Chương 80: Chạy Trối Chết
"Chủ nhân, con sói bên dưới có sức chiến đấu khoảng 14.28 đơn vị. Theo đánh giá của hệ thống, đây chỉ là một đầu sói vừa mới trưởng thành, cho nên chủ nhân không cần lo lắng."
Nghe xong lời này, Nguyên Vũ Khánh không khỏi thộn mặt, con sói kia to như thế mà chỉ là sói vừa trưởng thành, vậy sói lão làng còn to đến mức nào?
Với lại, nhìn thế nào, con sói này cũng không yếu lắm, vậy mà hệ thống chỉ đánh giá sức mạnh khoảng 14.28 đơn vị, đây có còn chừa đường sống cho hắn hay không?
Hơn nữa còn nói cái gì mà không cần lo lắng?
Không lo lắng cái đinh, không lo lắng thì hắn đã sớm lên bàn thờ ngồi rồi!
Ban đầu Nguyên Vũ Khánh còn nghĩ mình có thể chiến đấu, nhưng khi gặp con sói này, hắn đã từ bỏ ý định.
Mặc dù không có ý định chiến đấu với đầu sói này, nhưng hắn vẫn lấy hộp mì quăng vào đầu con chó sói kia.
Sau một phen nghỉ ngơi, Nguyên Vũ Khánh mới ngẩn đầu nhìn lên bầu trời.
Hiện tại hắn muốn có thêm tầm nhìn về thế giới này, cho nên trèo lên cao để quan sát là lựa chọn tốt nhất.
Thế là Nguyên Vũ Khánh mất nửa tiếng mới leo đến đọt cây, tuy nhiên, vừa mới lú đầu ra khỏi tán cây, hắn đã rụt đầu trở lại.
"Cái định mệnh. . ." Nguyên Vũ Khánh không khỏi kinh hãi, vì hắn phát hiện trên đầu mình có rất nhiều chim khổng lồ đang bay qua bay lại.
Nếu lúc nãy hắn rụt đầu không kịp, nói không chừng đã thành đối tượng đi săn của đám chim khổng lồ kia rồi.
Bất quá, hắn đã phát hiện một sự kiện hết sức kinh người, đó là trên đầu lại có đến ba mặt trời, một lớn hai nhỏ đang chiếu rọi khắp thương khung.
Nhớ đến cảnh vừa rồi, Nguyên Vũ Khánh đưa tay lau đi vệt mồ hôi trên trán, sau đó lặng lẽ tuột xuống một chút để giữ khoảng cách an toàn.
Hiện tại hắn đã xác định được địa phương mình đến nguy hiểm đến mức nào.
So với rừng rậm Amazon ở Châu Mỹ, nơi đây còn hung hiểm hơn gấp trăm ngàn lần.
Từng xem thế giới động vật trên tivi, nên hắn biết động vật nơi đó cũng không lớn tới mức này.
Đây còn là sói bình thường hay sao?
Đây rõ ràng là sói siêu cấp thì đúng hơn!
Lúc này Nguyên Vũ Khánh mới nhìn lại thanh katana của mình, hắn phát hiện lưỡi kiếm đã có một vết mẻ khá lớn.
Khẽ rùng mình một cái, Nguyên Vũ Khánh nghĩ mình không nên ở đây thêm giây phút nào nữa.
Nhưng mới vừa thở ra một hơi, bên tai lại vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống:
"Cảnh báo, hệ thống phát hiện tám ngàn bức sóng năng lượng bất phàm đang tiến vào phạm vi kiểm tra, đề nghị chủ nhân nên chạy mau."
Nguyên Vũ Khánh không khỏi trừng mắt, còn chưa được bốn mươi phút đã có chuyện xảy ra.
Nhưng nhớ tới siêu năng lực của mình, Nguyên Vũ Khánh lập tức sử dụng công năng Bức Xạ Tiên Linh để quan sát.
Lần này hắn thấy chi chít con kiến to bằng nắm đấm đang leo lên cây, địa điểm tiến tới chính là chỗ của hắn.
Cố nén kinh hãi trong lòng, Nguyên Vũ Khánh lập tức bò ra khỏi tán cây, sau đó dịch chuyển sang tán cây khác.
Lúc này hắn mới nhìn lại vị trí vừa rồi, quả nhiên đàn kiến kia tới vì hắn.
Nhẹ lắc đầu một cái, Nguyên Vũ Khánh lập tức truyền âm, nói: "Roblox, kiểm tr.a sức chiến đấu của bọn chúng giúp ta."
"Chủ nhân, sức chiến đấu của mỗi con kiến dao động từ 6.20 đến 8.35 đơn vị, so với chủ nhân vẫn mạnh hơn rất nhiều."
Nghe tới đây, Nguyên Vũ Khánh có chút nói không nên lời, hắn không nghĩ mình lại yếu đến thế.
Đến một con kiến cũng có sức chiến đấu mạnh hơn hắn, cái này còn có thiên lý nữa không?
Giờ khắc này hắn đã xác nhận một chuyện, đó là mình còn không bằng một con kiến trong khu rừng này.
"Nơi này quá nguy hiểm! Roblox, còn bao lâu nữa mới có thể trở về Trái Đất?" Nguyên Vũ Khánh lo lắng hỏi.
