Chương 92: Phán Đoán Sơ Bộ
Sau 8 tiếng căn não để đối phó, hắn rốt cuộc được thư giản, biểu sao không vui cho được?
Lúc này Phương Nhã Vy đang đem đống trang bị của hắn cất vào tủ, sẵn tiện gỡ camera trên mũ bảo hộ xuống rồi gắn vào máy tính.
Không lâu sau đó, từng thướt phim hành động dần dần xuất hiện trước mặt cô nàng.
Ban đầu cũng không có gì, chỉ thấy khung cảnh xung quanh rất hoang sơ và hùng vĩ.
Nhìn những thảm thực vật ở xung quanh, Phương Nhã Vy nhịn không được mà tròn mắt.
Vì sao ư?
Vì đây toàn là các loại thực vật vô cùng kỳ lạ, chúng có loại phát ra sáng trong bóng tối, có loại tạo ra quang điểm, có loại tạo ra hình thù vô cùng độc đáo, nhìn vô cùng thần kỳ.
Nhưng xem được một lúc, khuôn mặt xinh đẹp của Phương Nhã Vy lập tức tái nhợt.
Vì lúc này, trước màn ảnh là cảnh hắn bị con rết to như thùng nước đang đuổi theo phía sau.
Mà hình ảnh cũng theo đó mà thay đổi rất nhanh, chỉ thấy thanh katana trên tay hắn bị con rết cắn gãy làm đôi, sau đó hình ảnh lập tức xuất hiện tại một chỗ cách mặt đất hơn 10 mét.
Tiếp sau đó, những con thú khác như mãng xà khổng lồ, nhệnh siêu to, kiến siêu bự, con nào cũng làm cô nàng phải trợn trừng hai mắt.
Nếu đổi lại là người khác, đoán chừng đã sớm bỏ mạng tại chỗ này.
Nhưng may là chồng của cô nàng có Hệ Thống Chung Cực, có được hai công năng đặc biệt, bằng không thì đã sớm bỏ mạng ở chốn xa nhà.
Có điều, tuy biết nơi đó thập phần nguy hiểm, nhưng Phương Nhã Vy lại không cách nào ngăn cản.
Vì sao ư?
Vì như lời của Roblox, chỉ có qua đó, hắn mới có cơ hội tìm lại thọ nguyên đã mất của mình.
Bằng không, đợi qua ba năm, hắn chỉ còn là nắm xương trắng trong nấm mồ.
Mà đây lại là cảnh Phương Nhã Vy không muốn thấy nhất, cho nên cô nàng không có ngăn cản, mà chỉ có thể ủng hộ hắn về mặt tinh thần.
Về phần cùng chồng mình qua Thiên Nguyên Tinh, Phương Nhã Vy lại không có ý nghĩ đó.
Tuy sợ thì có sợ, nhưng không phải là không thể đi cùng, có điều làm như vậy sẽ trở thành gánh nặng cho hắn.
Phương Nhã Vy không muốn trở thành bình hoa di động, một bình hoa chỉ có sắc đẹp mà không có não.
Cho nên, loại chuyện hại người hại mình như thế, Phương Nhã Vy sẽ không làm.
Đây cũng là điểm mà Nguyên Vũ Khánh thích nhất ở cô nàng, không làm hắn phải lo lắng, có như vậy hắn mới dám thám hiểm.
Lúc này Nguyên Vũ Khánh đã tắm xong, hắn bước qua phòng làm việc thì thấy vợ mình đang chăm chú xem video mà mình quay được.
Cũng may là hắn có mang theo sạc dự phòng, bằng không thì camera này làm sao chịu nỗi?!
Lại nói, khó cho hắn là đồ công nghệ đem qua bên kia lại không sử dụng được, vì bên đó không có internet và định vị GPS, cho nên qua cũng chỉ là đồ bỏ.
Bằng không, hắn đã sớm mua một chiếc đồng hồ OverWatd để thám hiểm rồi.
Nhẹ lắc đầu một cái, hắn cũng không cưỡng cầu về chuyện này nữa, vì có Roblox bầu bạn là đủ rồi.
Nghĩ thông suốt như vậy, Nguyên Vũ Khánh vừa lau tóc vừa bước tới nhìn cảnh tượng trong màn hình, đồng thời mỉm cười nhẹ.
Giờ nhìn lại, hắn không nghĩ mình có thể vượt qua những nguy hiểm đó.
Mỗi lần như vậy, hắn đều không ngừng lạy trời lạy đất, cầu khẩn các phương phù hộ cho mình.
Nhưng may là trời cao không phụ lòng người, tuy có rơi vào hiểm cảnh nhưng đều hóa giải được hết.
Có điều, làm hắn buồn bực là không có đem mẫu vật nào về được, vì hắn không có thời gian để ý tới chuyện này.
Nguyên Vũ Khánh khom người xuống, hôn nhẹ lên má của Phương Nhã Vy, mỉm cười nói:
"Em đừng để ý quá nhiều, đạo trời có được tất có mất, muốn có được thì phải bỏ công sức, đúng với thuyết nhân quả của đạo Phật rồi còn gì?!"
