Chương 16

Lưu Lạc Bình không nghĩ tới, từ sau sinh nhật mình qua đi, Hoàng thượng lại lạnh nhạt với mình như vậy, không phải là lạnh nhạt với một mình nàng, mà là lạnh nhạt với toàn bộ Hậu cung, để chú tâm tới một người duy nhất. Lưu Lạc Bình mím môi nhìn dung nhan của mình trong gương, nàng không có điểm nào thua kém Lệ quý nhân, còn hơn nàng ta rất nhiều, Lệ quý nhân điểm nào cũng không bằng nàng, nhưng Hoàng thượng, vẫn là thích Lệ quý nhân hơn sao?


Lưu Lạc Bình thở dài, vuốt ve dung nhan xinh đẹp trong gương, gần một tháng này Hoàng thượng rất ít khi đến Hậu cung, cho dù có đến, cũng không thực sự lâm hạnh ai, phần lớn thời gian đều ở lại Lệ Y điện, Lệ quý nhân cũng đã thoát khỏi lệnh cấm túc, giờ đây trở thành phi tần được sủng ái nhất trong Hậu cung. Hoàng thượng phần lớn thời gian đều ở Lệ Y điện, thậm chí có đôi khi còn dạy chữ, chơi cờ với Lệ quý nhân.


Có lần Hoàng thượng tới Khương Lạc cung của nàng, Lưu Lạc Bình lại sử dụng thủ pháp thăm dò như trước, làm như vô ý hỏi về Lệ quý nhân. Nàng vẫn biết đế vương ghét có kẻ thăm dò mình, nhưng vì từ trước hắn vẫn chấp nhận nàng như vậy, nên nàng hoàn toàn không để ý, không nghĩ tới, khi đó Hoàng thượng lại chau mày nhìn nàng, còn nói nặng lời cảnh cáo nàng không nên đụng đến Lệ quý nhân. Trong mắt hắn cũng chậm rãi thu lại sủng nịnh cùng yêu thương, dần dần bị che phủ bởi một tầng lạnh nhạt.


Mỗi lần nghe Hoàng Ly báo tin tức mà nhân mạch ở Lệ Y điện thu về cho nàng, Lưu Lạc Bình đều có cảm giác ghen tỵ nồng đậm, cung nữ đó báo về, Hoàng thượng đối xử với Lệ quý nhân vô cùng tốt, nâng niu vô cùng, dịu dàng vạn phần, là nuông chiều vô tận.


Tất cả của nàng, giờ đây đã chuyển giao cho người khác, thật đáng buồn. Thực sự, rất bi ai.


Nhưng nàng sẽ không cho phép điều đó tiếp tục xảy ra. Hoàng thượng thậm chí đã cảnh cáo nàng, cảnh cáo thì sao, nếu cảnh cáo nàng, tức là càng quan tâm tới Lệ quý nhân, vậy thì nàng càng không để cho nàng ta được yên ổn, không chỉ nàng không để nàng yên ổn, toàn bộ nữ nhân Hậu cung đều sẽ không để cho nàng ta được yên ổn. Để xem cho dù Hoàng thượng bảo hộ nàng ta thế nào, cũng có thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh nàng ta mà bảo hộ hay không.


available on google playdownload on app store


Chắc chắn là không.


Càng đừng nói đến trong Lệ Y điện đều là người của cung khác gài vào, cho dù Lệ quý nhân có tâm phúc, cũng sẽ không quá một, hai người. Lưu Lạc Bình nhíu mày, chỉ cần trước khi Hoàng thượng thương tiếc Lệ quý nhân tới mức thay đổi toàn bộ nhân mạch trong Lệ Y điện thành người của Hoàng thượng, nàng ra tay, hoặc là nữ nhân Hậu cung ra tay, là đủ. Mượn dao giết người, trước giờ nữ nhân Hậu cung đều rất am hiểu.


Lệ quý nhân ư, muốn đấu với nàng sao, còn non lắm. Muốn chiếm cứ Hoàng thượng là không thể nào, vĩnh viễn không thể nào.


Không chỉ có Thục phi đang bàn tính âm mưu. Mà Hoàng hậu cũng đã bắt đầu nôn nóng, Hoàng hậu thầm thấy may mắn vì mình đã sử dụng dược vật khiến cho Lệ quý nhân trong một năm này không thể mang thai. Nếu không với tần suất được sủng ái của Lệ quý nhân như vậy, sớm muộn cũng sẽ có được long tự, khi đó nếu sinh ra là trưởng hoàng tử, địa vị của nàng ta không nghi ngờ là sẽ bay lên cao.


