Chương 91: Một Ít Thu Hoạch
Nguyên Vũ Khánh khẽ khởi động công năng Bức Xạ Tiên Linh, rất nhanh đã thấy dưới chân mình chừng 3m có hai viên đá đang phát ra ánh sáng mờ ảo.
Mang theo vui mừng, Nguyên Vũ Khánh lập tức lấy xẻng công binh ra khỏi không gian lập phương, sau đó ngồi xuống hì hục làm việc.
Tuy đất trộn với đá rất khó đào bới, nhưng vì đây là bảo thạch nên Nguyên Vũ Khánh không ngại tốn sức.
Không đến mười phút sau, Nguyên Vũ Khánh rốt cuộc đào được hai khối đá to bằng nắm tay.
Có điều, bảo thạch thật sự lại nằm bên trong mấy khối đá này, thậm chí diện tích càng nhỏ đến đáng thương.
Nhưng làm hắn ngạc nhiên là trong hai khối bảo thạch, có một khối là có mảnh đá màu xanh bằng hạt dưa lộ ra khỏi bề mặt.
Khẽ suy nghĩ một chút, Nguyên Vũ Khánh bỏ khối bảo thạch nhỏ vào không gian lập phương, sau đó yêu cầu hệ thống hấp thu để chuyển hóa thành sức mạnh.
"Đinh! Sức mạnh +0.03! Sức chịu đựng +0.12! Tốc độ hồi phục +0.01!"
Nghe thông báo này, Nguyên Vũ Khánh bỗng thấy hưng phấn lạ thường.
"Chủ nhân, do cấp bậc của bảo thạch chỉ là đê cấp, nên nó chỉ có thể tăng thêm một ít sức mạnh cho ngài."
Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì tò mò, hỏi: "Vậy hiện tại, lực chiến đấu của ta là bao nhiêu?"
Thời điểm hắn vừa dứt lời, trước mặt lập tức hiển thị bảng thông tin cụ thể của mình.
【Sức mạnh: 3.3】
【Tốc độ: 1.02】
【Thị lực: 0.13】
【Sức chịu đựng: 0.33】
【Tốc độ hồi phục: 0.11】
【Tinh thần lực: 0】
【Linh lực: 0】
【Lực chiến đấu: 4.89】
"Chủ nhân, sức chiến đấu hiện tại của ngài là 4.89, xem như có thể đối kháng với một ít sinh vật cấp thấp."
Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì vô cùng hài lòng, còn viên bảo thạch to đùng kia thì được hắn dặn dò là không được đụng vào, vì hắn muốn tặng cho Nhã Vy.
Roblox nghe hắn nói như vậy thì rất khó hiểu, nhưng nó không có lên tiếng phản đối, thế nên cả hai lại tiếp tục lên đường.
Có điều lần này hắn như được thần may mắn chiếu cố, mới đi có mấy tiếng đã nhặt được năm khối bảo thạch.
Tuy cấp bậc của chúng đều là đê cấp, nhưng đối với hắn, như vậy là đủ rồi, chí ít còn đỡ hơn không thu hoạch được cái gì.
"Chủ nhân, hiện tại chúng ta đã thu thập được 6 khối bảo thạch, đủ điều kiện để hợp thành bảo thạch cấp cao hơn." Đúng lúc này bên tai hắn lại vang lên âm thanh của Roblox.
"Cái gì?! Bảo thạch cũng có thể dung hợp để tạo thành bảo thạch cấp cao hơn?" Nguyên Vũ Khánh kinh ngạc.
"Đúng vậy chủ nhân, dung hợp bảo thạch là một trong những chức năng cốt lõi của Roblox."
"Ngươi nói rõ hơn một chút đi!" Nguyên Vũ Khánh đề nghị.
"Nói đơn giản cho dễ hiểu thì hệ thống có thể dung hợp bảo thạch cùng cấp, sau đó tạo ra bảo thạch có cấp bậc cao hơn."
"Tựa như hiện tại, chủ nhân chỉ cần dùng ba khối bảo thạch đê cấp là có thể dung hợp thành một khối bảo thạch sơ cấp. Ba khối bảo thạch sơ cấp có thể dung hợp thành một khối bảo thạch trung cấp, và tiếp theo cũng tương tự như thế."
Nói đến đây, Roblox dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, cho nên khẽ ngừng một lúc, sau đó lại nói tiếp:
"Về phần sự khác biệt giữa bảo thạch sơ cấp và bảo cao cấp, thì tựa như tạp binh so với tướng lĩnh vậy."
"Không những vậy, bảo thạch trung cấp và cao cấp có thể đề thăng chỉ số nhiều hơn bảo thạch sơ cấp và đê cấp rất nhiều."
"Tiện thể nhắc nhở chủ nhân một chút, muốn kích hoạt hệ thống hình viên châu kia, chủ nhân cần có ít nhất một khối bảo thạch cao cấp, có như vậy mới kích hoạt được hệ thống đó."
Nguyên Vũ Khánh nghe đến đây thì có chút động dung, rốt cuộc cũng đã ý thức được sự lợi hại của bảo thạch cao cấp.
"Chủ nhân, ngài có muốn dung hợp thành bảo thạch sơ cấp không?" Roblox hỏi.
"Còn phải hỏi à?! Tự nhiên là phải dung hợp thành bảo thạch sơ cấp rồi." Nguyên Vũ Khánh trả lời.
