Chương 62: Ngại quá, do quá nhập vai thôi
Edit: Sabj
Tình trạng của Cố An Kỳ không hề ổn như bề ngoài. Làn da dưới lớp má hồng đã trắng bệch như tờ giấy, bàn tay đau nhức nhắc nhở cô vết thương lại nặng hơn. Đang là mùa đông lạnh giá nhưng trán cô lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, trang phục diễn cũng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Trịnh Văn Quân thấy Cố An Kỳ như vậy, trong lòng đột nhiên co rút. Anh đau lòng Cố An Kỳ kiên cường không chịu cúi đầu, muốn tiến lên xem tay cô nhưng nhìn bóng dáng cao ngạo đó, chân anh không thể nhúc nhích. Anh không biết nên nói gì, làm gì mới tốt.
Đã hứa với cô là sẽ chăm sóc cô, không để cô bị oan ức nhưng cho tới bây giờ, anh mới phát hiện lời hứa của mình nói ra thì dễ dàng như thế, nhưng lại không thực hiện được. Nhìn Cố An Kỳ đang trang điểm lại, anh không tự giác nắm chặt tay.
“OK, mọi người lấy lại tinh thần, quay lại lần nữa.” Lâm Hạc Quần loa hét lớn.
Nhân viên xung quanh vừa liếc mắt nhìn Cố An Kỳ vừa tiếp tục làm công việc trên tay. Mọi người đều hy vọng lần này có thể thuận lợi quay xong, lúc nói chuyện vừa rồi giọng Trịnh Văn Quân cũng không nhỏ, mọi người cũng đã hiểu ít nhiều. Lần này Diệp Y Dung xem ra quyết tâm muốn hành hạ Cố An Kỳ, sao có thể buông tha cô dễ dàng như vậy? Trong lòng mọi người đều cân nhắc, nhưng không ai dám mở miệng nói gì. Nhà đầu tư cho bộ phim lần này là “Giải trí châu Á”. Dù họ có bất bình thay Cố An Kỳ thì cũng chỉ dám để trong lòng. Dù sao đối với họ thì giữ lại bát cơm mới là chuyện quan trọng nhất.
“An Kỳ ‘Tiền bối’, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Trong giọng nói của Diệp Y Dung không giấu nổi hưng phấn, cô ta đã quyết định, cho dù hôm nay có bị Lâm Hạc Quần mắng thì cô ta cũng nhất định phải phế tay Cố An Kỳ. Cô không NG, vậy cô ta NG. Theo chủ nghĩa hoàn hảo của Lâm Hạc Quần, sẽ không tha cho họ nếu cảnh quay chưa được như ý.
Cố An Kỳ liếc nhìn cô ta rồi đột nhiên nở nụ cười thật tươi: “Tôi mới cần nói chỉ giáo nhiều hơn mới đúng. Tôi sẽ học cách nhập vai quá sâu của Diệp tiểu thư. Đúng rồi, Diệp tiểu thư, nhớ cho tôi mượn chút bản lĩnh nhé.”
Diệp Y Dung nghe nửa câu đầu còn tưởng Cố An Kỳ chuẩn bị cúi đầu trước cô ta, nghe nửa câu sau lại cảm thấy hình như cô ta đang châm chọc mình. Mượn! Đi mà mượn của cô ta. Loại phụ nữ ch.ết tiệt này còn cậy mạnh, được, cô muốn xem cô ta có thể cậy mạnh được bao lâu.
“Chuẩn bị! Action!” Bảng clapper board dập xuống, cảnh này quay lại một lần nữa.
“Bội Quân, bỏ qua đi, họ chỉ vô tâm nói vậy thôi, hơn nữa họ cũng biết lỗi rồi.” Lưu Chân Chân có ý tốt giải vây giúp những người đó.
Khoảng thời gian im lặng, không một câu đáp lời.
Diệp Y Dung không nhịn được liếc Cố An Kỳ, không rõ là Cố An Kỳ quên lời thoại thật hay vì lí do gì mà lại không mở miệng, nhưng Lâm Hạc Quần vẫn chưa bảo “Cut” nên vẫn phải diễn tiếp. Cuối cùng cô ta không nhịn được đành mở miệng trước, nói lại lần nữa: “Bội Quân, chị tha cho họ đi…”
Ôn Bội Quân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, giờ phút này cô như một bông hoa hồng trắng đang nở rộ, bộc lộ vẻ quý phái nhưng thâm sâu khó lường.
