Chương 93: Chạm Chán Trong Rừng
Vì sao hắn lại phán đoán như vậy?
Vì hắn phát hiện, thời gian bên Thiên Nguyên Tinh dài hơn Trái Đất gấp ba lần.
Nói cho đơn giản thì một ngày bên Thiên Nguyên Tinh bằng ba ngày trên Trái Đất.
Mà theo thuyết tương đối rộng của Einstein, lực hấp dẫn của hành tinh có ảnh hưởng đến thời gian, lực hấp dẫn càng mạnh thì thời gian trôi qua càng chậm.
Mà lực hấp dẫn càng lớn thì tương đương với hành tinh đó càng lớn, vì thế mới khiến cho lực hấp dẫn mạnh hơn.
Vì thế, Nguyên Vũ Khánh mới dám khẳng định Thiên Nguyên Tinh rộng lớn hơn Trái Đất rất nhiều.
Mà hành tinh càng lớn thì đại biểu cho tài nguyên càng nhiều, đại biểu cho nền văn minh bên đây cũng không thua kém gì Trái Đất.
Bất quá, đây chỉ là suy đoán của hắn, còn lại thì cần thời gian để tìm hiểu, nhưng như vậy cũng đã giúp hắn giải thích được một số khúc mắc trong lòng.
Nguyên Vũ Khánh tiếp tục thăm dò trong rừng thêm mấy chục ngày nữa, tuy nhiên khoảng cách đi được cũng không quá xa.
Vì trong lúc thám hiểm, hắn thường dừng lại để chụp hình hoặc quay phim, cho nên khoảng đường đi được cũng theo đó mà ngắn đi.
Bất quá, thử hỏi lại người khác mà xem, có ai thấy được con nhệnh có mười hai chân hay chưa?
Người khác có lẽ chưa thấy, nhưng hắn đã thấy không ít lần. Thậm chí cả bươm bướm mọc ra mặt người, bông hoa mọc ra mặt quỷ, hắn cũng thấy rồi.
Nói chung, cho đến giờ hắn đã gặp qua vô số kỳ hoa dị thú, nên Nguyên Vũ Khánh không còn kinh ngạc như trước nữa.
Nếu giờ khắc này, từ trên trời bỗng nhiên rơi xuống một con thằn lằn có ba mắt, Nguyên Vũ Khánh cũng không lấy làm lạ.
Cho đến hiện giờ, điện thoại của hắn đã chứa rất nhiều bằng chứng cho sự tồn tại của các loài động thực vật chưa từng xuất hiện trên Trái Đất.
Có điều, tạm thời hắn không dám tung hô ra ngoài, bằng không sẽ xảy ra chuyện gì, hắn không dám nghĩ tới.
Đi được một lúc, Nguyên Vũ Khánh tìm một gốc cây khá sạch sẽ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhưng nếu hắn là một nhà sinh vật học hoặc thực vật học, hắn sẽ phát hiện cái góc cây be bé bên cạnh mình chính là nhân sâm ngàn năm trong truyền thuyết.
Đáng tiếc là hắn không biết, vì hắn là một tên IT, nên làm sao biết được mấy chuyện này?
Nói thật, đến giờ hắn vẫn không biết con bò với con trâu nó khác nhau ở chỗ nào.
Cái này không phải tại hắn kém, mà vì sống ở thành thị nên rất ít khi thấy được mấy chuyện này.
"Grào. . ." Nhưng đúng lúc này, ở phía xa bỗng nhiên truyền đến tiếng hét rùng rợn, dọa hắn phải trốn vào không gian lập phương.
Mà trải qua vô số chuyện, hắn phát hiện dã thú không dám chạm vào khối lập phương, cho nên đây cũng xem là khá an toàn.
Còn việc lỡ như có mãnh thú có thể nuốt khối lập phương vào bụng thì hắn không dám nghĩ tới, khi đó chỉ có nước chạy trốn về Trái Đất.
Dù sao Roblox cũng nói rồi, lập phương không phải vạn năng, chỉ có thể chống lại một ít thực thể cấp thấp, gặp thực thể cấp cao chỉ có thể co giò mà chạy.
Trừ khi hắn có cách khôi phục lại toàn bộ năng lượng của hệ thống, khi đó mới không sợ những thực thể khác.
Bất quá, chuyện này quá xa vời, vì Roblox từng nói, bảo thạch bình thường không có tác dụng khôi phục năng lượng cho hệ thống.
Với lại, năng lượng mà hệ thống cần rất lớn, thậm chí rút sạch cả tinh cầu cũng không đủ, nên Nguyên Vũ Khánh không dám nghĩ tới nữa.
Đối với hắn, ở thời điểm hiện tại, việc hấp thu cả một tinh cầu là chuyện không thể.
Nhưng sau một phen suy nghĩ mông lung, rốt cuộc Nguyên Vũ Khánh cũng ổn định tinh thần trở lại.
Hắn muốn xem, rốt cuộc là thứ gì đang gào thét thê thảm như thế?
Mà bản thân lại có khối lập phương, nên Nguyên Vũ Khánh không cần phải sợ.
