Quyển 2 - Chương 19
Mặc dù đụng phải đảm sơn tặc chẳng ra sơn tặc, nhưng việc nên làm thì cần phải làm.
Nghe nói sơn tặc là sinh vật ăn to uống lớn, nốc rượu như nước lã.
Nói cách khác, bọn chúng rất có tiền.
Ờ? Ngươi nói là ta Tả hộ pháp của Thiên Ma giáo, hẳn là có tiền nhiều hơn, cần quái gì mà phải đi hâm mộ lũ sơn tặc kia?
Quá ngây thơ rồi, ngươi cho là tiền của ma giáo từ trên trời rơi xuống chắc? Làm nhân vật phản diện không có dễ dàng đâu. Ta tin rằng, khi tiền lương của ngươi không cao, chi tiêu lại nhiều, người bên cạnh từ bà thím quét sân đến cấp trên đều khoái gây họa, hơn nữa gây họa toàn để người tới chùi đít, ngươi chắc chắn sẽ yêu tiền như ta thôi.
Phải biết rằng bọn họ gây họa cũng coi như là xài tiền hao phí đấy.
Đừng nhắc đến chuyện giáo chủ đập thủng nóc nhà của Tàng thư các, ta vẫn còn đau lòng lắm nè.
Mà bây giờ đã có cơ hội lấp đầy túi tiền của ta rồi!
Đại hiệp không cướp của người giàu chia cho người nghèo là không phải đại hiệp tốt. Coi như là sư phụ của đại hiệp, ta quyết định sâu sắc một câu châm ngôn chí lý, đó là làm một tấm gương sáng cho Y Phong noi theo, cướp của kẻ giàu, chia cho người nghèo.
Tìm tảng đá ngồi xuống, ta đối diện với đám sơn tặc, lạnh lùng lên tiếng.
“Các ngươi đã cướp bao nhiêu người rồi?” Việc điều tr.a tình huống thu nhập là vô cùng quan trọng.
“Lão tử, à không không, tiểu nhân tên Vương Hổ, là Đại đương gia của Hắc Phong trại. Nửa năm nay chúng ta chỉ thực hiện một vụ đánh cướp... Là 13 vụ cướp. Không chênh lệch nhiều so với mỗi năm. Tiểu nhân không có nói láo, chúng ta cũng vì mưu sinh mà thôi, tuyệt đối chưa từng làm chuyện hại đời hại người.” “Đã cướp những ai?” “Những kẻ có tiền...” Nhìn thanh kiếm sắc bén trong tay ta, Vương Hổ lập tức sửa lời “Chỉ là những người qua đường bình thường, còn đụng mặt đại hiệp anh minh uy vũ võ nghệ cao cường như các vị đây thì vẫn là lần đầu tiên.” Xem ra là rất có tiền. Ta thầm bật ngón cái trong lòng, rồi đứng lên.
“Dẫn chúng ta đi tới trại của các ngươi.” “Ồ ồ ồ, ngươi muốn diệt trừ tận ổ kẻ gian ác, trừ hại cho dân sao?” Mộc Sinh cảm thấy hứng thú xáp lại gần.
... “Ngươi im miệng cho ta.” Nếu như có chuyện xấu nào đó có khả năng xảy ra, như vậy tên này chắc chắn sẽ làm nó xảy ra.
Đây là một chân lý sống.
Nhìn trên bàn thiếu một tách trà, nhìn băng ghế bên kia thiếu một cái chân, ta hít sâu một hơi, ráng giữ một tia hy vọng cuối cùng.
“Ngươi dẫn tới lộn chỗ?” “Làm sao có thể? Đây chính là sơn trại của chúng ta, đại hiệp à, tiểu nhân lừa gạt ai cũng không dám gạt ngài đâu.” Vương Hổ nấp sau cửa đáp.
“Ta nghĩ các ngươi rất có tiền?” “Tiểu nhân, tiểu nhân để tiền ở trấn nhỏ dưới chân núi.” Quá tốt, ta đoán không sai mà.
“Cụ thể là ở đâu?” Vương Hổ run lên, hoàn toàn rúc cả người vào sau cánh cửa, một lát sau ló cái đầu ra, há miệng phơi ra tám cái răng lớn vàng khè.
“...Sòng bạc.” Như vậy a, thì ra là để ở sòng bạc. Em gái ngươi! Cứ nói thẳng ra là các ngươi đem tiền đi đánh bạc thua sạch cho rồi đi! Quả nhiên sơn tặc không phải thứ tốt lành gì.
Mắt thấy khí lạnh quanh người ta sắp bùng nổ, Vương Hổ quyết định nhanh chóng chui ra khỏi cửa, ùm một tiếng quỳ rạp xuống đất, động tác vô cùng lưu loát rành mạch.
“Đại hiệp, ta không cố ý đánh bạc thua tiền đâu, đại hiệp tha mạng!” Ta cũng biết ngươi không cố ý thua.
“Mặc dù không có tiền, nhưng lòng kính ngưỡng của ta dành cho đại hiệp đáng giá ngàn vàng đó a!” Nhướng mày, ta sao có thể không nhìn ra.
“Để bày tỏ kính ý, ta nhất định phải mời đại hiệp ăn một bữa cơm!” Được mời ăn cơm = Không cần bỏ tiền túi = Tiết kiệm được một khoản. Ta nhìn gã rồi gật đầu.
“Có thể.” (này!)
Nói thật, mặc dù đám Vương Hổ này trông to xác thô kệch nhưng tay nghề đúng là không tệ.
Chỉ là rượu có hơi dở, ta quơ quơ ly rượu.
Nhưng tất nhiên, mấy cái chuyện cỏn con này không ngăn cản được sự nhiệt tình bợm nhậu của Mộc Sinh.
Một tên hòa thường thèm nhậu thế này bộ nhà chùa của hắn không nói gì sao? Nhìn Mộc Sinh ăn uống nhồm nhoàm, miệng bóng mỡ, ta nhếch mép.
“Sư phụ.” Y Phong cướp được một dĩa giò heo từ ma trảo của Mộc Sinh rồi đặt bên cạnh ta “Mùi vị không tệ.” ) Có học trò thật là quá tốt!
Ta cầm đũa lên, chuẩn bị xử lý cái giò heo những phát hiện Y Phong vẫn chưa ăn gì.
“Không hợp khẩu vị?” Y Phong thoáng khựng lại.
“Không, chỉ là nhớ lại vài chuyện.” Ta suy nghĩ rồi khẳng định “Chuyện trước kia ở trong thôn.” Nó không trả lời, chỉ cúi đầu, khó có thể nhìn rõ biểu tình của nó.
Một lát sau, Y Phong ngẩng đầu lên, nở nụ cười sáng lạn với ta.
“Ta nó rồi, muốn ra ngoài tản bộ tiêu Cơm.” Ta cầm đũa, lăng lăng nhìn nó đứng dậy ra ngoài.
Chuyện gì xảy ra vậy, thời kỳ phản nghịch tới rồi à? (ooo) Tiểu kịch trường:
Mộc Sinh: Thí chủ, thức ăn ngon ghê. Nhưng cái dĩa thịt bò xào cải xanh này hình như hơi ít thịt thì phải?
Vương Hổ: Vậy ngươi muốn thêm mấy miếng?
Mộc Sinh (nhìn ba miếng thịt trong chén): Thấy thế nào cũng nên thêm mười miếng nữa đi.
Vương Hổ (gật đầu, quay đầu nói với nhà bếp): Mấy đứa, cắt thêm mấy miếng thịt nữa cho hắn!
===Hết chương 19===