“Vô tâm? Ha, Lưu Chân Chân… Đúng là cái gì cô cũng nói được.” Ôn Bội Quân đùa nghịch bông hoa hồng trắng trong bình, không thèm liếc Lưu Chân Chân một cái, chỉ chăm chú … chăm chú nhìn bông hoa.
Cô cúi đầu, hai mắt màu nâu lẳng lặng dừng ở bông hoa, dáng vẻ tập trung như trong thế giới của cô chỉ còn lại bông hoa hồng trắng thanh khiết kia.
“Nếu tôi cũng ‘Vô tâm’ nói với người ta cô là con ngoài giá thú của Lưu phu nhân, Cô cũng chấp nhận sao? Hay là không vui?” Ngữ điệu của cô không lên không xuống, dường như không đặt những lời này trong lòng nhưng cũng khiến người ta không rét mà run.
Vẫn lời thoại đó, vẫn một người nói, nhưng ngữ điệu lại khác nhau khiến cho cảnh cảm giác về cảnh quay không giống nhau.
Nếu trước đây Cố An Kỳ cao quý nhưng tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi thì bây giờ cô lại càng lột tả được Ôn Bội Quân, Ôn đại tiểu thư. Cao nhã mà lại cô đơn, dùng sự kiêu căng, lời nói tàn nhẫn để bảo vệ trái tim yếu ớt. Bề ngoài cô không thèm quan tâm chuyện gì, nhưng trong lòng lại rõ mọi chuyện hơn ai hết.
Đầu tiên giải phóng mặt ngoài, sau đó vào sâu trong xương tủy. Cố An Kỳ đang lột xác, dần dần vứt bỏ gông xiềng, Lâm Hạc Quần nhìn cô trên sân khấu, dường như có thể nghe thấy tiếng “Lách cách” khi cô giãy giụa.
Lâm Hạc Quần vẫn biết Cố An Kỳ giữ lại mấy chiêu cuối cùng, kìm nén bản thân. Cô là diễn viên thông minh, biết bộ phim này được nhà đầu tư ưu ái cho Diệp Y Dung làm nhân vật chính nên diễn cũng không quá hết sức. Mọi lần diễn luôn vừa đủ, lại như vô tình nổi bật hơn Diệp Y Dung một bậc.
Vừa rồi vốn tưởng rằng Cố An Kỳ đã sử dụng hết toàn bộ khả năng, nhưng không ngờ, cô vẫn giữ lại vài phần thực lực. Rốt cuộc khả năng của cô đến đâu, anh đột nhiên nhìn không thấu. Ngay từ đầu cảnh này đã lẫn lộn đầu đuôi, theo lý mà nói anh đã phải kêu “Ngừng” rồi quay lại, nhưng anh lại luyến tiếc kêu “Ngừng”, anh luyến tiếc cảnh này kết thúc như vậy.
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Diệp Y Dung thẹn quá hóa giận, bất chợt bị hỗn loạn cảm xúc. Cô ta ghét nhất dáng vẻ này của Cố An Kỳ, cứ như cô không để cái gì vào mắt, trong mắt cô cô ta chỉ như chú hề. Cô thì có gì tốt? Có gì đáng giá để mọi người phải bảo vệ?
Ôn Bội Quân liếc nhìn cô ta rồi thản nhiên xoay người.
Đôi môi đỏ tươi chậm rãi cong lên, nở nụ cười không mang theo chút độ ấm.
Diệp Y Dung chống lại ánh mắt Cố An Kỳ, nhất thời ngẩn ra, cô chưa bao giờ thấy Cố An Kỳ có ánh mắt như vậy. Giống như… giống như cô ta chỉ là hạt bụi dưới chân cô, rõ ràng là nhìn thẳng cô ta, nhưng lại như xuyên thấu qua, xem thấu những ý nghĩ dơ bẩn mà ti bỉ trong lòng cô ta.
Chỉ là trong nháy mắt đó, cô ta cũng bỏ lỡ cơ hội bóp tay Cố An Kỳ…
Cố An Kỳ không mở miệng nói câu “Muốn tôi im miệng? Cô cũng xứng sao?”, nhưng thái độ của cô cũng thể hiện rõ ý định, cách này vừa tinh tế lại đặc sắc, đôi khi thể hiện thái độ còn hiệu quả hơn dùng lời nói.
