Chương 79: Thiên Nguyên Tinh
Phát hiện mình xuất hiện tại một nơi xa lạ, Nguyên Vũ Khánh liền ngẩn đầu nhìn ra xung quanh một lượt.
Sau một phen quan sát, hắn thấy nơi đây có vô số cây cổ thụ che trời.
Nếu đem cây cổ thụ ở Trái Đất so sánh với Thiên Nguyên Tinh, cây cổ thụ ở Trái Đất chỉ có thể xưng là cháu chắt mà thôi.
Vì những cây cổ thụ xung quanh hắn đều to đến dọa người, không có mười người ôm thì đừng nghĩ tới.
Mà thảm thực vật ở xung quanh càng làm hắn kinh ngạc hơn, vì Nguyên Vũ Khánh phát hiện nơi đây có rất nhiều loài thực vật mà mình chưa biết.
Lúc này một cơn gió đột nhiên thổi tới, mang theo khí tức vô cùng mới mẻ và trong lành, cùng với đó là hương hoa khiến người ta phải say đắm.
"Chủ nhân, hệ thống đã đo lường xong, theo dữ liệu thu thập được, nơi đây có linh khí nồng đậm hơn Trái Đất gấp trăm lần. Hơn nữa, nồng độ không khí cũng trong lành hơn Trái Đất rất nhiều, xứng đáng làm nơi sinh sống lâu dài."
Nghe phân tích của Roblox, Nguyên Vũ Khánh không quá ngạc nhiên, vì trước kia đã nghe hệ thống thông báo qua một lần.
Ngắm nhìn xung quanh một lúc, Nguyên Vũ Khánh đem máy định vị ra dùng thử.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, máy định vị không bắt được tính hiệu GPS, hoàn toàn trở thành món đồ vô dụng.
"Cảnh báo, hệ thống phát hiện đối tượng có sức chiến đấu khoảng 22.81 đơn vị đang tiến vào phạm vi kiểm tra."
Đúng lúc này, ở phía trước truyền tới tiếng xào xạc như có ai đó đang di chuyển.
Nguyên Vũ Khánh lập tức đề cao cảnh giác, lặng lẽ rút dao găm ra khỏi người, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Theo ánh mắt của hắn, Nguyên Vũ Khánh thấy một con rết dài hơn mười mét đang bò ra khỏi mặt đất.
"Cảnh báo, chủ nhân không có khả năng chiến thắng con rết này, Roblox đề nghị chủ nhân nên chạy trốn, chạy càng nhanh càng tốt."
Đối mặt với con rết khổng lồ, Nguyên Vũ Khánh chỉ có thể hít sâu một hơi, vô thức lùi lại phía sau vài bước.
Lúc này con rết cũng ý thức được có sinh vật đang nhìn mình, nó liền đưa mắt nhìn sang hắn.
Một màn này để Nguyên Vũ Khánh không nói hai lời, lập tức quay người bỏ chạy.
Mặc dù loài rết trên Trái Đất cũng biến dị, nhưng so với con mà hắn vừa thấy thì đúng là một trời một vực.
Cho nên đối với đối thủ loại này, chỉ có chạy mới là thượng sách, hắn không ngu mà ở lại để hiến cái mạng nhỏ của mình.
"Cảnh báo, hệ thống phát hiện có kẻ địch mang theo sức chiến đấu khoảng 23.62 đơn vị đang tiến vào phạm vi kiểm tra, đề nghị chủ nhân chạy sang hướng khác."
"Cảnh báo, hệ thống phát hiện có kẻ địch mang theo sức chiến đấu khoảng 19.12 đơn vị đang tiến vào phạm vi kiểm tra, đề nghị chủ nhân chạy sang hướng khác."
"Cảnh báo, hệ thống phát hiện có kẻ địch mang theo sức chiến đấu khoảng 21.06 đơn vị đang tiến vào phạm vi kiểm tra, đề nghị chủ nhân chạy sang hướng khác."
Liên tục nghe âm thanh cảnh báo vang lên, Nguyên Vũ Khánh không khỏi chửi thầm trong bụng.
Hắn suy tính cũng không tính ra tình huống lại ác liệt đến mức này, vừa mới truyền tống đến đã phải co giò bỏ chạy thục mạng.
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh truyền tới, nương theo đó là tiếng tru đinh tai nhức óc.
Nguyên Vũ Khánh xoay người nhìn lại, hắn phát hiện có một con sói dài chừng năm mét đang đánh về phía mình.
"Roblox, ta muốn về nhà." Nguyên Vũ Khánh hò hét trong tuyệt vọng, hai chân liên tục chạy theo hình ziczac.
"Chúng ta cần 50 phút 20 giây nữa mới có thể truyền tống trở về Trái Đất, chủ nhân cố gắng cầm cự thêm một chút là được."
Âm thanh của hệ thống để lòng hắn lạnh đi mấy phần, ngay thời điểm hàm răng sắc bén sắp táp trúng, Nguyên Vũ Khánh lập tức ngồi thụp xuống rồi nhào về sau hai vòng.
