Chương 47: Phiền toái
Edit: Thanh Thạch
“Chờ một chút, Hổ Tử….”
Trên hành lang có tiếng người gọi mình, Vương Đại Hổ quay lại, thấy là Trịnh Đào lớp bên cạnh, bởi vì hai người cùng thuộc đội bóng rổ của trường nên giao tình vô cùng tốt.
“Hổ Tử.” Trịnh Đào cúi người thở hổn hển nói: “Cuối, cuối cùng cũng tìm được cậu!”
Vương Đại Hổ nhíu mày khó hiểu: “Có chuyện gì à?”
“Chính là cô bé phục vụ hồi trước cậu giới thiệu cho nhà tôi đấy…. Cô ấy… cô ấy….”
Là Khổng Thuý Bình? Tim Vương Đại Hổ nhảy lên một cái: “Cậu cứ từ từ nói, nó làm sao?”
“Ngày hôm qua mẹ cô bé tìm tới cửa, lôi cô ấy đi, đến giờ cũng không thấy trở về làm!”
Quả đúng là Dương Lệ kia tìm đến thật!
Vương Đại Hổ âm thầm cười lạnh một tiếng, hỏi rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối.
Vốn dĩ lúc trước Khổng Thuý Bình tuổi còn nhỏ khó tìm việc làm, vừa lúc mẹ Trịnh Đào mở một quán ăn nhỏ cách trường học không xa, Vương Đại Hổ thông qua quan hệ giới thiệu nó đến chỗ kia. Mà sáng hôm qua, lúc quán ăn vừa mới mở, một người đàn bà tìm đến, ồn ào náo loạn, nói là tìm con gái, mạnh mẽ kéo Khổng Thuý Bình đi, thẳng đến hôm nay cũng không thấy con bé quay lại, cho nên mẹ Trịnh Đào bảo con đến đây hỏi một chút, đến cùng là sao thế này?
“Được rồi! Tôi đã biết, cậu nói với bác một tiếng, tôi sẽ mau chóng giải quyết!”
Vương Đại Hổ trong lòng có chuyện, buổi tối tan học xong, không đi tự học mà cưỡi xe đạp chạy về phía đông thành phố. Hắn nhớ Khổng Thuý Bình từng nói qua gã đàn ông nấu rượu kia ở gần đường quốc lộ thành đông.
Vương Đại Hổ hỏi hết nhà này đến nhà khác, thẳng đến hơn chín giờ tối mới tìm được đến nơi.
Cùng một kiểu “tứ hợp viện”[1], chỉ là không có sự thoải mái, ưu nhã mà tứ hợp viện nên có, đầy đất là chai nhựa chất thành núi cùng những đống báo chí vứt đi, nhìn qua giống như nơi thu mua phế phẩm.
Vương Đại Hổ vào trong viện, vừa lúc thấy một người đàn bà đi tới đi lui trong bóng đêm, một chốc thì ghé sát vào cửa nhìn nhìn, một chốc lại nhìn chung quanh như trộm.
Kia không phải Dương Lệ sao?
Tựa hồ nhận thấy có người tiến vào, mụ đàn bà vừa quay đầu lại, cả kinh kêu lên: “Mày là ai, đến nhà chúng tao làm gì?”
Vương Đại Hổ cau mày quét mắt nhìn mụ, chỉ thấy trên lưng còn đeo thêm một đứa nhỏ đang hô hô say ngủ, càng khiến cho Dương Lệ trở nên thấp bé.
“Khổng Thuý Bình ở đâu?” Không muốn nhiều lời với cái loại chỉ khiến người chán ghét, Vương Đại Hổ dứt khoát mở miệng hỏi.
Thực hiển nhiên, đã qua nhiều năm như vậy, Dương Lệ không nhận ra Vương Đại Hổ, chỉ là nghe thấy hắn nhắc tới Khổng Thuý Bình, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mụ có vẻ rất sợ hãi, cả người run rẩy lợi hại.
“Mày, mày mày mày mày…. Mày là ai? Tìm bé năm nhà tao làm gì?” Dương Lệ gân cổ, muốn phủ đầu mà rống hỏi.
“Ít nói nhảm, tao hỏi mày, Khổng Thuý Bình hiện tại có ở trong phòng hay không?”
Vương Đại Hổ đã sớm chú ý tới, mụ thường thường liếc vào bên trong, càng nhận định Dương Lệ lại đang làm trò quỷ!
“Không có, không có, con bé không có ở nhà!”
