Chương 38: Gặp nhau không bằng không gặp

Tác giả: Mặc Vũ Vũ


Editor: Little LittleLa Tiểu Nặc lợi dụng lúc Nick giao Quách Văn Văn cho Đường Vĩ, đột nhiên xông vào căn phòng cuối cùng bên trong hậu trường. Bởi vì động tác quá đột ngột, tất cả mọi người cũng không nghĩ La Tiểu Nặc sẽ làm như vậy, còn chưa kịp phản ứng thì cô đã mở cửa căn phòng kia.


Ổn định lại hô hấp, mở cửa, trong phòng bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng xua đi bóng tối nơi hậu trường làm cho La Tiểu Nặc có chút không thích ứng được mà nheo mắt lại, ánh sáng trong phòng chính là một thân hình cao lớn đứng đưa lưng về phía cửa, bên cạnh là một bóng dáng mềm mại đang dựa trên vai anh ta. La Tiểu Nặc lấy tay dụi mắt, cảm thấy ánh sáng này thật sự là quá mạnh, chiếu vào làm cho mắt của cô chua xót đến đau buốt.


Sau lưng truyền đến giọng nói tức giận của Nick: “Này, nơi này không phải là nơi cô nên đến, đi nhanh cho tôi.” Nick bắt được cánh tay La Tiểu Nặc vừa muốn túm lấy cô mang đi. Thân hình cao lớn kia cứng đờ, vội vàng quay đầu lại, dù bị mắt kính đen che khuất nhưng La Tiểu Nặc vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực rơi trên người mình. Anh ta chính là Burak! La Tiểu Nặc yên lặng nhìn người kia, mắt kính đen cực kỳ to che đi nửa mặt, nhưng vẫn không tự chủ mà cảm thấy quen thuộc.


“Nick, buông cô ấy ra.” Giọng nói quen thuộc vang lên, La Tiểu Nặc vẫn chưa phát hiện ra mình đang run rẩy, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: “Cậu bé mập, là cậu sao?”
Nick thả cánh tay La Tiểu Nặc ra, Burak đi đến trước mặt La Tiểu Nặc, yên lặng đứng đấy, nhìn cô, rất lâu mới mở miệng: “Là tớ.”


La Tiểu Nặc nghe xong câu này, thân thể không khỏi lay động, ánh mắt đột ngột mở to, cô yên lặng nhìn Hà Hạo Hiên, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, cô muốn hỏi cậu vì sao đã lâu như vậy cũng không liên lạc với cô? Cũng muốn hỏi cậu thời gian ở bên kia trải qua như thế nào? Hỏi cậu sao lại trở thành Burak? Hỏi cậu... Hỏi cậu có phải đã quên mất hẹn ước năm năm trước của hai người hay không? Nhưng ngàn vạn lời nói đến miệng rồi lại không thể nói nên lời, chỉ có thể im lặng nhìn nhau.


available on google playdownload on app store


Cuối cùng vẫn là Hà Hạo Hiên mở miệng, mà vừa mở miệng cũng hoàn toàn phá vỡ chờ mong còn sót lại trong lòng La Tiểu, “Đã lâu không gặp! La Tiểu Nặc. Đây là bạn gái của tớ Aello Typhon.” Nói xong Hà Hạo Hiên ôm lấy bả vai cô gái đứng bên cạnh cậu.


La Tiểu Nặc ngây người tại chỗ, nhìn Hà Hạo Hiên và Aello đứng bên cạnh cậu, nam khôi ngô, nữ mềm mại, quả là cặp đôi hoàn mỹ! La Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy bản thân rất buồn cười, đến giờ vẫn chờ mong thứ gì đó? Có phải nhất định phải thương tích đầy mình rồi mới biết phải rời đi hay không? Cô giật giật khóe miệng, run rẩy giọng nói nói: “Chúc mừng cậu.” Sau đó lảo đảo xoay người đi ra ngoài. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, cánh cửa tách hai người ra, đã từng có thể chạm tay đến thế mà khoảng cách bây giờ trở nên thật xa không thể chạm đến nữa. Chẳng qua là La Tiểu Nặc không thấy được trong lúc cô đóng cửa lại, Hà Hạo Hiên nâng tay muốn giữ chặt thứ gì đó, dù cho bị mắt kính đen che khuất những vẫn có thể thấy vẻ mặt bi thương.


Aello ngẩng đầu, gương mặt thanh lệ không gì sánh được có chút không hiểu nhìn Hà Hạo Hiên nói: “Tại sao phải lừa gạt cô ấy, rõ ràng anh rất muốn giữ cô ấy, tại sao cái gì cũng không nói?”
Hà Hạo Hiên trầm mặc không nói.


Nick bỗng nhiên mở miệng nói: “Cậu sợ cô ta nhìn thấy bộ dạng của cậu sẽ không muốn ở cùng một chỗ với cậu sao? Nếu như cô ta thật sự là loại người này, vậy tôi khuyên cậu nên sớm ngày bỏ ý định muốn ở cùng một chỗ với cô ta đi, loại con gái chỉ chú trọng bề ngoài của người khác không có cũng được.”


Hà Hạo Hiên đột nhiên vọt tới trước mặt Nick, nắm lấy cổ áo của cậu ta hung ác nói: “Im ngay! Không cho phép cậu nói cô ấy như vậy. Cô ấy không phải là loại người này.”


“Chậc chậc chậc, không nghĩ tới người từ trước đến nay luôn tao nhã, sau lưng âm hiểm xảo trá, thủ lĩnh nhóm nhạc Đam Mê, người nhiều mưu trí Burak vậy mà cũng có một mặt không thể khống chế được tâm tình nha!” Nick cười nhẹ vỗ vỗ hai tay của Hà Hạo Hiên đang nắm chặt cổ áo mình.


