Chương 61: Tất cả cũng vì diễn

Diệp Y Dung cười khẽ đi qua người Cố An Kỳ, dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe thấy nhẹ nhàng nói: “Cô nghĩ cô là Ôn Bội Quân thật sao? Hừ, tôi thấy cô cũng không hơn gì đâu.”


Cô ta cười khinh miệt, vẻ mặt như đang muốn nhìn Cố An Kỳ cầu xin, cúi đầu trước cô ta. Đúng vậy, vốn là nên như vậy, cô chẳng qua chỉ là loại nghệ sĩ cấp thấp, có tư cách gì tranh đấu cùng cô ta cơ chứ?


Cố An Kỳ làm như không nghe thấy lời cô ta nói, cũng không thèm để ý đến cô ta, chỉ yên lặng trở lại vị trí, chuẩn bị quay lại.


Diệp Y Dung thấy dáng vẻ bình tĩnh của Cố An Kỳ thì nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, tức giận không để đâu cho hết. Cố An Kỳ, ch.ết đến nơi rồi mà cô còn không cúi đầu trước tôi sao?
Được lắm Cố An Kỳ, xương cô cứng lắm đúng không? Tôi muốn nhìn xem cô còn trụ được bao lâu? !


“Hừ!” Diệp Y Dung đen mặt trở lại vị trí, chuẩn bị để quay lại lần nữa.


Tay càng ngày càng đau làm cho Cố An Kỳ hơi mất bình tĩnh. Cô cau mày, tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải, bóp đi bóp lại chừng ba mươi giây thì cảm giác đau đớn mới rút bớt đi. Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm lí, tiến vào trạng thái sẵn sàng.


available on google playdownload on app store


Từ khi diễn bộ phim này đến nay cô vẫn cảm thấy trên người có bóng dáng Ôn Bội Quân. Hai người có một điểm vô cùng giống nhau —— tính cách kiêu ngạo từ trong xương tủy, tinh thần ch.ết cũng không khuất phục. Bởi vậy cho dù chịu nhục nhã như thế nào cô cũng sẽ không cúi đầu trước Diệp Y Dung. Khuất phục người như vậy, cô… không làm được!


Cô tuyệt đối không vì cái lợi trước mắt mà nhận sai với người khác, bởi vì…
Cô, có kiêu ngạo của cô. Cô, có tự tôn của cô.
“Action!”


Khi bảng Clapperboard được dập xuống cũng là lúc Cố An Kỳ nhanh chóng hòa nhập vào nhân vật. Lần này tốc độ cô nhập vai vào Ôn Bội Quân còn nhanh hơn lần trước. Động tác của cô vẫn tao nhã, cao quý như trước, có điều… So với lúc trước, giờ phút này cô càng thêm chói mắt, càng làm cho người ta kinh diễm.


Ôn Bội Quân dần dần hiện ra trước ánh sáng, nhân viên nhìn nhân vật trong phim trường, dần dần ánh mắt đều dừng lại trên người cô, hình như nhất cử nhất động của cô đều tác động đến họ. Diễn viên quần chúng quỳ rạp xung quanh cùng với Diệp Y Dung dường như không còn quan trọng nữa, mà người quan trọng duy nhất chỉ có Ôn Bội Quân đang đứng thẳng trong phim trường, giống như một bông hoa hồng khó tiếp cận nhưng rất câu hồn.


Lâm Hạc Quần rất có hưng trí nhìn Cố An Kỳ qua ống kính máy quay, từ từ gật đầu, xem ra cô đã thể hiện bản lĩnh thực sự.


Diệp Y Dung không biết ngoài trường quay đang xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta cảm thấy Cố An Kỳ có sự thay đổi. Nếu vừa rồi khi diễn cô còn giữ lại một phần thực lực thì hiện tại cô đã tung ra toàn bộ.


Cố An Kỳ khiến người đang diễn cùng cô là Diệp Y Dung áp lực rất lớn. Bất lợi, tình huống này đối với cô ta mà nói, vô cùng bất lợi.


Ôn Bội Quân trừng mắt, nâng cánh tay rồi vung mạnh xuống. Diệp Y Dung hunh hăng bắt được tay Ôn Bội Quân một lần nữa, dùng lực còn mạnh hơn hai lần lúc trước, cô ta hưng phấn mà nắm chặt tay Ôn Bội Quân, nụ cười vặn vẹo như đang chờ mong Cố An Kỳ lại luống cuống.


Không ngờ Cố An Kỳ lại nhịn xuống, mày cũng không nhíu lại dù chỉ một chút. Diệp Y Dung nhìn Cố An Kỳ, cảm thấy khó tin, trong nháy mắt ngẩn ngơ lại lập tức bóp mạnh hơn nữa.
“Cut! Cut! Diệp Y Dung cô đang làm gì? !”
“Đúng là khó coi.” Cố An Kỳ nhìn Diệp Y Dung cười nhạt.


Diệp Y Dung giận đến trợn trừng hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Cố An Kỳ, dường như làm vậy thì có thể khiến cô bị lột da róc xương.


Trịnh Văn Quân nhìn Cố An Kỳ từ từ đi về một góc, nắm chặt cổ tay phải dựa vào tường, cúi đầu xuống, người hơi run rẩy, anh không suy nghĩ nhiều, bước nhanh đến chỗ cô. Cô gái này, bình thường thông minh như hồ ly, vì sao đôi khi lại ngu ngốc như bò thế không biết? Vì sao biết rõ Diệp Y Dung sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô mà vẫn cố nhảy vào họng súng?


