Chương 90: Khí Tức Nhân Loại
Nói đơn giản cho dễ hiểu, chính là thời điểm hắn trở về là phía trên cành cây, thì một khi truyền tống qua, hắn sẽ xuất hiện ngay vị trí mình biến mất.
Nói như vậy, nếu lỡ như truyền tống qua, gặp phải con mãng xà kia cùng còn sói nọ thì có chút phiền toái.
Bất quá, có một điều mà hắn chưa dám khẳng định, đó là không biết thời gian bên này so với Thiên Nguyên Tinh sẽ như thế nào?
Mang theo nghi hoặc trong lòng, Nguyên Vũ Khánh đợi đến sáng hôm sau liền chuẩn bị đầy đủ trang bị, sau đó truyền tống qua Thiên Nguyên Tinh.
Bất quá, lần này hắn có mang theo camera hành trình gắn trên nón bảo hộ, vì đây là yêu cầu của Phương Nhã Vy, để cô nàng biết tình huống bên đây thế nào.
Đối với yêu cầu này, Nguyên Vũ Khánh không từ chối, có khi cô nàng lại giúp được hắn không ít chuyện đấy chứ.
Có điều, đây chỉ là quay lại, rồi đem về mở ra xem mà thôi, chứ làm gì có internet trong thế giới này?
Thời điểm hắn vừa suy nghĩ xong, thân hình đã xuất hiện trên nhánh cây.
Có điều, lúc này hắn vô cùng thận trọng, một tay cầm katana, tay còn lại cầm súng điện để phòng hờ bất trắc.
Nhờ có sự nhắc nhở của Phương Nhã Vy, nên hắn đã mua thêm khẩu súng phóng điện này trước khi đi Núi Ông Cấm.
Hiện tại thì tốt rồi, vừa có dịp mang ra dùng, chí ít nó còn mạnh hơn thanh katana trên tay rất nhiều.
Nguyên Vũ Khánh lập tức đánh giá chung quanh một lượt, rất nhanh đã phát hiện trời đang lờ mờ tối.
Có điều, con sói lần trước cùng con mãng xà thì không thấy đâu, nhưng làm hắn nghi hoặc là phía trên thân cây lại có mũi tên đang cắm vào.
Hắn nhớ rõ lúc truyền tống về Trái Đất, thân cây vẫn còn nguyên vẹn kia mà?
"Chẳng lẽ. . . Nơi này có người sinh sống?!"
Nghĩ tới đây, Nguyên Vũ Khánh nhẹ gật đầu một cái, vì có như vậy mới giải thích được chuyện này.
Có sự xuất hiện của con người, chứng tỏ nơi đây không quá nguy hiểm, nói rõ nơi hắn đang đứng không phải trung tâm sơn mạch, mà là ngoại vi sơn mạch.
Tuy không dám khẳng định chắc chắn mười phần, nhưng Nguyên Vũ Khánh đã nắm chắc bảy tám phần.
Bất quá, để cho an toàn, Nguyên Vũ Khánh lại dùng Bức Xạ Tiên Linh để quan sát xung quanh một vòng.
"Xem ra có chút may mắn!" Nguyên Vũ Khánh thầm thở phào một hơi, sau đó lấy trong ba lô ra một chiếc đồng hồ hiệu Casio.
Hắn nhanh chóng bật chức năng tính thời gian, sau đó bỏ vào trong ba lô rồi bắt đầu đi thám hiểm.
Khẽ đánh giá xung quanh một lượt, thấy không có gì không ổn, Nguyên Vũ Khánh mới lặng lẽ tuột xuống đất, sau đó cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất.
Quả nhiên trời cao không phụ lòng người, sau một phen tìm tòi, Nguyên Vũ Khánh rốt cuộc tìm thấy dấu chân của nhân loại.
Cũng vì thổ địa nơi đây có chút đặc thù, hơn nữa lá cây rất nhiều nên khi phân hủy, bùn đất rất xốp, vì lẽ đó mới lưu lại dấu chân rõ ràng.
Nguyên Vũ Khánh ngắm nhìn phương hướng, sau đó mở ba lô, lấy la bàn ra sử dụng.
May mà hành tinh này có tồn tại từ trường, rất nhanh la bàn đã chỉ rõ phương hướng cho hắn biết.
Nhìn kim đỏ của la bàn, Nguyên Vũ Khánh vui mừng mà lần theo dấu chân rồi thẳng tiến.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Nguyên Vũ Khánh không dám xuống đất, mà chọn cách đi trên tán cây.
Lần này hắn đi hơn trăm mét mà không bị gì, điều này làm hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Cảnh báo, nguy hiểm đang tiếp cận. . ."
Âm thanh hệ thống vừa dứt, phía bên cạnh lại phóng ra một đầu mãng xà to bằng bắp đùi cuốn lấy hắn.
Chỉ bất quá, thời điểm mãng xà sắp siết chặt hắn, thân hình của Nguyên Vũ Khánh lại biến mất ngay lập tức, sau đó xuất hiện tại một nhánh cây cách đó 15m.