Hà Hạo Hiên sắc mặt buồn bã, cụt hứng buông tay, ngồi trên ghế sa lon.


Nick không chút nào sợ hãi mà lại tiến đến hỏi: “Chẳng lẽ cậu đã không còn yêu cô ta, vậy thì rất tốt, tôi thấy La Tiểu Nặc cũng rất bình thường, đám anh em sẽ giới thiệu cho cậu vài cô gái nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, cậu sẽ quên La Tiểu Nặc là người nào rất nhanh thôi!”


Hà Hạo Hiên cười khổ lắc đầu, nếu như không yêu không thương mà chỉ cần nói một câu là có thể làm được thì cậu cũng hy vọng cậu có thể nói không yêu, nhưng mà thực tế căn bản không phải cứ nói là được! Hình ảnh của Tiểu Nặc đã bất tri bất giác tiến vào chỗ sâu nhất trong lòng của cậu, cậu không thể quên được cũng không muốn quên. Huống chi cậu biết rõ Tiểu Nặc không phải loại người như Nick nói, cũng biết dù cho cô có biết chân tướng sự thật cũng sẽ không xa lánh cậu, thế nhưng, thế nhưng, cậu muốn cho cô tất cả những thứ tốt nhất, bao gồm chính cậu cũng phải là tốt nhất. Mà hôm nay cậu như vậy, nếu ở cùng một chỗ với cô, nhất định cô sẽ chịu ủy khuất, cậu làm sao có thể để cho cô bị ủy khuất đây?d∞đ∞l∞q∞đ Cậu không làm được. Không làm được. Hà Hạo Hiên khom người hai tay ôm chặt đầu mình, mờ mịt lúng túng.


Aello có chút bận tâm nhìn Hà Hạo Hiên chưa bao giờ yếu đuối như vậy, quay đầu nhìn nhìn Nick. Nick khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Bây giờ chỉ có cô gái kia mới có thể cứu cậu ta, nhưng cậu ta lại đuổi người ta đi rồi, chuyện này chỉ có thể dựa vào chính cậu ta mà thôi.”


“Aello, Nick, Burak, các người lề mề trong đó làm gì vậy? Biểu diễn sắp bắt đầu rồi.” Một giọng nói vội vàng vang lên, tiếp theo chính là một bóng người gấp gáp phá cửa xông vào. Mái tóc ngắn thật mỏng màu bạc, bởi vì chạy quá nhanh nên có chút lộn xộn, ánh mắt màu lục giống như bảo thạch khảm trên một pho tượng với tỉ lệ gương mặt thật hoàn mỹ, mồ hôi chảy dọc theo cái cổ màu đồng trượt xuống dưới, để lại một đường cong hấp dẫn. Đây chính là Wolf trong nhóm nhạc Đam Mê.


Wolf vừa vào cửa liền la hét, hoàn toàn không phát hiện bầu không khí quỷ dị trong phòng. Hắn lớn tiếng nói: “Mọi người đều ở đây à! Vậy thì tốt rồi! Nhanh đi chuẩn bị đi, chúng ta sắp lên sân khấu rồi, chỉ là mới vừa rồi ở hành lang tôi nhìn thấy một cô gái kỳ quái bị té xỉu...”


Wolf vẫn chưa nói xong đã thấy Hà Hạo Hiên chạy ra khỏi cửa. Wolf cảm thấy kỳ quái gãi gãi sau gáy hỏi: “Tôi còn chưa nói xong mà. Cô gái kia bị một anh chàng khác đỡ đi rồi. Burak làm sao vậy? Như thế nào còn xúc động hơn tôi vậy.”


Nick lôi kéo Aello, hai người cùng đi sang bên cạnh cửa gỗ, vẻ mặt giống như xem kịch vui. Wolf kỳ quái hỏi: “Các người làm gì vậy?” Lời còn chưa nói hết, lúc cậu ta còn đang đứng giữa cửa thì cánh cửa hung hăng bị phá lần nữa “Shit! Là người nào? Có thể mở cửa được hay không?” Wolf còn chưa than oán xong thì bả vai đã bị một sức lực rất lớn lôi kéo.


“Cô gái kia đâu? Nói cho tôi biết cô gái kia đi đâu rồi.” Hà Hạo Hiên không thể khống chế được mà rống lớn nói.


“Cô ấy, cô ấy vừa bị một anh chàng đỡ đi rồi!” Vẻ mặt Wolf vô tội nói. Nghe xong câu này sắc mặt Hà Hạo Hiên đã xanh mét, lúc này Nick ở một bên đổ thêm dầu vào lửa nói: “À, chắc là cái tên Đường Vĩ kia rồi, ở bên ngoài tôi vừa nghe được La Tiểu Nặc gọi hắn như thế đấy!”


Đường Vĩ, là Đường Vĩ! Trong lòng Hà Hạo Hiên chấn động, trên mặt càng xanh mét. Ngừng một chút, bỗng nhiên mở cửa xông ra ngoài.


“Này này, Burak, chúng ta còn có buổi biểu diễn đấy!” Wolf có chút lo lắng hô lên, nhưng Hà Hạo Hiên đã chạy đi thật xa, Nick vỗ vỗ vai Wolf nói: “Để cho cậu ta đi đi, không để cho cậu ta nhìn thấy, cậu ta sẽ không an tâm đâu. Buổi biểu diễn có mấy người chúng ta là tốt rồi.”


Wolf vẫn không hiểu được nói: “Không thể tưởng tượng được người lạnh lùng yên tĩnh như Burak cũng sẽ có lúc lúng túng như vậy, quả là sinh vật kỳ quái nhất của loài người mà.”






Truyện liên quan