Chương 77: Chuẩn Bị Thám Hiểm

Nhưng vừa mới nghĩ như vậy, trong đầu lại vang lên âm thanh của Roblox:


"Chủ nhân không nên lấy ngọn mà bỏ gốc, vì viên châu kia cũng chứa tâm pháp tu luyện. Nếu tu luyện thành công, sức mạnh sẽ vượt xa cái gọi là giác tỉnh giả, cho nên ngài phải suy nghĩ cho cẩn thận, bằng không sẽ mất thời gian mà chẳng được cái gì."


Nguyên Vũ Khánh nghe tới đây thì từ bỏ ý định vừa rồi, hắn không muốn đánh đổi thua lỗ như thế.
Thế là hai đứa bắt đầu bàn bạc về chuyện này, quyết định về sau có cơ hội sẽ kích phát viên ngọc kia.
Về phần chiếc vòng bằng vàng, hiện tại Phương Nhã Vy không có ý định lấy ra sử dụng.


Vì hiện tại không cách nào kích phát, đem theo chỉ kéo thêm phiền phức cho bản thân.
Về hai khối thủy tinh được gọi là Linh Thống kia, tạm thời hắn sẽ không vội đưa cho hai đứa bạn của mình.


Vì trước khi rời đi, ông nội đã nhắc nhở hắn nhiều lần, nói là chỉ khi thời điểm thích hợp mới đưa cho hai đứa bạn của mình.
Còn khi nào là thời điểm thích hợp, vậy phải xem thời thế, còn lại hắn không quan tâm quá nhiều, đợi khi nào thấy ổn thì đưa là được.


Phương Nhã Vy nghe hắn nói như vậy thì gật đầu đồng ý, trước mắt cả hai phải cẩn thận với mọi quyết định của mình, bằng không sẽ gây thêm vô số phiền toái.
Sau khi dẹp chuyện này qua một bên, tối đó hai đứa dùng bữa xong liền xách xe đến siêu thị mua đồ.


available on google playdownload on app store


Mua xong thì trời đã tối hẳn, nên hắn quyết định chở Nhã Vy đi ăn kem ở Baskin Robbins.
Vào quán hắn chọn vị Vanilla, còn Nhã Vy chọn vị Mint Chocolate, vẫn là hai vị quen thuộc như trước kia.
Trong lúc chờ đợi nhân viên mang kem ra, hắn với Nhã Vy bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất.


Tuy nhiên chủ yếu là nói về tương lai phía trước, không biết có nên đăng ký đi du học hay không.
Về chuyện này thì hắn không có ý kiến gì, vì đây là quyết định của cô nàng, hắn không tiện can thiệp vào.
Nói chuyện một lúc thì nhân viên cũng mang kem đến, thế là lại ăn rồi nói tiếp.


Hai vợ chồng đi ăn kem rồi chạy vòng vòng chơi thì cũng đến 10 giờ khuya, thế là chở nhau về nhà ngủ.
Bất quá hắn không có đi ngủ ngay, mà hôn Phương Nhã Vy một cái, sau đó qua phòng làm việc rồi hỏi:
"Roblox, ngươi nghĩ lần truyền tống qua Thiên Nguyên Tinh này, chúng ta sẽ xuất hiện ở chỗ nào?"


Dù sao thì bên kia cũng không phải chỗ hiền lành gì, cho nên hắn phải dò xét hết thảy, bằng không sẽ mất mạng như chơi.
Đối với tính mạng của mình, Nguyên Vũ Khánh sẽ không đem ra đùa giỡn, vì mỗi người chỉ có một mạng mà thôi, mất là hết, cho nên phải cẩn thận.


Nghe hắn hỏi, Roblox liền kiểm tr.a thông tin bên Thiên Nguyên Tinh, sau đó trả lời:


"Chủ nhân, theo dữ liệu của hệ thống, địa điểm truyền tống thường rơi vào những địa phương ít người lui tới như sơn mạch hoặc sa mạc. Nhưng tám chín phần mười là sẽ rơi vào sơn mạch là chủ yếu, vì như vậy mới đảm bảo cho người truyền tống không bị mất mạng."


"Những nơi ít người lui tới như sơn mạch sao?"
Nguyên Vũ Khánh khẽ lẩm bẩm, trong đầu đã có tính toán, vì hắn biết sơn mạch là gì.
Đối với hắn thì sơn mạch cũng không khác rừng rậm là mấy, chỉ là nó sẽ bao gồm nhiều ngọn núi và rừng rậm vào bên trong.


Tuy nói là vậy, nhưng trên Trái Đất cũng không có quá nhiều nơi như thế, nên Nguyên Vũ Khánh ngồi lên máy tính, đeo tai nghe, bật nhạc rồi bắt đầu tr.a tư liệu liên quan đến sinh tồn nơi hoang dã.
Sau một thời gian tr.a tư liệu trên Google, Youtube và Blog sinh tồn nơi hoang dã, Nguyên Vũ Khánh không khỏi hít sâu một hơi.
Vì sao ư?