Chỉ nghe một tiếng "véo" theo âm thanh xé gió là cảnh chó sói vồ hụt con mồi của mình.
Trái tim của Nguyên Vũ Khánh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, lập tức bò dậy chạy thục mạng.
"Ấuuuu. . ." Tiếng sói tru truyền đến từ sau lưng, sau đó lại có một cơn gió lạnh truyền đến.
Nguyên Vũ Khánh không khỏi kinh hãi, đây là lần đầu hắn đối mặt với sinh vật hung dữ như thế này.
Mặc dù rất kinh hãi, nhưng Nguyên Vũ Khánh vẫn cố ép mình phải bình tĩnh trở lại.
Vì chỉ có như vậy mới nghĩ ra biện pháp đối phó, bằng không chỉ có thể trở thành đống phân của con sói khổng lồ này.
Không đến hai giây sau, thời điểm cái miệng to như cái chậu sắp chạm vào người mình, Nguyên Vũ Khánh lập tức rút thanh katana ra khỏi lưng, sau đó nhào về trước rồi chém ngược lại sau lưng.
"Keng. . ." Âm thanh va chạm với kim loại vang lên, Nguyên Vũ Khánh bị đánh bay về sau ba mươi mét, cả người không ngừng lăn lộn trên mặt đất tám chín vòng.
Nguyên Vũ Khánh không khỏi nhăn mặt, cố mặt kệ lá cây trên người mình, hắn liền quay đầu nhìn lại.
Đối mặt với hắn chính là cái móng vuốt của chó sói, tốc độ này cực nhanh làm hắn không cách nào tránh được.
Thời điểm móng vuốt sắp chạm vào người hắn, thân ảnh Nguyên Vũ Khánh lập tức biến mất tại chỗ.
Chỉ nghe oành một tiếng, phía dưới mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố to chừng nửa mét.
Chỉ bất quá, lần này con chó sói đã vồ hụt, nó phát hiện con mồi của mình đã biến mất không thấy tung tích.
Cùng lúc này, Nguyên Vũ Khánh đang bám vào một cành cây trên thân cổ thụ.
Nếu lúc nãy hệ thống không nhắc nhở có thể dùng Dịch Chuyển Tức Thời để chạy trốn, hắn đã quên mình có siêu năng lực này.
Nhìn cảnh tượng phía dưới, Nguyên Vũ Khánh không khỏi hít sâu một hơi, nếu đánh trúng người chỉ có nước đi chầu ông bà.
Nhưng hắn biết đây cũng không phải là cách, vì mũi của chó sói rất thính nên không thể trốn quá lâu.
Quả nhiên không nằm ngoài dự tính của hắn, vừa vồ hụt, chó sói liền ngẩn đầu nhìn lên cành cây cổ thụ.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của chó sói, Nguyên Vũ Khánh không khỏi nuốt nước miếng cái ực, sau đó nhanh chân leo lên phía trên.
Bất quá, con sói khổng lồ cũng không có buông tha cho hắn, nó cứ đứng phía dưới nhìn chằm chằm lên trên cây.
Thấy con sói kia không cách nào leo lên, Nguyên Vũ Khánh mới thở ra một hơi.
Có điều hắn không có nghỉ ngơi quá lâu, không tới hai phút liền tìm cách leo lên phía trên.
Cũng may là cây cổ thụ mà hắn đang đứng có không ít dây leo treo lủng lẵng, nên hắn mới có thể tiếp tục trèo lên.
Nguyên Vũ Khánh liên tục chèo lên thêm hai mươi mét nữa mới dừng lại, ngồi dựa lưng vào thân cây thở hồng hộc.
Dù sao đây cũng là lần đầu vận động mạnh như thế, nên cơ thể không cách nào quen với cường độ gấp gáp như thế này.
Ngồi một lúc, Nguyên Vũ Khánh đem nãi chuối với một hộp mì ăn liền ra đặt lên cành cây.
Tiếp đó hắn lấy bình nước nóng ra khỏi không gian lập phương, rồi bắt đầu trụng mì.
Trong thời gian đợi mì chính, Nguyên Vũ Khánh bắt đầu lột chuối rồi vứt vỏ xuống dưới.
Bất quá, hắn rất có ý tứ, vỏ chuối vừa vặn rơi lên đầu con sói hung dữ kia.
Bị khinh bỉ như vậy, con sói vô cùng tức giận, nó liên tục rống lớn hai ba tiếng.
Có điều Nguyên Vũ Khánh vẫn trơ trơ như cũ, vì hắn biết con sói này không cách nào leo lên cây.
Cho nên hắn tiếp tục ăn chuối rồi vứt vỏ lên đầu nó, khiến nó gầm gừ liên tục.
Sau ba phút thì một mùi thơm nức mũi truyền ra, thấy mì đã chín, thế là hắn ngồi ăn ngon lành.
Trong lúc ăn uống, Nguyên Vũ Khánh nhìn xuống dưới, nghi hoặc hỏi:
"Roblox, con sói bên dưới có sức chiến đấu bao nhiêu vậy?"