"Em biết chứ, có điều không đơn giản như thế đâu, lát anh đi thắp nhang cho ba má đi, nói không chừng họ đang gánh còng lưng đấy."
Phương Nhã Vy cười cười rồi kéo đầu hắn xuống hôn một cái, rồi tắt máy tính, kéo hắn xuống lầu ăn tối.
Mặc dù hắn đã ăn trước đó một hai tiếng rồi, nhưng vì tiêu hao thể lực quá nhiều, cho nên hiện tại cũng vô cùng đói bụng.
Trong lúc ăn tối, Nguyên Vũ Khánh như nhớ tới chuyện gì đó, hắn khẽ động tâm niệm, trước mặt lập tức xuất hiện một hạt đậu bằng vàng.
Vừa nhìn thấy hạt đậu bằng vàng này, Phương Nhã Vy vô cùng ngạc nhiên, đưa tay nhặt lên quan sát rồi hỏi: "Anh lấy đâu ra hay vậy?"
"Anh nhặt được trong con suối ấy, chắc hồi nãy em tua video nhanh quá nên không để ý đấy." Nguyên Vũ Khánh trả lời.
"Hạt đậu vàng này còn nhiều không anh?" Phương Nhã Vy đột nhiên đưa mắt nhìn hắn, tò mò hỏi.
"Nhìn sơ qua thì cũng nhiều đấy, thậm chí có thể nói chỗ đó là mỏ vàng lộ thiên cũng không chừng." Nguyên Vũ Khánh gật gù một chút rồi đáp.
"Vậy à. . . Có điều hiện tại không phải lúc." Phương Nhã Vy nhẹ gật đầu, vì cũng biết chuyện nào nên làm, chuyện nào không.
Ăn xong, hắn nghe theo lời vợ của mình, lập tức đi lên thấp nhang cho ba mẹ.
Mặc dù không biết ra sao, nhưng người xưa có câu "có thờ có thiêng, có kiêng có lành" cho nên đây cũng không phải là chuyện xấu.
Thấp nhang xong, hắn lại chở Phương Nhã Vy đi dạo, đến khuya mới trở về nhà.
Đến sáng hôm sau, Phương Nhã Vy đã thức từ sớm để nấu đồ ăn sáng cho cả nhà.
Ăn sáng xong, Nguyên Vũ Khánh lập tức đi mua thêm mười cây katana khác, sau đó mang trang bị lên người rồi xuyên qua Thiên Nguyên Tinh.
Vừa qua, hắn liền cầm katana với súng điện để phòng hờ có ngoại vật tấn công.
May cho hắn là không có chuyện gì xảy ra, thế là hắn tiến lại gốc cây để lấy chiếc đồng hồ hiệu Casio của mình.
Nhìn lên đồng hồ, Nguyên Vũ Khánh thấy đã trôi qua 16 tiếng, có điều xuyên qua khe lá, hắn thấy bầu trời vẫn là màu tâm tối.
Mà trời tối cũng không làm gì được, hơn nữa mang đèn trong rừng vào ban đêm, không khác nào tâm điểm cho mãnh thú công kích.
Vì vậy hắn không dám dừng lại quá lâu, đem đồng hồ cất vào gốc cây, sau đó leo lên cao để chờ thời gian.
Trong lúc chờ hệ thống làm mới lại công năng Huyền Không Kích Điểm, Nguyên Vũ Khánh len lén trèo lên đọt cây.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Nguyên Vũ Khánh không ló đầu lên nữa, mà vạch nhẹ khe lá để nhìn ra thế giới trên trời.
Làm hắn ngạc nhiên là nơi đây lại có tới hai mặt trăng, một lớn một nhỏ, lớn thì to như cái thùng, nhỏ thì chỉ bằng cái vạc, nhìn vô cùng kinh diễm.
Nhưng làm hắn thấy an tâm hơn một chút là ban đêm, đám phi điểu bay trên trời rất ít.
Bất quá, cho dù vậy, hắn cũng không dám dùng cái mệnh nhỏ của mình để đánh cược.
Trong lúc ngồi ngắm trăng dưới tán cây, Nguyên Vũ Khánh không quên kiểm tr.a thời gian hồi kỹ năng của hệ thống.
Lần này không biết là do thần may mắn chiếu cố hay do hắn trèo cao quá nên chẳng có mấy ai để ý, nên ngồi gần cả tiếng mà chẳng thấy nguy hiểm gì xuất hiện.
Mang theo vui mừng, Nguyên Vũ Khánh ngồi hóng mát một lúc liền biến mất khỏi tán cây, trực tiếp trở về Trái Đất.
Dù sao hắn không nắm chắc là mình có thể qua đêm tại Thiên Nguyên Tinh, nên chạy về Trái Đất là lựa chọn an toàn nhất.
Những ngày sau cũng tương tự như thế, mỗi khi rảnh hắn lại xuyên qua Thiên Nguyên Tinh để tìm hiểu.
Và theo đánh giá của hắn, có lẽ Thiên Nguyên Tinh rất lớn, chí ít cũng gấp hai ba lần Trái Đất là điều có thể xảy ra.