Vì rừng rậm là nơi vô cùng nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút liền bị côn trùng có độc cắn, hoặc bị muỗi đốt dẫn đến sốt rét triền miên.
Nếu không biết cách sinh tồn, một người nghiệp dư như hắn, bước vào đó chỉ có con đường ch.ết.


May mà trước khi truyền tống qua bên kia, Roblox đã nhắc nhở hắn nên chuẩn bị, bằng không sợ rằng khó tránh khỏi thua thiệt.
Bởi vậy, hắn quyết định sẽ không truyền tống vào ban đêm, mà phải đi vào ban ngày.
Với lại, hắn phải chuẩn bị cho kỹ, có như vậy mới có vốn liếng đi thăm dò thế giới bên kia.


Nghĩ thông suốt như vậy, Nguyên Vũ Khánh đưa mắt nhìn qua chiếc đồng hồ bên góc máy tính, sau đó tắt máy rồi vào phòng ôm Nhã Vy ngủ.
Có lẽ sự tình thăm dò thế giới khác đã khiến hắn hưng phấn, nên sáng ngày hôm sau đã xuống giường cực sớm.


Mới 5 giờ sáng hắn đã đi vệ sinh cá nhân, sau đó chạy xuống bếp làm đồ ăn cho cả nhà.
Tính ra tay nghề của hắn cũng không tệ lắm, tuy đồ ăn không ngon như nhà hàng, nhưng ít ra cũng không đến mức khó ăn, chỉ là hắn làm được rất ít món mà thôi.


Đợi hắn làm xong món trứng rán thì Phương Nhã Vy đã xuống lầu, thấy hắn đứng trong bếp làm đồ ăn thì cười tươi như hoa.
Tiếp đó Phương Nhã Vy phụ hắn mang đồ ăn lên bàn, rồi cùng hắn ngồi ăn sáng.


Trong lúc ăn sáng, Nguyên Vũ Khánh đặt chén xuống, nhìn sang vợ mình, nói: "Lát nữa em chuyển cho anh 10 triệu nha."
"Anh định làm gì hả?" Phương Nhã Vy nhìn hắn với ánh mắt tò mò, nhưng rất nhanh đã đoán được phần nào nguyên nhân.


"Ừa, anh định mua đồ bảo hộ, như vậy mới có vốn liếng qua bên kia xông pha khói lửa." Nguyên Vũ Khánh mỉm cười rồi trả lời.
"Ra là chuyện này, vậy anh mua đồ tốt tốt một chút, đừng mua đồ Trung Quốc, mau hư với không an toàn đâu."


Phương Nhã Vy nghe hắn nói thì rất quan tâm tới vấn đề này, nói xong cô nàng lấy điện thoại chuyển khoản cho hắn.
Chỉ nghe một tiếng "ting" sau đó ngân hàng Vietcombank đã báo nhận được 20 triệu từ số tài khoản của Phương Nhã Vy.
Tuy biết hắn chuẩn bị đi đâu, nhưng Phương Nhã Vy không có ý định bám theo.


Vì hiện tại cô nàng không có khả năng bảo vệ chính mình, nên qua bên kia chỉ thêm vướng viếu cho hắn.
Mà đây cũng là một trong những điểm mà Nguyên Vũ Khánh thích nhất ở Phương Nhã Vy.
Người như vậy sẽ không bao giờ khiến người khác phải lo lắng cho mình, hơn nữa cũng không kéo chân người khác.


Ăn xong hai vợ chồng đi rửa chén, sau đó hắn chở Nhã Vy đến trường, vì hôm nay là thứ 7 nên vẫn còn tiết trên lớp.
Về phần hắn thì không đến trường nữa, vì có đến cũng bị rớt môn với lý do nghỉ học quá nhiều.


Đưa vợ mình đi học xong, Nguyên Vũ Khánh cưỡi xích thố đến khu phố chuyên bán đồ cho mạo hiểm giả.
Bởi vì có nhiều giác tỉnh giả thường xuyên đi thám hiểm trong rừng rậm, nên đồ bảo hộ chuyên dụng được bày bán khắp nơi, có điều vẫn có điểm tập trung nhất định.


Bất quá, tới thì tới, nhưng hắn phải xem cho kỹ, bằng không sẽ mua nhầm đồ dỏm của tàu khựa.
Nguyên Vũ Khánh chạy một chút thì tới nơi, bước vào cửa hàng liền gặp một người trung niên khoản 40 tuổi đang ngồi đọc báo.


Thấy hắn đến, người trung niên đặt tờ báo xuống, quay sang nhìn hắn hỏi: "Cậu muốn mua gì?"
"Con muốn mua đồ bảo hộ chuyên đi thám hiểm trong rừng rậm, không biết có loại nào tốt tốt không chú?" Nguyên Vũ Khánh căn cứ theo hướng dẫn trên blog thám hiểm để hỏi.


"Thám hiểm à? Vậy cậu muốn mua nguyên bộ hay mua lẽ từng món?" Nghe hắn hỏi, ông chú lập tức trả lời.
Nghe vậy, Nguyên Vũ Khánh hơi trầm tư một lúc, sau đó nói: "Chú lấy cả bộ giúp con, mà đồ tốt tốt chút nha chú, mất công lại bị thương trong lúc thám hiểm."






Truyện liên quan