Chương 45: Lễ giáng sinh (Tình định như vậy)
Edit: Thanh Thạch
“Nhanh lên! Nhanh lên!” Ăn xong món cháo rau thập cẩm ngon lành, hai thằng nhóc lập tức biến thành hai con khỉ con, nhảy tới nhảy lui, ầm ĩ không ngừng.
“Biết rồi! Biết rồi!” Vương Đại Hổ kéo hai con khỉ qua, mặc áo lông cho tụi nó, lại đội mũ, quàng khăn, đeo găng, nhìn hai đứa đã được bọc kín mít mới gật đầu nói: “Bọn mày nghe cho rõ đây, tý nữa đi ra ngoài không được nháo, không được rời khỏi tầm mắt của anh A Hổ, không được tuỳ tiện chạy loạn, phải ngoan ngoan nghe lời, biết chưa?”
“Biết rồi! Bọn em sẽ ngoan mà!” Hai chú nhóc cười tủm tỉm gật đầu đáp ứng.
“Táp Nhi, Việt Nhi, đi nào!” Lý Thanh Nhiên đứng ở cửa gọi.
“Yeah!! Đi nào, đi nào.”
Nhìn hai đứa lao nhanh như đạn ra ngoài, Vương Đại Hổ đau đầu day day trán, hắn có cảm giác lần đi mua sắm này nhất định sẽ trở nên siêu cấp phiền toái.
.
Trung tâm thương mại thành phố H, biển người tấp nập.
Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên mỗi người dắt tay một đứa, bọn họ đi thang máy lên thẳng tầng 6. Khi cửa thang máy mở ra, “Địa ngục” đủ mọi màu sắc hiện ra. Cầu trượt, bập bênh, xe điện, đồ chơi lắp ráp, nhà phao, nhà bóng,… Đương nhiên, còn cả một lũ tiểu quỷ đang trèo lên trèo xuống.
“A a a a a!!!!” Táp Nhi, Việt Nhi vừa đến nơi này, bốn con mắt lập tức phát sáng cả ngàn watt, cái mặt nhỏ đỏ bừng như táo chín, cơ hồ muốn cấp tốc chạy vào bên trong.
Vương Đại Hổ nhanh chóng kéo tụi nó lại.
“Chúng ta đi thay quần áo đã.”
Vài phút sau, hai nhóc quỷ như cá gặp nước, vui sướng hoà mình cùng các tiểu đồng bọn.
Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên cũng tìm một chỗ, gọi hai tách cà phê, vừa trông hai đứa vừa ngồi nghỉ.
“Hôm nay chính là hợp ý hai cái thằng kia!” Vương Đại Hổ nhìn mấy đứa chơi đến đầu đầy mồ hôi cách đó không xa, có chút chua chua nói.
Lý Thanh Nhiên buồn cười nhìn hắn nói: “Cũng không biết ai cố ý cầm đến hai vé vào khu trò chơi trẻ em.”
Vương Đại Hổ quẫn trí, bệt bệt mồm, không lên tiếng.
Hai đứa chơi hơn một tiếng, cuối cùng chơi chưa đã mà đã bị Vương Đại Hổ xách ra. Tụi nó tu ừng ực mấy cốc nước, khuôn mặt đỏ bừng, vừa thấy chính là cái dạng hưng phấn quá độ.
“Thưa các anh, các chị, các vị phụ huynh, các em nhỏ, cuộc thi “Gia đình đêm Giáng Sinh” tại khu trò chơi trẻ em của chúng tôi sắp bắt đầu, hy vọng các anh chị và các em nhiệt tình tham gia, chiến thắng sẽ nhận được món quà Giáng sinh rất lớn.”
“Em muốn tham gia, em muốn tham gia.” Tiếng loa vừa dứt, hai cậu nhóc liền nhảy nhót nhao nhao nói.
“Được, được, được.” Lý Thanh Nhiên lau lau mồ hôi trên trán cho tụi nó, tràn đầy cưng chiều nói.
Lại nói, người đăng ký đúng là rất nhiều, mỗi tội phần lớn đều là ba mẹ cùng con cái, rất ít người trẻ tuổi như Lý Thanh Nhiên và Vương Đại Hổ, lại thêm hai cậu nhóc cực kỳ đáng yêu, tự nhiên là hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Vòng thứ nhất: Thi ngồi xuống đứng lên.
Yêu cầu nhóm người lớn đứng ở trong vòng tròn, ôm con mình, ngồi xuống đứng lên, trong vòng một phút, ai làm nhiều nhất chính là quán quân. Loại lao động “thể lực” này, Vương Đại Hổ có thể nói là am hiểu nhất, lập tức không nói hai lời, mỗi tay treo một nhóc, như khỉ.
