Chương 169: Tháng năm vội vã
Sông Hồng Xuyên thượng, xuôi về phương Nam,
Nhắn lời Bắc Yến vẫn ngóng trông,
Người trong hồi ức, chưa từng thôi nhung nhớ,
Thấm thoát bao mùa xuân sang, mà nhạn chẳng trở về.
...
Người xưa đứng đó, bóng dáng gầy gò ấy đã bao lần gặp nàng trong giấc mộng. Nam nhân phi ngựa chạy trước luôn miệng gọi " A Sở, A Sở đến đây." Nữ nhân mái tóc dài tung bay trong gió, đôi má ửng hồng vì cưỡi ngựa gấp gáp nhưng vẫn rạng ngời nét hồng xuân cùng yêu thương cuộn trào trong đáy mắt. Bọn họ cùng cưỡi ngựa dạo thảo nguyên xanh, băng qua núi non trùng điệp đến đỉnh Hồi Sơn, nam nhân vươn năm ngón tay thon dài nhưng nhô ráp siết chặt bàn tay thiếu nữ, lần lữa hai người bước đi trong ráng chiều bình nguyên bờ sông Lạc Nhật. Bóng dài, bóng ngắn nối đuôi quấn quýt nhau không rời...
Người xưa giờ đã về đây. Chim nhạn ngày ấy bay đi tưởng mãi đời này không còn gặp lại nhưng thâm tâm vẫn không nguôi nhung nhớ và nhủ lòng rằng sẽ có ngày ấy. Tiếng người ôn nhu êm đềm như nước rót mật vào tai thiếu nữ: " Ta đã về đây. " Nhất định sẽ có một ngày nhạn bay về tổ. Nhạn lạc đường nhưng vẫn nhớ bạn tình ngày đêm ngóng trông.
Nam nhân vẫn khuôn trang tuấn tú, mắt phượng dài nhưng không còn vẻ thâm trầm sâu cơ khó đoán, phong thái khoáng đạt, nở nụ cười ấm áp gió thu như vuốt ve thiếu nữ năm nào.
Có điều bây giờ, thần thái pha chút gió bụi thời gian nên ra dáng một nam nhân chín chắn điềm đạm hơn trước kia rất nhiều.
" Bệ hhhh... " Nam nhân khoát tay ra hiệu đừng nói, rồi nhẹ nhàng nhìn hài tử nhỏ bên cạnh nàng, ôn nhu trìu mến hỏi han:
" Phụ thân ngươi đâu sao để A ma, thân nữ nhi làm ngựa cho ngươi. Ngươi có biết nàng sẽ rất mệt?"
" A mã không khỏe nên vẫn chưa về. Ta biết A ma sẽ mệt, đợi khi ta lớn lên, ta sẽ bảo vệ người. Ta chỉ muốn học làm tướng quân thật giỏi như người, chỉ muốn bảo vệ người thật tốt mà thôi." Yến Oanh chớp mắt ngây thơ trong sáng như trăng rằm nhìn thúc thúc, người y phục xanh nhàn nhạt lần đầu tiên hắn gặp ở nơi đây.
Sở Kiều nhìn Yến Oanh đáp lời vị "thúc thúc"mà lòng nổi loạn, nỗi vui mừng chợt lóe lên thì nỗi buồn lại le lói. Chàng có nhớ gì chuyện xưa đâu mà nàng khuẩn trương như thế chứ?
" Vậy ngươi có muốn ta làm chiến mã cho mình hay không? Ta tiện tay nhàn rỗi có thể giúp ngươi." " Được, thúc thúc, người thật tốt." Yến Oanh vui mừng nhảy reo lên vài cái tại chỗ.
Nam nhân " thúc thúc " ấy chính là Yến Tuân. Hai phụ tử họ gặp nhau trong hoàn cảnh vừa xa lạ vừa quen ấy làm nàng có chút chua xót.
Nàng nhìn hài tử thoát đã nhảy lên bả vai Yến Tuân ngồi chiễm chệ, rất hài lòng và hân hoan. Dù sao đây cũng là tấm lưng nam nhân, nên vô cùng rắn chắt và vững chãi. Cảm giác này trước đây chưa bao giờ có được nên khuôn mặt nhỏ thêm hồng hào sự vui mừng xen lẫn chút tự hào khi có "chiến mã" tốt như thế.
