Chương 50
Hoàng hậu còn chưa kịp vui mừng đã bị Tô thái y đánh gãy, “nhưng” ư? Từ này khiến Hoàng hậu cảm giác giật thót. Người ở trong hang tối đã thấy được tia sáng mỏng manh, nhưng tia sáng ấy chỉ là một tia sáng lọt vào qua khe hở của những phiến đá, không phải lối ra, cũng không có cách nào phá vỡ được những phiến đá ấy.
Tô thái y càng nói càng nhỏ:
- Nhưng… thời gian rất lâu… ít nhất… cũng phải mười năm…
Nói rồi, Tô thái y cũng không dám ngẩng đầu lên, cúi gằm mặt.
Hoàng hậu lúc này thực sự hoàn toàn suy sụp, không để ý đến hình tượng mà cầm ly trà bên cạnh ném mạnh về phía Tô thái y. Nhưng Hoàng hậu vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, nếu thái y đi ra từ Chiêu Dương cung mà có vết thương, đó là điều vô cùng tối kỵ.
Chén trà chỉ lướt qua Tô thái y, rồi vỡ choang dưới nền đất, mảnh vụn tứ tung.
Hoàng hậu thở hổn hển, tức giận xong lại cảm thấy đau lòng, hét lên:
- Cút! Cút hết cho bổn cung!!! Các ngươi cút hết đi cho bổn cung!!! Các ngươi đều là lũ vô dụng!!! Cút!!!
Tô thái y vội vàng chạy như bay ra khỏi Chiêu Dương cung, mà Tử Tình, tuy lo lắng cho chủ tử, cũng chỉ phải ngậm ngùi bước ra.
Cánh cửa vừa đóng lại, Hoàng hậu giống như hoàn toàn sụp đổ, không còn tức giận, chỉ còn tuyệt vọng và đau lòng.
Còn đâu hình ảnh một Hoàng hậu nương nương uy nghi, đoan trang, nhã nhặn, còn đâu tài nữ kinh thành một thời.
Khi ấy tuổi xuân, nàng ta là tài nữ đệ nhất kinh thành, xinh đẹp như hoa, tài năng hơn người, người đến cầu hôn quý phủ xếp hàng dài từ trước cửa Thừa tướng qua mấy con phố. Nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn chọn vào cung, vào cung rồi, mới biết mộng đẹp không như lúc ban đầu.
Tuổi xuân của nàng ta, những tươi đẹp của nàng ta. Nhớ thời niên thiếu ấy, nàng ta có bạn khuê phòng là Thục phi, hai người cùng trò chuyện, phẩm trà, làm thơ, cùng nhau vui đùa, có đôi khi còn cùng nhau nghịch ngợm bỏ cả phong thái danh môn thục nữ.
Thời gian ấy, không có tranh đấu, không có mưu kế tối tăm và thủ đoạn trùng điệp, chỉ có những gì đơn thuần nhất. Nàng ta đã từng là một thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung, sức sống tràn đầy, cuối cùng cũng bị cái Hậu cung này ép khô, trở thành một con người như hiện tại, rồi rơi vào tuyệt vọng và đau lòng tột cùng. Nàng ta phấn đấu bao lâu nay cuối cùng đổi lại được điều gì Không gì cả.
Hoàng thượng không thích nàng ta, con cái không có, sủng ái không có. Không có gì cả, nàng ta chỉ có tấm thân này, nhưng có rồi cũng tàn tệ như thế.
Giờ phút này Hoàng hậu bỏ hết phong quang một thời, chỉ là một tiểu nữ tử bình thường, khóc đến tê tâm liệt phế. Hoàng hậu giờ khắc này không càm thấy hận Thục phi, mặc dù nàng ta biết, chuyện Tuyệt dục dược, tám phần là Thục phi làm. Nàng ta chỉ thấy vô tận đau lòng cùng mờ mịt.
Hoàng hậu khóc rất lâu, Tử Tình cũng không để ý đã qua mấy canh giờ, khi Hoàng hậu cho phép nàng vào trong, thì Hoàng hậu đã bình thường trở lại, Hoàng hậu còn gằn giọng đầy căm giận:
- Thục phi! Ngươi chờ đấy!!!
Cho dù đau đớn hay tuyệt vọng, hận hay không hận, nàng ta vẫn đang ở trong Hậu cung này, muốn sống tốt, thì không được phép gục ngã!
…
- Nương nương, Lệ dung hoa cũng có thai rồi.
Tố Ngưng đứng một bên báo cáo với Lưu Lạc Bình. Lưu Lạc Bình gật gật đầu, không hề ngạc nhiên, nhưng cảm thấy có đôi chút buồn bã. Tố Ngưng nhìn ra được nàng hơi buồn bã, nhỏ giọng an ủi:
- Nương nương đừng lo, tiểu Hoàng tử của nương nương vẫn là Đại hoàng tử mà, đứa con đầu tiên của Hoàng thượng, chắc chắn rất khác so với đứa con thứ hai thứ ba, thứ tám thứ mưới.