“Thế nào? Mấy người định như thế nào?” Cô thoải mái ngồi nhưng người khác lại không yên, không biết nên trả lời như thế nào.
“Sao không nói gì ?Tưởng giả câm điếc thì tôi bỏ qua ư?” Ôn Bội Quân khẽ cười, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Cơ hội đây rồi! Diệp Y Dung lúc này mới nhớ đến nhiệm vụ của mình, nhanh chóng kéo tay Cố An Kỳ lại, hung hăng nắm vào, miệng thì kêu: “Bội Quân, chị không thể làm thế.”
“Bốp!”
Diệp Y Dung buông lỏng tay, ôm nửa bên mặt sưng lên, nhất thời không kịp phản ứng.
Cô ta mở to mắt, khó tin nhìn Cố An Kỳ. Cô làm sao dám… Làm sao có thể…
Ôn Bội Quân nhíu mày, lấy từ trong túi xách ra cái khăn lụa, lau tay vài lần thật mạnh như hận không thể đưa ngâm tay vào nước khử trùng mấy tiếng đồng hồ. Lau xong cô vẫn cảm thấy chưa đủ, chán ghét ném cái khăn xuống đất. Làn gió thổi qua làm chiếc khăn bay lên, bay đến đúng chân Lưu Chân Chân thì đáp xuống… Như đùa cợt, như khinh thường…
Ôn Bội Quân không thèm nhìn Lưu Chân Chân, chỉ đi nhanh ra ngoài. Để lại một đám người ở phía xa nhìn cô rời đi, không biết làm sao.
“Cut!” Lâm Hạc Quần hô.
Trịnh Văn Quân vọt lại đầu tiên, kéo Cố An Kỳ xuống khỏi sân khấu: “Đạo diễn Lâm, lát nữa An Kỳ không phải diễn nữa chứ?.”
“Anh làm gì vậy? Lát nữa tôi còn có…”
“An Kỳ, sân khấu hôm nay không thể dọn xong được, cô cứ về nghỉ ngơi trước đi.” Lâm Hạc Quần an ủi, “Còn có… cảnh quay vừa rồi rất tốt, tôi sẽ dùng nó.”
“Cái gì? Sao có thể thế được?” Diệp Y Dung không thể tin Lâm Hạc Quần lại muốn chiếu cảnh cô ta vừa bị tát lên phim, thế thì chẳng phải lúc nào cô ta cũng phải nhắc nhở bản thân rằng mình đã từng bị Cố An Kỳ tát sao? Chẳng phải cô ta sẽ mất hết mặt mũi sao?
Lâm Hạc Quần không thèm nhìn cô ta, Diệp Y Dung đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía giám sát Vương. Giám sát Vương co rút khóe miệng, đành phải ra mặt: “Cái… cảnh quay vừa rồi chính phụ đảo loạn hết cả lên, không thích hợp cho lắm.”
Giám sát Vương vừa nói xong Trịnh Văn Quân đã phóng dao bằng mắt tới ông ta. Giám sát Vương lau mồ hôi, không chịu nổi áp lực.
“Cái gì mà không thích hợp ? Trong kịch bản không hề phân chia chính và phụ, cảnh nào tốt, Lão Tử giữ cái đó. Ông là đạo diễn hay tôi là đạo diễn?” Lời nói của Lâm Hạc Quần hoàn toàn phản bác giám sát Vương.
Diệp Y Dung không buông tha kêu lên: “Nhưng Cố An Kỳ rõ ràng không diễn theo kịch bản.”
“Không diễn theo kịch bản? Thế cô có diễn theo sao? Vừa rồi An Kỳ đã nhắc nhở muốn mượn bản lĩnh của cô, là do cô không nhận ra, không đúng sao?” Trịnh Văn Quân che chở Cố An Kỳ, nói. Cố An Kỳ không muốn làm lớn chuyện, anh tôn trọng quyết định của cô, nhưng sự nhẫn nại cũng có mức độ.
“Anh… Anh!” Diệp Y Dung tức giận đến nói không ra lời, “Giám sát Vương!”
Giám sát Vương quay đầu đi, không biết nên mở miệng thế nào. Lâm Hạc Quần đã nói như vậy rồi, bây giờ cho dù có thuyết phục như thế nào nữa thì cũng vô dụng. Đợi đến sau này, có lẽ còn có cơ hội thay đổi, nhưng Diệp Y Dung làm rối tung lên thế này thì chắc chắn sẽ thất bại…