"Chủ nhân, ta quên nhắc ngài! Để dung hợp thành bảo thạch sơ cấp, chúng ta cần 50 tiếng."
"Hả?! Cần đến 50 tiếng?!" Nghe xong, nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất.
Nguyên Vũ Khánh lập tức nghĩ lại, hắn thấy hiện tại chưa cần thiết lắm, trước mắt, nâng cao sức mạnh của bản thân lên mới là thượng sách.
Nghĩ thông suốt như vậy, Nguyên Vũ Khánh liền đề nghị: "Tạm thời hấp thu hai khối bảo thạch đê cấp đi."
"Đinh! Sức mạnh +0.01! Sức chịu đựng +0.01!"
"Đinh! Sức mạnh +0.02! Sức chịu đựng +0.03!"
【Sức mạnh: 3.33】
【Tốc độ: 1.02】
【Thị lực: 0.13】
【Sức chịu đựng: 0.37】
【Tốc độ hồi phục: 0.11】
【Tinh thần lực: 0】
【Linh lực: 0】
【Lực chiến đấu: 4.96】
Nhìn bảng thuộc tính của mình, Nguyên Vũ Khánh cảm thấy có chút an toàn hơn bao giờ hết.
Rốt cuộc sau một đoạn thời gian, hắn cũng có thể nâng cao thực lực lên được một chút.
Tuy nói là một chút, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được sức mạnh của mình đã tịnh tiến rất nhiều.
Nếu lúc trước không thể đánh đấm gì mấy, thì hiện giờ hắn đã có thể cân hai ba người trưởng thành.
Có điều, đám người trưởng thành này chỉ là người bình thường mà thôi, chứ đụng phải giác tỉnh giả hệ sức mạnh thì hắn chịu.
Tuy nhiên, có một điểm khiến hắn thất vọng, là trong các thuộc tính tăng lên, lại không có thuộc tính tốc độ.
Người ta thường nói làm chủ được tốc độ sẽ có khả năng lật bàn khi chiến đấu, có điều, tới giờ tốc độ của hắn vẫn là 1.02, nhìn có chút đáng thương.
Suy nghĩ miên man một lúc, Nguyên Vũ Khánh nhẹ lắc đầu một cái, không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Đi được một lúc, Nguyên Vũ Khánh mới dừng lại, đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, sau đó nhìn lại đồng hồ.
Hiện tại, bộ tính thời gian đã nhảy tới con số 8, nghĩa là hắn đã ở đây 8 tiếng rồi.
Mạo hiểm suốt 8 tiếng liên tục, Nguyên Vũ Khánh có chút mệt chịu không được.
Có điều, lúc này ngẩn đầu nhìn lên, hắn thấy xuyên qua khe lá vẫn là ánh nắng yếu ớt truyền tới.
Theo lý thuyết thì hoàng hôn phải tới từ đời nào rồi mới đúng, còn đằng này, đi mãi cũng chẳng thấy thay đổi gì mấy.
Nhưng nghĩ tới việc ở đây có tới ba mặt trời, Nguyên Vũ Khánh cũng không tính toán nữa.
Thế là hắn đem đồng hồ bỏ vào một gốc cây gần đó, rồi dùng lá cây che lấp lại, sau đó trở về nhà.
Về nhà thì đã là 6 giờ tối, lúc này Phương Nhã Vy đã đi học về, hiện tại đang ngồi trước bàn làm việc của hắn rồi đeo headphone nghe nhạc.
Bỗng dưng thấy thân ảnh của Nguyên Vũ Khánh bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình, Phương Nhã Vy không lấy làm lạ, mà ngược lại vô cùng vui mừng.
Phương Nhã Vy tháo headphone xuống, bước lại giúp hắn gỡ đồ trên người xuống rồi ân cần hỏi thăm:
"Tình hình bên kia sao rồi anh?"
Trong lúc gỡ đồ xuống khỏi người hắn, Phương Nhã Vy tiện tay phủi đi lá cây và bụi bặm trên đầu hắn.
Thấy người mình dơ như vậy mà Phương Nhã Vy vẫn không chê, Nguyên Vũ Khánh bỗng dưng thấy ấm áp trong lòng, đây chính là dấu hiệu đã chọn đúng người.
"Không khả quan lắm, có điều cũng không đến nổi phải mất mạng." Nguyên Vũ Khánh nhẹ than thở.
Phương Nhã Vy nghe hắn nói như vậy thì nhẹ nhăn mày một chút, nhã nhặn nói: "Anh nhớ cẩn thận hơn đấy, thấy không ổn thì chạy nhanh đi, đừng ham vui."
"Anh biết rồi! Mà bên kia không vui chút nào đâu, chạy muốn tuột quần ấy chứ!" Nguyên Vũ Khánh làm mặt méo xẹo nói.
Phương Nhã Vy thấy khuôn mặt khó coi của hắn thì cười khúc khích, rồi đánh nhẹ vào vai hắn, nói:
"Đi tắm nhanh đi ông tướng, người hôi rình à!"
"Vâng sếp. . ." Nguyên Vũ Khánh nhe răng cười rồi về phòng ngủ, thẳng tiến vào nhà tắm.
Cảm nhận dòng nước ấm áp truyền tới, Nguyên Vũ Khánh thấy thoải mái lạ thường.