Chưa kể, xem tình hình hiện giờ, có lẽ nàng ta không có thai, Hoàng thượng cũng sẽ tăng phân vị cho nàng ta. Hoàng hậu nhíu mày, trong lòng âm thầm tính toán.
Lệ quý nhân tiếp tục lọt vào tầm ngắm của nữ nhân trong Hậu cung.


Không lâu sau, sinh thần của Hoàng hậu đã đến, sinh nhật của Hoàng hậu cách sinh thần của Thục phi chỉ khoảng hơn một tháng, hiện tại, ngày mai đã là sinh thần của Hoàng hậu. Vì là Hoàng hậu, nên tiệc sinh thần đương nhiên được tổ chức vô cùng linh đình, mời cả những cáo mệnh phu nhân vào cung mừng Hoàng hậu.


Thực ra Hoàng hậu không hề thấy vui mừng khi tiếp đón sinh nhật lần này. Thiếu nữ trẻ không ngừng vào cung, tuổi là thứ nàng ta ghét người khác nhắc đến nhất. Hơn nữa nàng ta tuổi đã cao mà dưới gối còn chưa có con, nếu đợi càng lâu, chỉ sợ thân thể càng khó có con. Nên tiệc sinh thần lần này, nhân vật chính lại ôm theo tâm trạng chẳng mấy vui mừng.


Nhưng làm bộ thì vẫn phải làm bộ, Hoàng hậu vẫn nở nụ cười đoan trang nhã nhặn, làm bộ mình rất vui mừng, vô cùng chờ mong tiệc sinh thần lần này.


Thục phi ở trong Khương Lạc cung đang nhìn xem những bộ trang sức trước mặt, cuối cùng liền chọn đại một bộ trang sức xinh đẹp làm bằng vàng, đem cho Tố Ngưng gói lại, làm quà tặng Hoàng hậu mừng sinh nhật. Dù sao mấy phần đại lễ này đưa tới Chiêu Dương cung của Hoàng hậu cũng sẽ không tới được tay nàng ta, không cần quá chú tâm. Giống như nàng, Hoàng hậu chắc chắn đều bỏ những thứ quà tặng từ cung khác đến sang một bên, dù cho ở trong có kèm theo vật bẩn hãm hại hay không, đều đưa cho hạ nhân xử lý, tổng hợp lại tất cả rồi đem tất cả cất vào khố phòng.


Tiệc sinh thần của Hoàng hậu được tổ chức rất lớn, mời các cáo mệnh phu nhân trong triều đến, vô cùng náo nhiệt, người ra người vào không ngớt, hạ nhân cũng đủ rối rắm vì chuẩn bị cho tiệc sinh thần lần này. Chiêu Dương cung trang hoàng vô cùng hoa lệ, Hoàng hậu vì ngày đặc biệt này, cũng trang điểm vô cùng xinh đẹp.


Hoàng hậu tuy rằng không mấy vui mừng với sinh nhật lần này của nàng ta, dù sao sinh nhật tới, có nghĩa là nàng ta đã thêm một tuổi. Nàng ta đã trưởng thành, giờ câu nói thêm một tuổi đã trở thành một tầng ý nghĩa khác khác xa so với hồi nhỏ. Hồi nhỏ nghe đến là vui mừng, mà hiện tại, nghe đến lại có cảm giác hoài niệm. Hoài niệm những tháng ngày xưa cũ. Khi còn nhỏ, con người ước mong được lớn lên, khi lớn lên, lại hoài niệm cảm giác thuở còn nhỏ.


Hoàng hậu thêm một tuổi, chỉ lại càng nhận ra mình đã già, nữ nhân Hậu cung lại ngày ngày sống trong sự tính toán và mưu kế, ngày ngày mưu toan tranh sủng, suy nghĩ nhiều, lại đặc biệt già đi càng mau. Hoàng hậu thêm một tuổi, lại chỉ cảm thấy khóe mắt mình bắt đầu có nếp nhăn, đến tóc cũng đã có sợi bạc. Hoàng hậu nhìn mình trong gương, chỉ càng cảm thấy trong miệng chua xót, nàng ta không còn trẻ đẹp như ngày xưa nữa, cái thời mà nàng ta ở đầu mày cuối mắt đều là nét xinh đẹp quyến rũ tràn đầy sức sống của thiếu nữ, cái thời mà nàng ta ý chí dào dạt, hưng phấn vô cùng trong việc đạt được tình yêu của nam nhân cao cao tại thượng kia. Mà giờ, dung nhan dần phai nhạt, mà nhuệ khí năm nào cũng dần dần mờ đi, chẳng biết từ khi nào, Hoàng hậu đã có cảm giác việc mình giành được tình yêu của Hoàng thượng đã là quá xa vời.