“Chuẩn bị — Bắt đầu –”
Giữa tiếng âm nhạc cùng tiếng cổ vũ của khán giả chung quanh, Vương Đại Hổ đeo hai thằng nhóc đang khúc kha khúc khích cười to bắt đầu làm vận động lên xuống. Người hắn tráng kiện như nghé con, mấy năm nay lại vẫn kiên trì rèn luyện, cho nên loại chuyện này đối với hắn đều là chuyện nhỏ.
“Tám mươi cái, chúc mừng gia đình số 29!”
“Yeah! Thắng rồi!!” Hai thằng quỷ nghe thấy chính mình lấy được quà, lập tức hưng phấn hoan hô, xem anh A Hổ như cái cây lớn, cao hứng đứng cả lên đùi người ta, vui không chịu nổi. Đặc biệt lúc người tổ chức đưa cho bọn họ bộ đồ chơi Altman, càng phá lệ cho Vương Đại Hổ một nụ hôn vang dội.
Vòng thứ hai: Bịt mắt ghép hình.
Lần này mang theo hai đứa đi lên là Lý Thanh Nhiên. Đương nhiên, lấy trình độ thông minh của Nhiên Nhiên nhà hắn cùng hai thằng nhóc ranh ma kia, trong khi nhà khác còn đang đau khổ suy tư, bọn họ đã ghép hoàn chỉnh bức hình.
Mà vòng thứ ba là giữ bóng chạy thì để bọn nhỏ tự tham gia. Thằng cu Táp Nhi không hổ là con của Sói đuôi xù, suy tính không ít đâu! Mắt thấy bạn nhỏ bên cạnh sắp sửa vượt qua chính mình, dưới tình thế cấp bách, phi thường không hữu hảo giơ lên một chân, đạp quả bóng dưới mông con nhà người ta. Kết quả là đứa bé kia ngã xuống đất khóc oà lên, cuối cùng vẫn là Vương Đại Hổ kéo nó đi xin lỗi mới xong.
Cuộc thi làm người ta kiệt sức rốt cuộc kết thúc vào giữa trưa. Vương Đại Hổ cùng Lý Thanh Nhiên ôm hai đứa sung sướng đi ăn KFC. Suất gia đình gồm hamburger, khoai tây chiên, nước uống, cả nhà ăn đến vui vẻ. Ăn xong bữa trưa, mấy người lại lên rạp chiếu phim ở tầng cao nhất xem “Toy Stories”.
Khi phim chiếu xong thì trời cũng tối, cửa hàng hai bên đường bắt đầu bật đèn neon nhấp nhoáng, dường như cả thế giới trong nháy mắt trở nên huy hoàng.
Về đến nhà, Lý Thanh Nhiên cùng hai đứa nhóc ở trong phòng trang trí cây thông, Vương Đại Hổ ở phòng bếp chuẩn bị tiệc giáng sinh đặc biệt.
“Đinh linh linh….” Tiếng điện thoại vang lên.
Là Chihuahua đánh tới, mấy người trong phòng cũng không biết thì thầm cái gì, thẳng đến khi Vương Đại Hổ nấu xong mọi thứ, bưng gà tây thơm ngào ngạt lên bàn, bên kia mới dập máy.
“Các chú thế nào?” Vương Đại Hổ cười hỏi.
“Nói là đang chuẩn bị cho đám cưới của bạn.”
“Bên kia hiện tại hẳn là rạng sáng đi!”
“Đúng rồi! Đại khái là nhớ Táp Nhi và Việt Nhi.”
Vương Đại Hổ nhìn hai đứa còn đang đùa nghịch đồ chơi, vỗ vỗ tay kêu: “Đi rửa tay đi, chúng ta ăn cơm!”
“Oa a…. Có pizza, beef steak… Việt Nhi thích nhất là tart trái cây, anh A Hổ thật tốt bụng!”
“Nếu mày đổi hai chữ tốt bụng thành lợi hại, anh A Hổ nhất định càng cao hứng.” Vương Đại Hổ cười rót nước trái cây cho hai nhóc, cũng cho mình cùng Lý Thanh Nhiên hai ly rượu nho.
“Merry Christmas!” Vương Đại Hổ nâng ly.
“Merry Christmas!” Bốn chiếc cốc chạm vào nhau, tiếng bọn nhỏ vui sướng kêu to cùng lời chúc mừng ngày lễ tuyệt vời. Ăn xong đại tiệc, bọn nhóc đã chơi cả một ngày rất dễ thiếp đi, Vương Đại Hổ dọn dẹp bát đũa xong liền thấy Lý Thanh Nhiên từ phòng ngủ bước ra.
