Quyển 2 - Chương 20
Học trò nhà mình tới kỳ phản nghịch, một sự phụ ưu tú như ta đây phải có trách nhiệm vuốt lông cho nó. Y Phong chạy ra ngoài như vậy, ta dĩ nhiên là không thể bỏ mặc nó rồi. Là một nhân vật phản diện với chức danh Tả hộ pháp ma giáo kiêm phần tử nguy hiểm của xã hội có thâm niên trong nghề, ta nhận ra việc phổ độ chúng sinh là một công việc đòi hỏi có kỹ thuật cao.
Khoanh tay dựa người vào một thân cây trước cổng trại, ta có chút khổ não.
Lời thoại của nhân vật chính khi gặp những chuyện này là gì nhỉ?
Có lẽ ta nên nhiệt tình an ủi khích lệ nó?
“Sư phụ, người đứng đó đã lâu rồi.” Có lẽ là không nhịn nổi nữa, Y Phong rốt cuộc dừng lại, mắt hướng về phía bầu trời đầy sao, rồi xoay người nói với ta.
...Không có biện pháp, ở đây chỉ có lựa chọn yên lặng theo dõi diễn biến rồi đưa ra sách lược tác chiến. Ta đơ mặt đứng thẳng người, đi tới bên cạnh nó rồi chậm rãi ngồi xuống.
Nhìn động tác của ta, Y Phong cong cong khóe miệng, con người đen nhánh tràn đầy ấm áp.
“Sự phụ có gì muốn nói với ta?” Là có, nhưng không biết phải nói gì. Ta tiếp tục giữ im lặng.
May thay nó cũng không cần ta trả lời, chẳng qua cũng ngồi xuống trên bãi cỏ, nhìn hàng cây phía xa xa, tự nhiên mở lời.
“Ông nội từng nói với ta, mỗi vì sao trên bầu trời chính là linh hồn của những người đã khuất, cho dù không có ở đây nhưng bọn họ vẫn sẽ vĩnh viễn chăm sóc chúng ta. Nhưng cho tới bây giờ ta vẫn không tin điều đó. Người đã ch.ết thì sẽ không còn biết gì nữa, sẽ không ăn cơm với ta, sẽ không mỉm cười với ta. Cho dù có kêu gào bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn chỉ có một mình ta ngồi trong căn phòng tối om ăn thức ăn nguội lạnh mà thôi. Cha mẹ là như vậy, ông nội cũng như vậy. Có lẽ ta là một kẻ xui xẻo, tất cả mọi người sẽ đều bỏ ta mà đi.” Không khỏi có chút phiền não, ta mím môi nói “Ngươi không phải, ta sẽ không bỏ rơi ngươi đâu.” “Ừm, ta biết.” Y Phong nói thế, nhưng nó vẫn dõi nhìn về phía xa, trong mắt lộ ra sự hoang mang.
“Y Phong.” Ta nén ưu tư trong lòng, giơ tay đặt lên vai nó, cưỡng chế xoay người nó lại “Nghe rõ, ngươi không biết là một người, bây giờ đã tốt, về sau cũng sẽ tốt.” Khẽ run người, Y Phong nặn ra một nụ cười “Ta...” “Im miệng.” Cười khó coi ch.ết đi được.
Nó ngốc ngốc nhìn ta hồi lâu, đột nhiên cúi đầu bật cười “Sư phụ, biểu tình vừa rồi của ngươi rất đáng yêu, thiệt là, làm cho tâm tình sa sút của ta thoáng chốc bay mất sạch.” Hứ, cái từ đáng yêu này sao có thể dùng trên người ta được chứ tiểu quỷ! Ta nghiêm mặt buông tay ra, cười nữa, cười đi, cười ch.ết luôn cũng được.
Nhìn ta tức giận, Y Phong nghiêng đầu, ý đồ muốn lảng sang chuyện khác.
“Sư phụ định xử lý đám sơn tặc kia thế nào?” “Ngươi tính sao?” Ta hỏi ngược lại.
