Chương 89: Bí Ẩn Về Ông Nội

Nghe đến đây, Nguyên Vũ Khánh không khỏi đưa mắt nhìn lại ông lão thêm một lần nữa.
Có điều, dưới cái nhìn của Bức Xạ Tiên Linh, quả thật ông lão trước mặt như không tồn tại, điều này khiến hắn có chút nói không nên lời.


"Không cần nhìn nữa, với cấp bậc của cháu, căn bản không thể nhìn ra điều gì từ ông đâu." Ông hai vuốt râu mỉm cười.
Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì cả kinh, có điều, lúc này hỏi thăm hệ thống thì lại không thấy trả lời.


Thấy không thể câu thông với hệ thống, Nguyên Vũ Khánh cũng không quan tâm nữa, mỉm cười nói:
"Mấy năm không gặp mà ông hai vẫn như xưa, đúng là khiến cháu phải ngưỡng mộ đấy."


Thật ra hắn nói như vậy cũng đúng, vì từng tuổi này mà ông hai vẫn còn ra vườn đào đất được, thì đúng là khỏe hơn vô số người rồi.


"Có gì mà ngưỡng với chả mộ, có điều lần này cháu đến đây để tìm bảo thạch có đúng không?" Ông hai đặt cây cuốc xuống, tùy ý hỏi.
Nghe ông hai hỏi đến đây, Nguyên Vũ Khánh có chút giật mình, hồi lâu mới gật đầu nói: "Đúng vậy."


"Vậy thì không cần tìm nữa, thứ đó ở đây rất hiếm, cho dù tìm thêm cả năm, cũng chưa chắc có thể tìm thấy, nên cháu từ bỏ việc này đi."
Ông hai thấy hắn mang theo ba lô nặng nề như thế thì nhẹ lắc đầu, đồng thời khuyên giải.


available on google playdownload on app store


Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì có chút thất vọng, hồi lâu mới cảm ơn, nói: "Dạ, cháu biết rồi! Chỉ là cháu có chút chuyện muốn hỏi về ông nội. . ."
Nhưng còn chưa để hắn nói hết lời, ông hai đã ra hiệu cắt ngang, đồng thời đưa tay vuốt râu, khuyên nhủ nói:


"Có một số chuyện không cần nói cháu cũng sẽ biết, đợi khi nào thời cơ chính muồi, cháu tự nhiên sẽ rõ, còn giờ không nên cưỡng cầu làm gì."
"Nói như vậy, hẳn là ông hai đã biết đến sự tồn tại của ông nội cháu?!" Nguyên Vũ Khánh như nghĩ đến chuyện gì đó, thấp giọng hỏi.


"Đúng vậy!" Ông hai nhẹ gật đầu, hồi lâu mới nhìn về phía hắn, nói tiếp: "Tuy không thể nói quá nhiều, nhưng ông có thể nói cho cháu biết, ông nội của cháu không phải người của thế giới này."


"Không phải người của thế giới này?!" Nguyên Vũ Khánh khẽ lẩm bẩm, trong đầu tựa hồ đã minh bạch chuyện gì đó.
Bất quá, tuy đã sớm đoán được phần nào, nhưng khi nghe lời này, Nguyên Vũ Khánh vẫn kinh ngạc không thôi, vì chuyện này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.


Nhưng giờ hắn đã hiểu tại sao ông nội lại hay lên đây thăm ông hai, thì ra hai người đã sớm biết rõ về nhau.
Nghĩ như vậy, Nguyên Vũ Khánh thấp giọng hỏi: "Ông có thể nói cho cháu biết, ông nội là người của thế giới nào không?"


"Thiên cơ bất khả lộ!" Ông hai nhẹ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Về chuyện này thì cháu phải tự mình tìm lấy, vì đây là lời của ông nội cháu, nên ông không thể giúp được."
"Vậy ông biết gì về bảo thạch?" Nguyên Vũ Khánh thuận miệng hỏi: "Với lại, ông có biết nơi nào có bảo thạch không?"


"Chẳng phải cháu đã có câu trả lời rồi sao?" Ông hai mỉm cười, đồng thời nhìn thẳng vào ngực hắn.
Nguyên Vũ Khánh như minh bạch, sau đó chỉ biết cười khổ, vì người trước mặt mình quá cao thâm, căn bản không phải tồn tại mà mình có thể nắm giữ.


Hai ông cháu nói chuyện với nhau hơn một tiếng thì hắn từ biệt ông hai, sau đó xuống núi.
Thời điểm vừa xuống núi, Nguyên Vũ Khánh liền câu thông với hệ thống: "Roblox, ngươi có ở đó không?"
"Chủ nhân, ta ở đây! Ngài tìm ta có việc gì?" Roblox lập tức online trở lại, sau đó trả lời nhanh chóng.


"Sao lúc nãy ta không thể câu thông với ngươi? Đây là có chuyện gì?" Nguyên Vũ Khánh tò mò hỏi.