"Phù! Nguy hiểm quá!" Nguyên Vũ Khánh lau đi mồ hôi trên trán, trái tim không ngừng đập thình thịch.
Mặc dù hắn đã mở công năng Bức Xạ Tiên Linh, nhưng đầu mãng xà hồi nãy đã nằm ở ngoài phạm vi kiểm tr.a nên hắn không biết.
Thời điểm hắn nhận ra thì đầu mãng xà đó đã phóng tới ở vị trí hơn 20m, điều này làm hắn không khỏi kinh hãi.
Mới nghĩ tới đây, Nguyên Vũ Khánh lập tức đề cao cường độ, sau đó phóng qua cành cây khác mà chạy trốn.
Trên đường đi, Nguyên Vũ Khánh không gặp phải mãng xà, nhưng lại gặp không ít côn trùng kỳ lạ.
Nhưng may là hắn di chuyển liên tục, cộng thêm quần áo bảo hộ vô cùng bền chắt nên không bị cắn trúng.
Đi được một lúc, bên tai lại vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống: "Đinh! Thời gian chờ của công năng Huyền Không Kích Điểm đã kết thúc, chủ nhân có thể trở về Trái Đất bất cứ lúc nào."
"Nếu không có bản sự tùy thời trở về này, dám chừng mình cũng không sống nổi trong khu rừng này quá nửa ngày."
Nghe hệ thống thông báo như vậy, Nguyên Vũ Khánh không khỏi cảm khái, đồng thời thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Hiện tại, nếu như gặp phải nguy hiểm không thể phản kháng, hắn sẽ lập tức chạy về Trái Đất.
Sau một phen cảm thán, Nguyên Vũ Khánh lại lần theo theo dấu vết bên dưới mặt đất, rồi so sánh với la bàn rồi tiếp tục lên đường.
Trong lúc đi đường, hắn gặp vô số nguy cơ, nào là gai nhọn từ mảnh xương, cây cỏ có độc, côn trùng không biết tên, hoặc đôi khi lại xuất hiện mãnh thú.
Nếu không phải hắn cẩn thận, lúc nào cũng cảnh giác thì đã sớm chôn thay tại chỗ này rồi.
Trải qua những tình huống vừa rồi, Nguyên Vũ Khánh càng cẩn thận hơn, có điều cũng không tránh khỏi những tình huống tương tự phát sinh.
Tựa như đang đi, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một con nhệnh to chừng nắm tay đáp lên vai hắn rồi giương nanh múa vuốt, hoặc là đang đi thì rơi vào hố sâu và vô số sự tình tương tự.
Bất quá, hắn có Roblox hỗ trợ, cộng thêm bản thân không dám lơ là nên cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Đi một hồi thì dấu chân dẫn hắn đến con suối trong rừng, dòng nước trong đây không sâu lắm.
Có điều, trong lúc vô tình, Nguyên Vũ Khánh nhìn thấy một hạt đậu màu vàng nằm dưới đáy con suối.
Mang theo tò mò, Nguyên Vũ Khánh đưa tay nhặt lên, nhìn hạt đậu một lúc, hắn không khỏi lẩm bẩm: "Chẳng lẽ đây là. . . Vàng?!"
Trong lúc Nguyên Vũ Khánh đang nghi hoặc, hệ thống liền kiểm tr.a tư liệu, sau đó trả lời:
"Đúng vậy chủ nhân, đây xác thực là vàng, hơn nữa còn rất ít tạp chất, tương đương với vàng 24k bên Trái Đất."
Nghĩ lại, Nguyên Vũ Khánh thấy cũng đúng, hệ thống mạnh nhất ở công năng phân tích, nên việc nó xác định được hạt đậu trong tay hắn là vàng thì cũng không có gì lạ.
Mang theo vui mừng, Nguyên Vũ Khánh thử nhìn lại xung quanh một lượt, ngạc nhiên là hắn thấy trong mặt nước có khá nhiều vàng cám.
Điều này đại biểu cho chỗ hắn đang đứng chính là một mỏ vàng lộ thiên, chỉ cần có công cụ là có thể thu thập được.
Cố nén hưng phấn trong lòng, Nguyên Vũ Khánh biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nhặt vàng.
Thế là Nguyên Vũ Khánh lại tiếp tục men theo con suối mà đi về phía trước.
Nhưng mới đi được hai trăm mét, trong đầu lại vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống:
"Chủ nhân, đã tìm thấy khoáng thạch có chứa năng lượng cách đây rất gần, nó nằm bên dưới chủ nhân đấy."
"Cái gì?! Ở đây cũng có bảo thạch sao?" Nói đến đây, Nguyên Vũ Khánh như nhớ tới chuyện gì đó.
Cũng phải thôi, ven theo con suối này có rất nhiều đá rải rác, cộng thêm nơi đây có linh khí dày đặc nên xác suất xuất hiện bảo thạch cũng cao hơn rất nhiều.