Nàng cản làm sao được đây? Yến Tuân chàng không muốn bọn trẻ kinh động khi đang chơi với nhau. Mà Yến Oanh lại là con trai của chàng, tình phụ tử thiêng liêng, máu chảy cũng về nguồn, lá rụng về cội, vô hình dung sẽ có sự tác hợp của trời đất để bọn họ có sợi dây liên kết cảm mến nhau.
Nãy giờ bọn người Hạ Tiêu, Hoàn Hoàn cùng những người khác cũng đã thấy Yến Tuân, nhưng nhìn có vẻ Yến hoàng không muốn lộ thân phận trước bọn trẻ, sợ chúng hoảng sợ mà mất hứng chơi đùa. Nên đành đóng vai người không biết rồi tiếp tục làm chiến mã cho đám hài tử đánh trận.
Vì là Yến hoàng nên bọn người Hạ Tiêu đâu dám đến quá gần vì sợ những hài tử kia "ra tay chém giết sát phạt" không nương tình mà trúng người bên dưới mang tội khi quân, nên bọn họ cứ né bên trái, rồi bên phải, lúc tiến, lúc lui. Làm như thế Yến Oanh càng khoái trá và thích thú, hắn tưởng đám nhóc kia hoảng sợ mình, chứ đâu ngờ "chiến mã" của bọn chúng mới sợ "sói Bắc Yến" hắn đang cưỡi.
Bình thường khi chơi trò này, bọn họ đều thoải mái dù có Tú Lệ Vương. Vì bọn họ biết tính tình nàng ra sao, với lại bọn trẻ lớn lên cùng nhau nên tự nhiên phụ mẫu của chúng cũng mặc nhiên thân lại càng thân.
Cuộc sống bình thường ở Bắc Yến thường trải qua những buổi chiều vui vẻ như thế sau một ngày luyện binh mệt mỏi. Nhìn bọn trẻ hiếu động vui chơi bên nhau mà tâm tình nàng vơi đi nhiều.
Hoàn Hoàn đã đến bên cạnh từ lúc nào. Nàng giờ đã thành thân và có nhi tử nên không còn nét trẻ con và tinh nghịch như xưa chạy đến bên Yến Tuân nỉ non: Biểu ca, biểu ca.
Từ lúc Yến Tuân rời Bắc Yến tấn công Đại hạ sau đó đóng đô ở phương Nam. Suốt mấy năm liền không gặp lại, giờ hắn lên ngôi Hoàng đế nên nàng cũng có chút e dè, không dám manh động như thuở còn là Yến thế tử hay Bắc Yến Vương.
" Sở Kiều tỷ, Bệ hạ vẫn chưa nhớ ra người nữa sao? Bao nhiêu năm rồi, nếu có bệnh thì giờ cũng đã hết từ lâu. Có khi nào..." Nàng nói đến đoạn không dám nói thêm nữa, nàng nhìn Sở Kiều mà thoáng buồn lẫn xót xa. Thương cho một mối tình thanh mai trúc mã, sống ch.ết bên nhau. Người thiếu nữ năm nào vượt đường xa đến Bắc Yến theo nam nhân là biểu ca của nàng. Lần đầu tiên gặp, nàng đã cảm mến người nữ nhân ấy bởi ngũ quan mỹ lệ, đôi mắt trong sáng, thần thái sáng láng nhưng ngữ khí vô cùng chân thành ấy.
Người nữ nhân ấy với biểu ca quả thật một đôi trời đất tác hợp, nhưng tiếc thay...
" Vẫn chưa, nếu đã nhớ ra, thì phụ mẫu chúng ta đã chẳng nhàn rỗi chơi đùa cùng nhi tử nhà muội rồi." Sở Kiều cười nhàn nhạt đáp lời.
" Ngựa ơi, bọn họ chạy kìa, ta có nên đuổi theo không?" Yến Oanh hiếu kỳ, rất có tinh thần ham học hỏi nên thường đặt những câu hỏi khi đang đánh trận ở "chiến mã" cũng như "tham mưu quân sự" của hắn. " Đuổi chứ. Thừa thắng xông lên." Yến Tuân thấy hắn đang hăng say chiến thắng nên phụ họa theo. " Được." " Khuyển Nhung kia, đừng có chạy, đồ hèn nhát."