Lưu Lạc Bình nở nụ cười khúc khích, cũng không cảm thấy buồn bã nữa. Tâm tình của nàng đúng là thất thường. Lưu Lạc Bình nghiêng mặt nhìn ra ngoài, vui vẻ nói:
- Lỡ mà ta sinh hạ tiểu công chúa, thì chẳng lẽ em lại an ủi ta rằng “Đó là Công chúa đầu tiên của Hoàng thượng, sẽ khác với công chúa thứ hai thứ ba, thứ tám thứ mười”.
Tố Ngưng ngượng ngùng cưỡi, chữa lời:
- Nương nương không nên nhắc vậy, trong bụng nương nương chắc chắn là tiểu Hoàng tử, nô tỳ tin vậy.
Nghe Tố Ngưng nói vậy, Lưu Lạc Bình đột nhiên cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, lại có chút thê lương. Hình như… trước đây, cũng từng có người nói với nàng như vậy. Người đó nói câu đó, không hoàn toàn giống lời Tố Ngưng, nhưng đại ý là vậy. Hình như lúc đó nàng còn làm nũng với hắn, nói nếu sinh hạ tiểu công chúa, thì chắc chắn phải tìm hắn đòi nợ. Đến nay, nhìn khắp Khương Lạc cung này, thực có ý vị giống như cảnh còn người mất. Đã nói không đau buồn vì hắn nữa, nhưng đúng là kìm lòng không được.
Tố Ngưng thấy chủ tử phút chốc lại trở nên buồn bã, nhưng không thấy mình có nói điều gì sai trái, vẫn vội vàng quỳ xuống nhận lỗi:
- Nương nương thứ tội, là nô tỳ lỡ lời.
Lưu Lạc Bình lắc lắc đầu, phất phất tay, ý bảo Tố Ngưng đứng dậy.
Lưu Lạc Bình chuyển đề tài:
- Lệ dung hoa có thai mấy tháng rồi?
Tố Ngưng lúc này vẫn đang thất thần buồn phiền, suy xét xem lời nói của mình có động chạm gì hay không, đột nhiên bị Lưu Lạc Bình hỏi, hơi sững người rồi nhanh chóng đáp lại:
- Dạ, một tháng rồi ạ.
Lưu Lạc Bình gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Ừ.
Lưu Lạc Bình nhẩm tính thời gian, lại hỏi lại Tố Ngưng:
- Lệ dung hoa vào cung đã được một năm chưa nhỉ?
Tố Ngưng nghĩ nghĩ trong đầu, trả lời:
- Nô tỳ không nhớ rõ, nhưng chắc chắn là chưa đến một năm đâu ạ, mới chỉ khoảng mười tháng là cùng thôi ạ.
Lưu Lạc Bình nghe vậy, chỉ gật đầu, không nói gì. Dược vật của Hoàng hậu chẳng lẽ giảm tác dụng rồi sao, từ một năm trở thành mười tháng? Hoàng hậu là người cẩn thận, chắc chắn chuyện đó không xảy ra, vậy nghĩa là, có hai khả năng. Khả năng thứ nhất là Lệ dung hoa có được thứ dược gì đó, có thể giải được độc tính của dược vật kia. Khả năng thứ hai, chính là Lệ dung hoa cũng giống như Tạ tần, bị ai đó hạ thuốc mang thai giả.
Lưu Lạc Bình không cảm thấy khả năng nào cao hơn. Nhưng cũng không có ý suy xét nhiều. Lệ dung hoa dù sao trước nay luôn được sủng ái, mà Hoàng thượng dường như cũng là thật tâm yêu thích nàng ta, cho dù là khả năng gì, có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ toàn lực bảo vệ.
Lưu Lạc Bình lại nghĩ đến đứa con trong bụng mình, rồi đưa mắt nhìn xa xăm, nếu kẻ nào tinh tế nhìn thấy, sẽ nhận ra, Lưu Lạc Bình đang nhìn về hướng Ngự thư phòng. Lưu Lạc Bình nghĩ, nếu như Lệ dung hoa mang thai, có lẽ đứa bé trong bụng nàng ta chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều đãi ngộ. Sẽ luôn có Phụ hoàng ở bên, không giống như con nàng, lúc đầu hiu quạnh thản nhiên, sau đó là yêu thương che chở, cuối cùng lại quay trở về hiu quạnh thản nhiên.
Lưu Lạc Bình nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình. Thái y nói đứa bé rất khỏe mạnh, không lâu nữa liền có thể ra đời rồi. Nhưng từ lúc nàng mang thai đến tháng thứ tám, thì trong Khương Lạc cung cũng đã chuẩn bị sẵn hai bà đỡ, là người Hoàng thượng đưa đến.