"Chủ nhân, chúng ta cần 1 phút 60 giây nữa mới có thể trở về Trái Đất, đề nghị chủ nhân cố gắng chống cự thêm một chút là được."
Nhưng âm thanh hệ thống vừa dứt, thân ảnh của Nguyên Vũ Khánh lại biến mất, sau đó xuất hiện tại một cành cây khác.
Nguyên Vũ Khánh đưa mắt nhìn lại chỗ cũ, hắn phát hiện có một con mảng xà màu xanh lá đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Cố nén cảm xúc muốn chửi thề trong lòng, Nguyên Vũ Khánh lập tức chạy trối ch.ết.
Lần này hắn như con khỉ, liên tục trèo từ cành cây này sang cành cây khác, nhìn từ xa chẳng khác nào con tinh tinh đang trèo cây.
Bất quá Nguyên Vũ Khánh biết một chuyện, đó là mình không cách nào so sánh với con tinh tinh ở thế giới này.
Mà dưới chân hắn, con sói kia vẫn bám theo không dứt, cảnh tượng tứ bề thọ địch này làm Nguyên Vũ Khánh khóc không ra nước mắt.
"Xíu!" Âm thanh xé gió vang lên, thời điểm đầu mảng xà sắp chạm vào người hắn, thân ảnh Nguyên Vũ Khánh lại biến mất thêm một lần nữa.
Cùng lúc này, ở phía xa lại có âm thanh phá không truyền đến.
Chỉ nghe hai tiếng "phốc" thân ảnh mảng xà liền bị một mũi tên xuyên thủng đầu, rơi thẳng xuống mặt đất, run rẩy một lúc rồi nằm im bất động, còn mũi tên kia thì ghim trên thân cây, gần ngay chỗ hắn vừa biến mất.
Không đến năm hơi thở sau, tiếng bước dồn dập truyền đến, sau đó liền thấy ba người trung niên mặc da thú, người đeo đại cung bước ra khỏi bụi cây.
Người bước ra đầu tiên là một thiếu niên cường tráng, thân hình cao lớn, nhìn tuổi tác không lớn lắm.
Khẽ đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, thiếu niên liền bước tới gần thi thể của mảng xà để xem xét rồi bội phục nói:
"Tiễn pháp của Chung ca thật tốt, vừa vặn xuyên qua đầu mảng xà mà không làm hư tổn đến lớp da bên ngoài, xem ra trương da này có thể bán với giá tốt."
"Đây tính là gì, chỉ cần Trương Thạch ngươi dụng tâm luyện tập, không sớm thì muộn cũng vượt qua ta thôi."
Chung Minh nghe Trương Thạch nói như vậy thì lắc đầu cười nói, vì đích xác lời của hắn là thật.
Mà người được xưng là Chung ca này có thân hình cao hơn 1m8, làn da ngăm đen, toàn thân đều là cơ bắp, hẳn là một dũng sĩ nào đó.
Người thứ ba nghe vậy thì không nói gì, nhưng nhìn xuống mặt đất thì không khỏi nhíu mày, sau đó ngồi xuống, đưa tay nhặt lấy hộp mì lên quan sát.
"Chung ca, Trương Thạch, các ngươi tới đây xem thử cái này đi, đây là thứ gì mà thơm quá?"
"Bàn Tử, ngươi phát hiện đồ tốt gì à?" Trương Thạch mang theo tò mò bước đến.
"Ngươi nhìn cái này xem, có phải rất thơm đúng không?" Bàn Tử chỉ một ít mì tôm trên đất, nhưng khuôn mặt làm ra vẻ chảy nước miếng.
"Đây là thứ gì? Nhìn bộ dáng thật lạ, bất quá mùi của nó thật thơm." Trương Thạch nuốt nước miếng một cái.
"Trương Thạch, ngươi nghĩ cái này có thể ăn không? Ấy, ngươi xem, cái hộp này thật đẹp, thật tinh xảo, phía trên này là chữ đúng không? Hẳn là chữ đi, cũng không biết là viết cái gì, đáng tiếc là thôn chúng ta không ai biết chữ cả."
Bàn Tử đi tới, đồng thời nhìn vào hộp mì tôm rồi nói không ngừng, tựa như đây là thần vật vậy.
"Các ngươi phát hiện cái gì?"
Thời điểm cảm nhận được mùi vị của mì tôm, Chung Minh cảnh giác bước tới, sau đó nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái.
"Cái hộp này tinh xảo như vậy, chắc có thể bán được với giá trên trời, hẳn là vị đại năng kia bỏ lại chỗ này. Bàn Tử, Trương Thạch, chúng ta mang cái hộp này đi thôi, cẩn thận đừng làm hư, làm tốt nói không chừng có thể đổi được một bản bí tịch cũng không chừng." Chung Minh nghiêm túc nói.
Thế là ba người không quan tâm đến thi thể của mảng xà, mà thận trọng mang theo bát mì tôm rời đi.
Về phần đống mì rơi trên mặt đất, chúng đã bị ba người chia ra ăn sạch, nhớ lại mỹ vị kia, bọn họ thiếu chút đã ăn luôn bùn đất bên dưới.