Tầm mắt hai người giao nhau, đồng thời nở nụ cười.
Vương Đại Hổ là ngây ngô cười hắc hắc.
Lý Thanh Nhiên lại là cười nhỏ nhẹ nhưng tràn ngập ấm áp.
“…. Hôm qua em có thuê mấy bộ phim, cùng nhau xem nhé?”
“Ừ!”
Tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc TV, hai người ngồi trên sô pha to lớn mềm mại, Vương Đại Hổ vẫn cười không ngừng.
“Khụ khụ khụ…” Hắn giả bộ ho khan mấy tiếng, xoay người một cái liền ôm Lý Thanh Nhiên lên đùi. “Ai! Hai ta rốt cuộc có thể ở một mình, thật tốt!”
Nhìn Vương Đại Hổ đầy mặt cảm động, Lý Thanh Nhiên nhếch miệng, buồn cười lắc đầu. Người này a, lúc còn nhỏ rõ ràng có vẻ thành thục như vậy, thế mà hiện tại trưởng thành, tâm trí lại tự động lùi về, càng ngày càng trở nên dính người. Nhưng mà, nghĩ thì nghĩ như thế, chính là Vương Đại Hổ cứ kề cận cậu như vậy, thời thời khắc khắc đều thể hiện tình ý đối với mình vẫn khiến Lý Thanh Nhiên cảm thấy an tâm từ đáy lòng.
“Nhiên Nhiên, hai tay của em thật đẹp!” Vương Đại Hổ cầm lấy bàn tay thon dài của Lý Thanh Nhiên, một bộ lấm la lấm lét. “Nhưng mà, em không cảm thấy trên tay thiếu cái gì sao?”
Lý Thanh Nhiên thông minh như vậy, nghe câu này trong lòng chính là nhảy dựng, trên mặt lại mảy may không lộ, hỏi ngược lại: “Thiếu cái gì?”
“Ten ten ten tèn….” Như biểu diễn ảo thuật, Lý Thanh Nhiên chỉ thấy ngón áp út chợt lạnh, một chiếc nhẫn nam màu bạc đã đeo ở đó.
“Anh —-” Kinh ngạc nhìn ngón tay của mình, một dòng cảm xúc kịch liệt dâng lên trong lòng Lý Thanh Nhiên.
Vương Đại Hổ nhìn cậu cười cười, lại cầm ra một chiếc khác giống hệt, nghịch ngợm hỏi: “Không đeo cho anh sao?”
Lý Thanh Nhiên nhẹ hít một hơi, trịnh trọng nhận lấy chiếc nhẫn, đeo lên ngón áp út tay phải của Vương Đại Hổ.
Hai người nắm tay, khe hở chặt khít, đôi nhẫn giống nhau kề sát, biểu đạt ý nguyện vĩnh viễn cùng một chỗ, một loại trầm mặc vô thanh lưu chuyển giữa hai người.
“Nếu có một ngày, anh rời khỏi em,” Lý Thanh Nhiên nói: “Em liền tự tay giết anh!”
Trong bóng đêm, vẻ mặt cậu nghiêm trang, nghiêm trang đến quyết tuyệt.
Cậu đang dùng phương thức như vậy nói cho Vương Đại Hổ biết điểm mấu chốt của mình, muốn trêu chọc em, thì phải làm tốt giác ngộ muốn ch.ết.
Bởi vì em sẽ không buông tay.
“Anh tin!” Vương Đại Hổ vươn tay, ôm cổ cậu, kéo cậu đến, tại khoé môi buộc chặt in một nụ hôn mềm nhẹ.
Lúc này, trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh kiếp trước.
Khi đó Vương Đại Hổ đưa cho cậu không phải là nhẫn mà là chiếc dao màu bạc mình yêu quý nhiều năm. Khi đó hắn một lòng theo đuổi lãng mạn, thậm chí còn nói lời thề son sắt: “Nếu có một ngày anh phản bội em, em liền dùng con dao này giết anh đi.”
Nhưng ai có thể nghĩ đến cuối cùng, con dao ấy thật sự nhuốm máu, tuy không phải của hắn, nhưng so với là của hắn, càng làm cho Vương Đại Hổ cảm thấy thống khổ.
Cho nên, sống lại một kiếp, hắn dùng nhẫn thay cho dao.
Bởi vì, hắn hy vọng kiếp này hai người thật sự có thể đầu bạc răng long.