Ánh sáng trước mắt Cố An Kỳ bị che mất, cô hơi ngẩng đầu, nhìn Trịnh Văn Quân nói: “Tập này không có cảnh của anh, đi xuống đi, nếu không lại rắc rối.” Cô vừa cười vừa nói đùa, tay trái vẫn nắm cổ tay phải, định giấu ra phía sau.


Trịnh Văn Quân nhăn mặt, kéo bàn tay phải cô giấu ở sau tay trái ra. Lớp kem che khuyết điểm trên tay cô đã dần mờ đi, lộ ra làn da đỏ đỏ tím tím, ngón tay không kiềm chế được run rẩy. Anh không rõ rốt cuộc cô nghĩ gì, tay bị thương thì không thèm để ý, trong đầu thì lại toàn những chuyện linh tinh đâu đâu.


Cố An Kỳ rút tay về bình tĩnh nói: “Tôi không sao.”
“Vì sao không nói với đạo diễn Lâm?” Trịnh Văn Quân bình tĩnh hỏi.
“Nói có tác dụng gì? Quay thì vẫn phải quay.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, tay lại co rút đau đớn khiến cô không nhịn được nhíu mày.


“Nhìn là biết tay em bị thương, diễn xong cảnh này tay em tàn phế mất.” Tay đã sưng đến thế rồi, nhìn qua tình hình còn tệ hơn lúc trước, sao cô vẫn không nghe khuyên bảo chứ?


“Anh không tin tôi?” Cố An Kỳ nhíu mày, “Tôi nói có thể quay xong là có thể quay xong, không, chưa hết, tôi sẽ làm cho cảnh này hoàn hảo hơn bao giờ hết.”


“Em… Diệp Y Dung đang đùa bỡn em, em cũng không ngốc, sao lại không nhìn ra? Lát nữa cô ta có NG thêm vài lần nữa hay không không ai biết được. Em định để cô ta phế tay em đi sao? !” Trịnh Văn Quân cảm thấy mình đúng là đàn gảy tai trâu, sao thuyết phục Cố An Kỳ lại khó khăn như vậy? !


Cố An Kỳ mở miệng định nói đã thấy Lâm Hạc Quần đi tới, cô dừng lại không nói nữa.


Lâm Hạc Quần dạy dỗ xong Diệp Y Dung rồi đi tới đây. Vừa rồi anh thấy lạ vô cùng, đáng lẽ ra Cố An Kỳ không phải lần đầu tiên quay phim, sao lại phạm lỗi như vậy, hơn nữa sau đó Trịnh Văn Quân cũng lúc nào cũng nói với cô chuyện gì đó liên quan đến tay “tay”, “bị thương “, làm cho anh càng cảm thấy kỳ quái.


“An Kỳ, tay cô rốt cuộc bị làm sao?”
“Đạo diễn Lâm…” Cố An Kỳ nhíu mày, không nói lời nào.


“Tay phải cô ấy bị bỏng, rất nghiêm trọng.” Trịnh Văn Quân thở dài, xem ra là giấu giếm không được, thế này mới nói, “Đạo diễn, lát nữa có thể để An Kỳ dùng tay trái không? Tay phải cô ấy không chịu được tác động nữa.”


“Không được đâu, Ôn Bội Quân thuận tay phải, sao dùng tay trái được chứ?” Giám sát Vương vừa nói vừa thở, chắc vừa chạy tới. Cố An Kỳ nhìn bóng dáng người đang thỉnh thoảng dò xét tình hình nơi này, trong lòng cô đã có tính toán.


“Nhưng mà… tay An Kỳ…” Minh Nhiễm biết trường hợp này trợ lý không được can thiệp, nhưng cô thật sự không nhịn được. Tay đã bị thương lại còn bị bóp chặt, vậy thì rất thống khổ, rất đáng thương.


Giám sát Vương lén liếc nhìn Lâm Hạc Quần, thấy Lâm Hạc Quần do dự, lại bỏ thêm một câu: “Tất cả đều vì quay phim mà thôi, Diệp Y Dung cũng không phải cố ý xuống tay nặng, cô ấy cũng không biết Cố An Kỳ bị thương ở tay. Hơn nữa, cô ấy cũng là diễn viên chuyên nghiệp, không phải lần nào cũng NG đâu.”


Trịnh Văn Quân nhíu mày, trong lời nói của Giám sát Vương rõ ràng có ám chỉ khác. Tuy bề ngoài nói Diệp Y Dung, nhưng bên trong lại chỉ trích Cố An Kỳ nếu đổi tay trái thì không chuyên nghiệp. Anh vừa định biện hộ cho Cố An Kỳ thì tay áo lại bị Cố An Kỳ kéo lại.


“Cứ dùng tay phải đi, cũng vì diễn thôi mà.” Cô bình tĩnh mà lạnh nhạt cười, không thấy một chút bất mãn cùng tức giận.
Nhưng ánh mắt thâm ý kia của cô… Giám sát Vương lau mồ hôi, ông ta cảm thấy mình không nhìn thấu cô diễn viên nhỏ này.
Không biết tính toán lần này là đúng hay sai.






Truyện liên quan