Thường trong các trận chiến của đám hài tử, nhân vật Khuyển Nhung bị lôi ra là giặt, là người ác nên bọn chúng cần phải tiêu diệt. Trong khi đám hài tử kia cứ đánh đánh theo bản năng thì Yến Oanh thích nghiền ngẫm trong suy luận những "sách lược" tấn công hay phòng thủ. Một cách rất tự nhiên, đứa trẻ này ân cần, cầu tiến và óc quan sát tỉ mỉ đã hình thành tư duy một tướng quân đánh trận, một chỉ huy quân sự tài ba, mà sau này, hắn nhờ đó đường hoàng bước lên ngôi vị kế thừa tinh thần sói Bắc Yến, phụ thân hắn một cách hiên ngang, thần thần nể phục, các nước chư hầu cũng phải dè chừng như đã từng khiếp sợ Yến hoàng.
Nguyên nhân cũng bởi dòng máu trong người hắn là Yến thị nên luôn dũng mãnh và yêu thích hoạt động trên lưng ngựa. Lại còn có nàng đây, tinh thông võ nghệ, am tường quân sự. Một sự kết hợp hoàn hảo hai dòng máu trong người hắn, nên Yến Oanh ắt hẳn sau này là nhà quân sự mới, một anh hùng sắp phất ở thảo nguyên bạt ngàn này. Nghĩ đến đó, lòng nàng ấm áp hơn, bù đắp lại cho sự nhung nhớ, khoắt khoải đợi chờ phụ thân của hắn bấy lâu nay.
Bọn trẻ chơi đã chừng một lúc rất lâu thì A Tinh xuất hiện. Đã lâu không gặp, hắn vẫn chất phác và nồng hậu như xưa, có điều thời gian qua đi nhanh quá, chưa kịp nhìn rõ nhau mà trên mặt người người đi qua đã thoáng chút phong trần của thời gian.
" Tú Lệ Vương, người có khỏe không?" A Tinh nhẹ nhàng đến trước mặt thỉnh an nàng.
" Uh, vẫn khỏe." " Yến Tuân chàng lúc này ngủ có ngon giấc không?"
Năm năm trôi qua, nàng và A Tinh vẫn thư từ qua lại hỏi thăm Yến Tuân. Yến Tuân vẫn còn độc tố trong người nên cần thời gian hóa giải hết thì mới mong hồi phục tất cả. Mà A Tinh là thân cận của chàng nên nàng chỉ đành phó thác sự tin tưởng ở hắn.
" Bệ hạ đã đỡ gặp ác mộng hơn. Nhưng vẫn chưa thể thị tẩm được nữ nhân nào. Nên ta lo..."
Nghe A Tinh nói thế lẽ ra nàng phải có chút buồn buồn nhưng bất giác khóe môi nở nụ cười nhạt, như mừng thầm ở sự kỳ lạ của Yến Tuân.
Năm năm trôi qua, từ ngày Nạp Lan Hồng Diệp qua đời, các quan triều thần lớn mạnh đều dâng tiểu thơ khuê các, trâm anh thế phiệt thậm chí còn cả Lệ cơ giúp vui cho Yến Tuân mỗi tối. Nhưng chàng chỉ có thể thưởng nhạc, nghe đàn, xem hát chứ tuyệt không đắm mê sắc dục. Nàng biết Yến Tuân từ nhỏ, chàng không phải người háo sắc hay thích hoa cỏ bình thường. Với lại Yến Tuân cũng biết dụng ý của bọn người kia, cố tình dâng người nhiễu loạn hậu cung, một tay bước lên nắm triều chính. Nên chàng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền vì dù sao Hoàng Hậu cũng đã băng hà, không có lý do gì Hoàng đế phải phòng không gối chiếc, dù không có tình cảm nhưng cũng phải nghĩ đến chuyện huyết thống kế thừa.
Hai đứa trẻ cùng lớn bên nhau, cùng nhau trưởng thành nên Yến Tuân nghĩ gì sao nàng không biết chứ? Chàng chỉ quên có đoạn hồi ức liên quan đến nàng còn những chuyện khác đều nhớ rõ cho nên không khó để nàng đoán được sự vụ nơi Sở Thành.