Hoàng hậu tuy nói là bạn khuê phòng của Thục phi, nhưng tuổi tác hai người chênh lệch rất nhiều, khi Hoàng hậu xuất giá, thì Thục phi cũng chỉ còn là một thiếu nữ được bao bọc trong khuê phòng của Lưu phủ. Hoàng hậu cũng không hiểu, tại sao khi đó mình có ngạo khí như vậy, lại vừa mắt một tiểu cô nương kém mình nhiều tuổi như vậy, còn cảm thấy tính cách của nàng vô cùng hợp với mình. Nàng nhỏ tuổi, nhưng có lúc tràn đầy sức sống, đúng với lứa tuổi, có lúc trò chuyện với nàng ta, lại trầm ổn điềm tĩnh, văn nhã dịu dàng, có dáng vẻ của một thiếu nữ trưởng thành.


Thục phi khi đó, kiến thức vô cùng rộng lớn, kém nàng nhiều tuổi như vậy, nhưng cách lý giải vô cùng độc đáo, khiến nàng ta vô cùng mở rộng tầm mắt, cũng vô cùng thích vị Ngũ tiểu thư ấy của Lưu phủ. Chính vì thích thú vô cùng, lại chẳng thể vừa mắt nổi những tiểu thư kẻ đỏng đảnh, người thì yểu điệu mỏng manh kia, Ngô tiểu thư ngạo khí nổi danh, tài hoa bậc nhất thuở ấy lại bỏ qua hết nhũng vị tiểu thư được đánh giá cao kia mà làm bạn với một tiểu cô nương nhỏ tuổi, còn trở thành bạn khuê phòng thân thiết.


Hoàng hậu xoa xoa lên khóe mắt mình, ngẫm nghĩ lại, khi đó hai người vô cùng thân thiết, gần như có chuyện gì cũng kể với nhau, thường xuyên bàn luận thơ văn, nói chuyện phiếm, trò chuyện chút chuyện về những điều mà tiểu nữ nhân thường thích nói, vô cùng vui vẻ. Nghĩ lại, dường như khoảng thời gian Hoàng hậu cảm thấy vui vẻ nhất, chính là khoảng thời gian làm bạn khuê phòng với Thục phi thuở còn trẻ. Khi đó, nàng ta là nữ nhi độc nhất của Thừa tướng, số mệnh định sẵn là có mệnh quý trong cung, được dạy sẵn những mưu kế thâm độc. Nhưng ở bên Lưu Lạc Bình khi đó, nàng hoàn toàn không phải dùng đến những thứ như vậy. Chính mình thế nào, liền cứ như thế ấy.


Hai người hợp nhau vô cùng, đến lúc nàng đến tuổi cập kê, còn cùng một cô nương nhỏ tuổi hơn mình nhiều như vậy bàn luận xem phu quân tương lai của mình là người thế nào. Khi đó Lưu Lạc Bình tuy chững chạc, nhưng vẫn là một tiểu cô nương có nét đơn thuần, ngây ngô, nghe ngóng được bao nhiêu mỹ nam kinh thành, liền lôi ra nhận xét hết một lượt, còn tính toán xem ai hợp với nàng nhất.


Nghĩ lại, thật sự vô cùng hoài niệm, thật sự tiếc nuối vô vàn. Tiếc nuối tuổi thanh xuân đã đi qua nơi cuối mắt, tiếc nuối một đoạn tình cảm trong trẻo hơn cả ánh mắt. Tiếc nuối, chính là tiếc nuối mà thôi…


Dường như khi đó, Hoàng hậu chính là người đã chấm dứt quan hệ của mình và Thục phi, đặt dấu chấm hết ngăn cách giữa mối quan hệ đã từng rất đẹp đẽ đó.