Nghĩ thông suốt như vậy, Nguyên Vũ Khánh liền cầm katana và súng điện, sau đó động tâm niệm, thân ảnh lập tức xuất hiện trong cánh rừng.
Thời điểm vừa xuất hiện, Nguyên Vũ Khánh liền dựa lưng vào gốc đại thụ, sau đó chăm chú lắng tai nghe động tĩnh ở xung quanh.
Sau một hồi chăm chút, hắn nghe được phía bên trái đang truyền đến vô số tiếng gầm gừ, kèm theo đó là vô số âm thanh kỳ quái.
"Không ổn!" Đúng lúc này, Nguyên Vũ Khánh phát hiện âm thanh kia đang hướng về phía mình thì không khỏi căng thẳng.
"Cảnh báo, hệ thống phát hiện bốn bức sóng năng lượng bất phàm đang tiến vào phạm vi kiểm tra, đề nghị chủ nhân nên cẩn thận."
Nguyên Vũ Khánh lập tức mở công năng Bức Xạ Tiên Linh để quan sát, một bên không ngừng đề cao tinh thần.
Không đến mười giây sau, trong tấm bản đồ 3D do Bức Xạ Tiên Linh tạo ra, hắn thấy bóng dáng của ba người đang đuổi theo một con lợn rừng.
Thấy cảnh này, Nguyên Vũ Khánh không biết là hên hay xui, nhưng nhìn con heo không khác gì con hà mã kia, hắn khẽ nuốt nước miếng cái ực.
Nhìn cặp răng nanh to như ngà voi, Nguyên Vũ Khánh không biết nên nói thế nào mới phải.
Có lẽ, đem chuyện này nói cho người khác, người kia sẽ nói hắn bị khùng cũng nên.
Lúc này, Nguyên Vũ Khánh thấy con lợn rừng kia vừa mới húc vào gốc cổ thụ tựa như một chiếc xe tăng, khiến thân cây rung lên bần bật, làm vỏ cây văng ra tung tóe.
Nhưng điều làm hắn giật mình là phía trên lưng con lợn rừng lại có một người, người này dùng hai chân kẹp lấy thân lợn rừng, còn tay thì nắm chặt lớp da lông, nhìn vô cùng hung mãnh.
Mà phía bên cạnh còn có hai người, một người trong số đó đứng trên cành cây, tay cầm trường cung chỉa xuống, tay thì kéo cung sẵn, lúc nào cũng có thể buông tên.
Còn người còn lại thì cầm theo một khúc côn gỗ to như cái thao đang kìm chế con lợn rừng.
Mà ba người này đều có thân hình cao lớn, chí ít cũng một mét tám trở lên, hơn nữa còn cơ bắp cuồn cuộn, nhìn chẳng khác nào Thánh Giống trong truyền thuyết.
Nhìn cảnh này, Nguyên Vũ Khánh không khỏi hít sâu một hơi, đối với con lợn rừng dài hơn sáu mét mà bọn họ vẫn dám đối kháng, đúng là khiến người ta phải kính phục.
Nhưng nhìn ba người nọ mặc áo da, tay cầm vũ khí lạnh, Nguyên Vũ Khánh cảm thấy mình đã đến vùng hoang dã.
Trong lúc nhất thời, Nguyên Vũ Khánh liền móc điện thoại ra quay lại cảnh đối kháng này để làm tư liệu.
Mà ba người kia cũng không ngu ngốc, không trực tiếp đối đầu với đầu lợn rừng như chiếc xe tăng này.
Không đến một phút sau, chỉ thấy người ngồi trên lưng lợn rừng đột nhiên dùng sức, cơ bắp nổi lên như muốn nổ tung, sau đó thét lớn một tiếng, mạnh mẽ điều khiển hướng đi của lợn rừng về phía người trung niên cầm côn gỗ.
Chỉ thấy người trung niên cầm côn gỗ kia đột nhiên vận sức, toàn bộ cơ bắp trên cơ thể điều nổ lên cuồn cuộn, sau đó phóng lên cao xoay một vòng rồi đập vào cái ót của lợn rừng.
Tiếng xé gió vừa biến mất, chỉ nghe "ầm" một tiếng, đầu lợn rừng dài hơn sáu mét lập tức lăn quay dưới đất năm sáu vòng.
Có điều, như vậy vẫn chưa hết, lúc này người trung niên cầm trường cung đột nhiên buông tay, sau đó chỉ nghe vút một tiếng, mũi tên như viên đạn trực tiếp xuyên qua hốc mắt của lợn rừng.
"Oanh. . ." Lợn rừng ngã xuống đất, khiến mật đất xung quanh đều run lên nhè nhẹ.
"Roblox, kiểm tr.a xem sức chiến đấu của bọn họ là bao nhiêu?" Nguyên Vũ Khánh nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Chủ nhân, sức chiến đấu của con lợn kia khoảng 9.25 đơn vị, còn những người kia rơi vào khoảng 10.85 đến 16.25 đơn vị, so với chủ nhân thì mạnh hơn rất nhiều."