Ít ra, Hoàng thượng vẫn quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng nàng một chút.
Lệ Y điện.
Lệ dung hoa đột nhiên cho mời thái y đến bắt mạch, bởi vì nàng ta trước nay có chu kỳ vô cùng đều đặn, đột nhiên tháng nay lại đợi mãi không thấy tới, nàng ta dạo gần đây lại rất dễ ngủ. Quan trọng là hôm trước Tiểu Châu dọn thức ăn lên cho nàng ta, có một bát canh cá vô cùng thơm ngon, nàng ta vừa bê bát đến gần, ngửi thấy mùi lại thấy buồn nôn, rồi vội vàng nôn khan ngay bên cạnh.
Lúc đó trong đầu Lệ dung hoa hiện lên hai chữ to đùng: mang thai!
Trước kia ở hiện đại Lệ dung hoa xem không chỉ một hai bộ phim, thi thoảng còn đọc truyện tình cảm, cảnh nữ chính mang thai không hề thiếu, biểu hiện ghi có vẻ cũng rõ ràng.
Nghĩ vậy, Lệ dung hoa liền vội vàng cho mời thái y.
Nói thực, Lệ dung hoa nghe thái y nói mình có thai xong, cũng cảm thấy ngạc nhiên, là vô cùng ngạc nhiên, còn lo sợ cẩn thận hỏi lại thái y:
- Thái y, ông chắc chứ, không phải ta mang thai giả đấy chứ?
Không nghĩ tới, Lệ dung hoa cũng nghĩ tới khả năng này, nhưng không nghĩ sâu xa như Thục phi, vì nàng ta không biết mình bị Hoàng hậu hạ dược, nàng ta chỉ thuần túy hỏi vậy để chắc chắn, hơn nữa lần trước chuyện Tạ tần mang thai giả, nàng ta cũng dính dáng một chút vì bị hãm hại, nên chỉ phản xạ có điều kiện hỏi lại như vậy.
Thái y hơi ngạc nhiên, nhưng các vị chủ tử hỏi, thì ông cũng chỉ thành thật trả lời:
- Theo mạch tượng thì quả thực nương nương mang thai. Nhưng nương nương đã hỏi thẳng như vậy thì thứ cho hạ thần cũng không rõ. Nếu muốn biết có phải mang thai giả hay không thì cũng phải đợi đến tháng thứ ba xem mạch lại.
Lệ dung hoa hơi thất vọng nhíu mày, đợi đến tháng thứ ba thì tin tức cũng đã bay đầy Hậu cung, đến lúc mà phát hiện ra là mang thai giả thì nàng ta hết đường chối cãi, Hoàng thượng hỏi tội cũng không biết nên hé răng như thế nào. Bị gán tội khi quân rồi trở nên bi thảm như Tạ tần thì đúng là không vui vẻ. Lại nói đến, nàng ta còn thích Hoàng thượng, nếu thực sự bị đối xử như thế, thì quả thực cảm thấy rất đau lòng.
Lệ dung hoa tuy có vẻ hơi lo lắng thừa, nhưng thái y vẫn thuận tiện an ủi nàng mấy câu. Lúc tiễn thái y đi, Lệ dung hoa còn cẩn thận dặn dò:
- Thái y, tin tức này ông đừng truyền ra ngoài.
Thái y gật gật đầu, chuyện này không phải lạ, phi tần nào trong Hậu cung lúc được bắt mạch phát hiện ra có thai cũng đều nhờ ông giữ kín không nói ra.
Lệ dung hoa vừa nói dứt lời, thì Tiểu Châu vô cùng phối hợp đưa cho thái y một hồng bao, cầm trên tay ước lượng, có vẻ rất dày, thái y đó cầm lấy hồng bao, vô cùng vui vẻ hứa với Lệ dung hoa rồi rời khỏi.
Đáng tiếc, Lệ dung hoa tuy bịt được miệng thái y kia, nhưng lại không bịt được những kẻ nội gián trong cung mình. Chỉ mấy phút sau, Chiêu Dương cung, Khương Lạc cung đã biết tin tức. Còn Bích Vân cung đương nhiên biết tin tức trước hết, Lệ dung hoa ở trong Lệ Y điện của Bích Vân cung, Trần phi lại là chủ vị của cung này, hành động nhỏ của Lệ dung hoa Trần phi thấy rõ.
Ba người này biết, thì chẳng mấy chốc tin tức đã truyền khắp Hậu cung, ngày hôm sau, Lệ dung hoa vừa bước chân ra khỏi Lệ Y điện thì đã gặp không ít ánh mắt như có lửa nhìn mình. Lệ dung hoa lúc ấy mới tá hỏa, lộ rồi!