Khi phụ thân đưa nàng vào làm con dâu Hoàng thất, nàng trở thành chính phi của Hoàng thượng khi đó chỉ còn là một Hoàng tử, vẫn luôn biết Hoàng thượng và Lưu Lạc Bình là thanh mai trúc mã, trong lòng nổi lên nồng đậm ghen tỵ, quan hệ với Lưu Lạc Bình cũng dần dần xa cách. Nàng ở nhà chồng, mà Lưu Lạc Bình ở Lưu phủ, đã khó có thể thư từ qua lại, quan hệ đã dần mờ nhạt.


Mà sau này, chính là càng không thể cứu vãn, hai người chung một chồng, không thể hòa thuận. Lúc đó, Hoàng hậu đã nuôi suy nghĩ như vậy, liền không cùng Lưu Lạc Bình hòa nhã, dần dần, tạo thành thế đối nghịch. Người người đều biết, Hoàng hậu và Thục phi là bạn khuê phòng thân thiết khi xưa, này gặp nhau liền chỉ nở nụ cười giả tạo. Không biết là nên nói nàng nên vui, hay nên buồn.


Hoàng hậu giật mình, hơi sững sờ nhìn mình trong gương. Đã lâu rồi Hoàng hậu không cho phép bản thân mình thất thần lâu như vậy, hôm nay, nàng thất thần, nhớ về quá khứ tươi đẹp trước kia, nhớ về khoảng thời gian thiếu nữ, cùng với Thục phi hiện tại tựa như tri âm tri kỉ.


Hoàng hậu thu lại toàn bộ cảm xúc, hơi vươn tay vuốt nhẹ bên khóe mi, đưa ngón tay đến trước mặt, dường như trên tay còn đọng lại vệt nước mờ nhạt ẩm ướt.


Hoàng hậu nhìn mình trong gương, khuôn mặt trong gương vẫn đoan trang nhã nhặn như vậy, là khuôn mặt hiền lương thục đức, không nhìn rõ cảm xúc.
Hoàng hậu thấp giọng gọi:
- Tử Tình, tiến vào giúp bổn cung sửa soạn, sắp đến giờ rồi.


Tử Tình là nha hoàn hồi môn của Hoàng hậu, theo Hoàng hậu từ khi còn ở Ngô phủ, Hoàng hậu vô cùng tin tưởng cung nữ Tử Tình này, việc trọng đại luôn giao cho nàng ta. Tử Tình ở bên ngoài thưa một tiếng, chậm rãi tiến vào, đóng kín cửa, tiến đến trước gương, bắt đầu chải tóc cho Hoàng hậu.


Tử Tình vừa chải tóc cho Hoàng hậu vừa cười, vui vẻ nói:
- Hoàng hậu nương nương, hôm nay là tiệc sinh thần của nương nương, nô tỳ chúc nương nương ngày càng xinh đẹp, khỏe mạnh, còn có, sớm ngày có được lân nhi.


Hoàng hậu “ừm” một tiếng, nở nụ cười đoan trang, Tử Tình theo nàng từ nhỏ, cũng có điểm thân thiết như tỷ muội, Hoàng hậu cười nhìn nàng:
- Tử Tình, ngươi càng ngày càng biết ăn nói.
Tử Tình mỉm cười vô cùng vui vẻ:
- Nô tỳ nào dám, nô tỳ chỉ nói sự thật thôi.


Hoàng hậu ngược lại tâm tình tốt hơn một chút, còn nói:
- Lời nói mâu thuẫn, đúng là tự cắn ngược lại mình, mấy lời ngươi chúc ta, còn chưa đến tương lai, làm sao biết là thật?
Tử Tình tỉ mỉ chải tóc cho Hoàng hậu, cười đáp lại:


- Nương nương yên tâm, nô tỳ ngày ngày cầu nguyện, tất sẽ thành.


Hoàng hậu mỉm cười không nói, yên lặng để Tử Tình chải đầu cho nàng. Nghĩ lại, trước kia Tử Tình cũng rất thích Thục phi, thi thoảng còn cùng nàng nói tốt về Ngũ tiểu thư Lưu phủ, nhưng từ khi thái độ của nàng thay đổi, nhìn sắc mặt chủ tử, Tử Tình nửa chữ cũng không hề dám nhắc đến, trước giờ nhắc đến Thục phi, đều chỉ dùng một cụm từ “người ở Khương Lạc cung”. Hoàng hậu thở dài khe khẽ, Tử Tình ở phía sau cũng không nghe được.






Truyện liên quan