" Chẳng lẽ không có nữ nhân nào ngoại lệ ư? Đã năm năm rồi. Chàng cũng cần có người kế thừa hoàng vị." Sở Kiều hỏi thăm dò A Tinh chứ thật ra nàng rất không hài lòng nếu hắn nói có.
" Dạ, không một ai ngoại lệ. Bệ hạ người hình như có... bệnh" A Tinh lòng đầy sầu khổ khó nói, dù sao cũng là Tú Lệ Vương, dù Yến hoàng có quên người đi chăng nữa, dù hai người bây giờ chỉ còn nghĩa quân thần, ít ra trong mắt Yến hoàng là thế, nhưng chuyện nam nhân tế nhị này, hắn thật khó mở lời với nàng.
" Bệnh? Bệnh không thị tẩm được nữ nhân?" Sở Kiều vừa nói vừa cười ngất? Không thị tẩm được nữ nhân mà ai đó đã quẵng cho nàng cục nợ Yến Oanh to đùng thế này rồi thoáng một chốc nói rằng không biết nàng là ai? Nực cười, chuyện nực cười nhất thiên hạ là đây!
" Dạ, quả thật người có bệnh... ta thật khó mở lời... vì dù sao người cũng đã từng có qua lại với Yến hoàng, nói ra chuyện này thật mất mặt cho Bệ hạ." Ngữ khí khó khăn cùng khuôn mặt khổ sở của hắn làm nàng cười đến soái quai hàm. Chẳng lẽ nàng nói chuyện đêm hôm ấy, chàng đã thị tẩm nàng trên giường bệnh sau khi nàng được cứu về từ thành Chân Hoàng?
" Ngươi nói ta nghe, tuyệt không có người thứ ba biết được. Dù sao chúng ta cũng lớn lên bên nhau, trên đời này bất cứ chuyện gì liên quan đến chàng mà ta không biết chứ? Ngay cả y phục lót của chàng ta cũng đã khâu dùm khi còn ở Oanh ca viện thì còn chuyện gì ngươi có thể giấu diếm ta?" Sở Kiều vừa cười vừa dụ dỗ hắn kể chuyện thầm kín của Yến hoàng nơi cung cấm.
Sau một hồi tr.a tấn tinh thần cùng dỗ dành nhiều thứ, hắn đã chịu mở lời:
" Bệ hạ thật sự có bệnh khi thấy nữ nhân bước vào tẩm điện của người."
" Có chuyện đó sao? Nực cười, chẳng lẽ chàng không tiếp xúc với bọn họ những chỗ khác mà chỉ có tẩm điện mới không được sao?"
" Da, thực tình là như thế. Vì khi nữ nhân vào tẩm điện thì đều mặc y phục thoáng mát thậm chí không có gì trên người. Khi Bệ hạ nhìn thấy thì la toáng. Người chỉ ôm đầu kêu đau đớn như ngàn mũi tên đâm, đôi khi lại kêu đau ở tim vô cùng. Ngự y đã nhiều lần thăm khám nhưng vẫn không đoán ra bệnh. Có người còn nói Bệ hạ..." Nói đoạn hắn ngập ngừng không dám kể tiếp chuyện bí mật của bí mật..
" Sao không nói tiếp? Nếu chàng thật sự không có người nối dõi Yến thị thì A Tinh nhà ngươi sẽ có lỗi với hoàng triều Sơ Nguyên, tổ tông ba đời ngươi sẽ ch.ết không nơi dung thân. Ngươi không sợ sao?" Sở Kiều vừa cười vừa hăm dọa kịch liệt khiến A Tinh người đổ mồ hôi, tay run bần bật.
" Có người còn nói, có thể Bệ hạ bị liệt hạ chi (*) mà không biết, nên mới sợ gần gũi nữ nhân như thế."
(*) liệt hạ chi: liệt dương.
Ha ha ha. Sở Kiều ôm bụng cười lăn lóc, sống mười mấy năm ở triều đại này, lần đầu tiên có chuyện khiến nàng cười nghiêng ngã ra nước mắt như thế.
