lúc hắn đang đuổi theo suy nghĩ của mình, màn hình điện thoại lại phát sáng.
Nguyên Vũ Khánh thuận tay cầm điện thoại lên xem thì thấy Ngô Anh Kiệt đã tag mình với Nhã Vy vào một cái video có mấy ngàn lượt chia sẻ.
Mở ra thì hắn thấy người trong video không phải ai khác, mà là cảnh mình đang tỏ tình với Nhã Vy.
Phía dưới video có hơn hai ngàn bình luận, phần lớn đều là đám con gái tag bạn trai của mình vào, để họ xem mà học hỏi.
Nhìn cảnh này, Nguyên Vũ Khánh không khỏi cười khổ, bất quá hắn vẫn ghi nhớ lần giúp đỡ này của đám bạn.
Nhưng mới nằm lướt web được một hồi thì điện thoại lại có thông báo, mở lên thì thấy tin nhắn từ messenger.
Nhìn vào thì hắn thấy người nhắn cho mình là Cao Thiện Mỹ, nội dung là trách hắn sao lại chặn zalo, hơn nữa còn không thèm xem tin nhắn là có ý gì?
"Ý gì?" Nguyên Vũ Khánh không khỏi cau mày, vì cả hai có quen biết gì với nhau đâu mà tỏ ra thân thiết như thế?
Đối với loại người này, Nguyên Vũ Khánh không thèm giải thích hay nói năng cái gì, mà trực tiếp chặn luôn facebook cho nhẹ đầu.
Làm xong mọi chuyện, Nguyên Vũ Khánh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó nằm nhìn Nhã Vy ngủ.
Hắn để ý là khuôn mặt của cô nàng rất đẹp, làn da vô cùng lán mịn, không có đốt mụn nào.
Sờ vào thì mềm mềm mịn mịn, mượt mượt mát tay vô cùng, làm hắn có phần thích thú.
Có điều, một đêm này đối với Nguyên Vũ Khánh vô cùng khó ngủ, nằm trằn trọc đến 3 giờ sáng hắn mới chợp mắt được.
Tuy nhiên hắn cũng không ngủ quá lâu, đến 6 giờ sáng đã lòm còm ngồi dậy.
Theo bản năng, Nguyên Vũ Khánh đưa tay về phía Nhã Vy, nhưng nhìn sang thì không thấy người ở đâu hết.
Thấy cảnh này, Nguyên Vũ Khánh không khỏi mỉm cười tự giễu, sau đó đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà.
Vừa xuống tới dưới, hắn đã thấy Phương Nhã Vy đang loay hoay làm món gì đó trong bếp.
Nhìn cảnh cô nàng nấu ăn trong bếp, Nguyên Vũ Khánh bỗng thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Đứng nhìn Phương Nhã Vy một lúc, Nguyên Vũ Khánh mới lên tiếng: "Vy ơi!"
"Dạ!" Nghe hắn gọi, Phương Nhã Vy lập tức ngẩn đầu nhìn hắn rồi mỉm cười hí hửng.