"Đây là cơ chế tự vệ của hệ thống, khi gặp phải tồn tại quá mức đặc thù, hệ thống buộc phải chặt đứt liên kết thần thức để tránh cho đối phương nhìn ra điểm bất thường, bằng không sẽ gây thêm phiền phức cho ngài."


Nói đến đây, Roblox dường như cảm nhận được sự lo lắng của hắn, nó liền nói tiếp:
"Mặc dù nói là như vậy, nhưng chủ nhân cũng không cần lo lắng, chỉ cần gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, hệ thống sẽ bất chấp mọi thứ để giúp ngài vượt qua khó khăn."


Nghe đến đây, Nguyên Vũ Khánh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bất quá hắn cũng biết ông hai đã biết về sự tồn tại của Roblox, có điều không nói ra mà thôi.
Mang theo phiền muộn xuống núi, đến chiều thì hắn cũng đến được khách sạn để nghỉ ngơi.


Tắm rửa ăn uống xong xuôi thì trời cũng đã tối, nên hắn lấy điện thoại gọi về cho vợ mình biết.


Nghe hắn kể xong, Phương Nhã Vy im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Em không nghĩ những người liên quan với ông nội lại là tồn tại đặc thù như vậy, đến Roblox còn phải lẫn trốn thì bọn họ không phải người bình thường như mình nghĩ đâu."


"Đúng vậy, anh cũng không nghĩ ông hai lại là tồn tại đặc thù như vậy, đến Roblox còn phải lẫn trốn để tránh gây sự chú ý thì không còn gì để nói." Nguyên Vũ Khánh thở dài, đồng thời hỏi tiếp: "Mà em này, ở nhà mọi chuyện vẫn ổn chứ?"


"Mọi chuyện vẫn như cũ, không có gì xảy ra cả." Nói đến đây, Phương Nhã Vy như nhớ đến chuyện gì đó, lập tức nói tiếp: "À đúng rồi, hồi chiều, hai mẹ con cô tư đã đến nhà xin lỗi, em thấy bọn họ cũng có thành ý nên đồng ý thu hồi đơn kiện rồi, anh thấy sao?"


"Sao trăng gì tầm này nữa, em nói sao thì cứ như vậy là được. Với lại anh cũng không có thời gian để quan tâm đến chuyện đó, nên em cứ tùy ý mà thu xếp là được."
Nguyên Vũ Khánh thấy chuyện này không có gì để mình quan tâm, nên không chút do dự mà giao hết lại cho vợ mình.


Hai vợ chồng nói chuyện với nhau một hồi thì trời cũng đã khuya, thấy vậy hắn đành chúc ngủ ngon rồi tắt máy đi ngủ, vì sáng mai còn phải thức sớm để về nhà.
Đúng như dự tính, đến sáng lờ mờ ngày hôm sau, Nguyên Vũ Khánh rốt cuộc về tới thành phố, tới nhà thì đã hơn 6 giờ sáng.


Vừa thấy hắn về, Phương Nhã Vy liền chạy ra khỏi nhà, phóng tới ôm chầm lấy hắn.
Nguyên Vũ Khánh thấy vậy liền đưa tay đón lấy Nhã Vy, sau đó ôm vợ của mình xoay một vòng.
Phương Nhã Vy nhìn hắn, mỉm cười hỏi: "Anh có mệt hông?"


"Nhìn thấy em là anh hết mệt rồi!" Nguyên Vũ Khánh nhe răng cười, sau đó ôm đồ vào trong nhà.
Thế là Nhã Vy đi làm đồ ăn sáng cho cả hai, ăn xong hắn liền đi tắm rửa rồi đi ngủ, vì đi đường suốt cả ngày nên có chút uể oải.


Mãi đến 8h tối hắn mới thức dậy, nhìn lại xung quanh thì thấy Phương Nhã Vy đang ngồi xem bài, thấy vậy hắn liền bước tới rồi hôn lên má cô nàng một cái.
Phương Nhã Vy hơi bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười như cũ, rồi đưa mặt về phía hắn, tựa như muốn hôn thêm một cái nữa.


Đối mặt với sự trẻ con của vợ mình, Nguyên Vũ Khánh đành cười hề hề rồi hôn một cái, sau đó rửa mặt rồi ra sân tập thể dục một chút.
Đến khuya thì hắn đi tắm rồi qua phòng làm việc, bắt đầu nghiên cứu Thiên Nguyên Tinh.


Nguyên Vũ Khánh bỏ ra nửa tiếng để tham khảo, quả nhiên đúng như những gì hắn dự đoán, bên kia có rất nhiều thực vật mà Trái Đất không có.
Hơn nữa, khiến hắn kinh ngạc hơn là bên kia lại có tới ba mặt trời, điều này khiến người ta kinh ngạc không thôi.


Nhưng nhớ tới con sói khổng lồ kia, Nguyên Vũ Khánh không khỏi chau mày, vì theo lời của Roblox, hắn truyền tống về từ đâu thì sẽ xuất hiện từ đó.






Truyện liên quan