Nàng cười lớn đỏ mặt, chảy nước mắt tèm lem đến Yến Oanh đang đánh trận cũng bảo "chiến mã" phi đến hỏi thăm mẫu thân hắn: " A ma, thúc thúc làm người không vui nên mới khóc sao?" Hắn vừa nói vừa trừng đôi mắt trong trẻo nhưng cố ý hung tợn ném về phía A Tinh.
Yến Tuân nhìn A Tinh đang luống cuống khổ sở mà hai tay như run run đưa về hướng Sở Kiều ngầm ngăn nàng nói ra trước mặt Yến Hoàng chuyện ban nãy hắn vừa kể.
" Không có gì, không có gì. A ma chỉ là nghe thúc thúc kể chuyện vui quá nên cười lớn quá độ. Ngươi đừng lo lắng."
Yến Oanh nghe A ma không sao thì trở nên vui vẻ trở lại liền đá hai chân vào ngực Yến Tuân thúc người quay trở lại "chiến trường": Ụyyy... " Chúng ta đi thôi."
A Tinh sau khi nghe giọng hài tử trên lưng Sở Kiều liền ngước lên nhìn, hắn bất ngờ thất thần như người vừa mất sổ nợ. " Tú Lệ Vương, hài tử ấy... quá giống với Bệ hạ."
Sở Kiều giờ đã thôi cười như lúc nãy, vẻ mặt u sầu lại thoáng ẩn, thoáng hiện.
Năm năm trước, A Tinh hắn có nghe tin nàng hoài thai, Yến hoàng bèn thúc ngựa ngày đêm đến Vạn Thành mà cũng không kịp nói đó là nhi tử của người với A Sở, sau đó lúc ở Vạn Thành, quân đội Yến thị đóng quân ngoài thành nên cũng không có cơ hội gặp mặt Tú Lệ Vương. Tiếp đó nữa lúc ở Hoài Tống, hai người cũng vô tình không gặp nhau. Bẵng đi năm năm sau gặp lại mới có bất ngờ lớn thế này. Thật là chuyện kinh thiên động địa mà.
Chuyện hắn nhìn ra thì sao những người thân cận Yến Tuân ở Bắc Yến không nhận ra được chứ? Nhưng vì Yến hoàng sau đợt bị trọng thương do độc tố trong người thì cũng quên đi chuyện với Tú Lệ Vương trước đây. Cho nên Tú Lệ Vương mới hai người một ngựa, lặng lẽ trở về Bắc Yến, lặng lẽ sinh hài tử mà không cho ai báo cho Yến hoàng đấy là hài nhi của người.
Chuyện A Sở, người mà Yến hoàng yêu thương nhất đời này trong thiên hạ người còn không nhớ, huống hồ đem chuyện có hài tử với Tú Lệ Vương Bắc Yến, người sẽ tin sao? Không chém đầu vì tội khi quân bôi nhọ huyết thống hoàng thất là may lắm rồi. Chứ nếu không tru di cửu tộc ch.ết không kịp nữa.
Vì vậy nên không một ai ở đế đô biết được chuyện Yến Oanh có dung mạo như tạc với Yến hoàng. Cho đến một ngày, bọn họ âm thầm đến Bắc Yến, mọi chuyện mới vỡ lẽ ra.
Yến hoàng bất ngờ muốn vi hành về Bắc Yến để thăm Yến thất. Dù sao cũng năm năm rồi không trở lại. Người có chút nhớ mong. Dù linh vị Yến thất đã được dời đến Sở Thành nhưng hoàng mộ những người Yến thị ch.ết trong trận thảm sát Bắc Yến, Yến Thế Thành năm ấy vẫn còn ở nghĩa trang Yến thị. Nên Yến hoàng về đây cũng là lẽ đạo hiếu tổ tiên.
Sự việc quyết định quá nhanh nên A Tinh không kịp gửi thư báo Tú Lệ Vương nàng biết trước. Mà dù có báo cũng chẳng có gì trở ngại, vì bọn họ bây giờ là nghĩa quân thần, chứ đâu ai ngờ giữa bọn họ còn có mối liên kết chặt chẽ như thế.
Âu cũng là duyện nợ còn chút vấn vương. Nghĩ đoạn A Tinh vui trở lại. Yến hoàng có người nối dõi nên chuyện bị... haizz súy nữa hắn mang tội khi quân xuyên tạc hoàng thất.