“Ta không biết.” Ánh mắt của nó âm u “Nếu như không có sự phụ, có lẽ ta cũng sẽ biến thành người như bọn chúng. Với lại ta cũng đã làm qua những chuyện như trộm đồ, cướp đồ rồi.” Ta liếc nó “Ngươi có hối hận không?” Y Phong sững sờ một chút rồi lắc đầu “Nếu như không làm thế, ta đã sớm ch.ết.” “Vậy là được rồi.” Y Phong như có điều suy nghĩ, nó lại tiếp tục im lặng.
Mỗi một người trên thế gian này đều tồn tại tâm thiện và tâm ác, như trời như trăng, chấp mê và tỉnh ngộ, một thể tương đồng. Giới hạn giữa thiện và ác vốn rất mơ hồ. Phải làm sao, phải làm thế nào để phân biệt, có lẽ chỉ có thể dựa vào chính bản thân nó để tìm được câu trả lời. Đến nỗi một kẻ phản diện như ta, thà sớm đi tắm rồi đánh một giấc còn hơn.
Nhưng nhìn thấy Y Phong vẫn còn rất xoắn xuýt, rốt cuộc ta đành phải lên tiếng “Trên người của bọn chúng không có mùi máu, hẳn là chưa có giết người.” Y Phong ngẩng đầu lên, hé mắt cười “Ừ, ta biết.” Dùng một chút, nó nói tiếp “Sư phụ không cần lo lắng cho ta đâu.” Ai, ai lo lắng cho ngươi chứ hả tiểu quỷ!
Ta chẳng qua là đang lo lắng cho đám sơn tặc kia thôi. >> Buổi sáng hôm sau, chúng ta chuẩn bị rời khỏi sơn trại.
Ta cảm thấy khi nghe được tin tức này, đám sơn tặc vui mừng đến phát khóc. Lúc Vương Hổ đưa tiễn chúng ta, bước chân của gã CÓ hơi loạng choạng.
Trên con đường mòn ngoài sơn trại, Vương Hổ lệ rơi đầy mặt nhìn chúng ta.
“Đại hiệp, các ngươi phải đi rồi, ta thật sự rất luyến tiếc a.” Mộc Sinh sờ cái đầu bóng loáng của mình, lại gần nói “Ta cũng không nỡ chia tay với các thí chủ, hay là chúng ta ở đây thêm vài ngày nữa nhé?” Ánh mắt của Vương Hổ lóe lên tia vặn vẹo “Chúng ta sao có thể làm trễ nải chính sự của các đại hiệp a.” “Hê hê hê, không vội không vội.” Mộc Sinh cười rất thật thà.
“Các vị đại hiệp vẫn là nên đi thôi.” Vương Hổ cười rất miễn cưỡng.
“Vương Hổ.” Y Phong liếc nhìn Mộc Sinh, nắm lấy vạt áo của hắn rồi lôi người ra phía sau.
“Sau khi chúng ta đi rồi, các ngươi sẽ làm sơn tặc tiếp?” Vương Hổ trợn to hai mắt, lắc đầu như trống bỏi “Sao có thể!” “Rất tốt. Thân thể các ngươi rắn chắc cường tráng thế này, tìm việc làm để kiếm kế sinh nhai đều có thể. Y Phong cười rất ôn hòa "Sau này chúng ta cũng sẽ thỉnh thoảng về đây thăm hỏi cuộc sống của các ngươi ra sao đó.” “Dạ dạ.” “Ừm, đừng nghĩ chạy. Trên người các ngươi đã bị hạ dược, dù có đi tới đâu thì cũng sẽ bị chúng ta tóm được.” “Tiểu nhận biết.” Vương Hổ nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai của Y Phong, âm thầm chảy xuống hai hàng nước mắt sợi mì.
===Hết chương 20=== Tiểu kịch trường:
Mộc Sinh: Thí chủ, chúng ta phải đi rồi, các ngươi ở lại bảo trọng.
Vương Hổ: Không vội không vội. Các vị đại hiệp ngày mai hẳn lên đường.
Mộc Sinh: Không ngờ ngươi lại trong tình trọng nghĩa đến vậy, chỉ tiếc ý chúng ta đã quyết, phải đi thôi.
Vương Hổ: Ta biết. Nhưng ngày mai là sinh nhật của ta, các ngươi có thể nán lại tặng quà sinh nhật cho ta a!