“Không ở nhà?” Vương Đại Hổ cười lạnh một tiếng, nhấc chân muốn đẩy cửa.
“Mày muốn làm gì, đây là nhà tao, ai cho mày vào, cút ra ngoài!” Dương Lệ vừa thấy động tác của Vương Đại Hổ, lập tức nóng nảy, hai bàn tay thô đen chộp tới người hắn, bộ dạng sợ hãi như đang cật lực che giấu gì đó càng làm người ta hoài nghi.
Hai người giằng co, rất nhanh khiến những hộ gia đình khác trong viện đi ra. Đều là những người ở tầng đáy xã hội, thấy cũng không tới khuyên, ngược lại một đám hi hi ha ha xem trò hay.
Dương Lệ vừa mắng vừa hét, liều mạng không để Vương Đại Hổ vào phòng, mà Vương Đại Hổ ngại đứa bé trên người mụ nên không dám mạnh tay. Cứ như vậy khoa tay múa chân, trên mặt ngược lại bị mụ điên cào ra mấy vệt máu. Hắn vốn là loại “tâm nhỏ nhen, thích mang thù”, hơn nữa lo lắng tình trạng của Khổng Thuý Bình, rốt cuộc mặc kệ, dùng sức quăng Dương Lệ ra ngoài.
Thoáng chốc, tiếng khóc của đứa trẻ cùng tiếng kêu cứu hô thiên thưởng địa của Dương Lệ vang lên.
Vương Đại Hổ giơ chân, phanh một tiếng đá văng cánh cửa, đập vào mắt là phòng ở tối đen.
“Mày là ai, muốn làm gì?”
Đột nhiên, một gã đàn ông vén rèm bước ra từ sâu trong phòng. Gã khoảng hơn bốn mươi tuổi, cao gầy, thoạt nhìn còn rất hào hoa phong nhã, không nói thì không ai nghĩ đến gã là người nấu rượu.
Ánh mắt Vương Đại Hổ như lợi kiếm bắn lên người gã, trong chớp mắt liền nhìn ra gã đàn ông này là vừa mới mặc xong quần áo, ngay cả giầy cũng chưa kịp đi.
“Cút ra!” Nhận ra điều gì đó, Vương Đại Hổ nháy mắt đánh ngã gã đàn ông đang đi tới, bước vào trong phòng.
Một giây sau đó, hai mắt hắn đỏ bừng.
Trên chiếc giường dơ bẩn hỗn độn, Khổng Thuý Bình hai tay bị trói ở cột giường, miệng nhét mảnh vải, áo ngực bị cởi, nửa người dưới trống trơn, chỉ còn chiếc qυầи ɭót giắt tại cổ chân.
Thấy Vương Đại Hổ đến, khuôn mặt sớm phủ đầy nước mắt lập tức lộ ra thần sắc cầu cứu, miệng ô ô không ngừng khóc rống. Vương Đại Hổ lập tức cởi dây thừng, cởi quần áo của mình bọc lên người nó, vỗ vỗ đầu con bé. Hắn nộ khí ngập trời nói: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ khiến hai kẻ súc sinh kia phải chịu báo ứng!”
Đang nói, Dương Lệ cùng gã đàn ông tên là Triệu Văn lảo đảo chạy vào.
Bọn chúng ban đầu là quát tháo đuổi Vương Đại Hổ cút ra ngoài, sau lại quỳ trên mặt đất giả dối đau khổ cầu xin.
Đặc biệt là tên cầm thú kia, cư nhiên còn dám ngẩng mặt, hùng hồn bảo đây chỉ là hiểu lầm.
Hiểu lầm cái đầu m* mày, Vương Đại Hổ vô cùng tức giận, giơ hai nắm tay đánh Triệu Văn đến một đầu đầy máu không ngừng xin tha.
“Giết người! Xông vào nhà người ta giết người a! Không có thiên lý vương pháp!” Dương Lệ bên cạnh thấy chồng nằm trên đất cả người run rẩy cũng tức giận, như chó điên muốn lao lên đánh Vương Đại Hổ.
Nhưng hắn hiện tại không phải đứa trẻ trước đây người nhỏ sức yếu, há có thể để mụ khóc lóc om sòm, một cước đạp xuống khiến Dương Lệ đương trường phun một búng máu.
“Mày cái loại táng tận lương tâm, không có nhân tính, bé năm là con ruột của mày đó! Mày cư nhiên để mặc người khác hại nó, làm nhục nó, mày đến cùng có phải là người không!” Vương Đại Hổ hận, cắn đến đau răng, lấy di động ra, hắn muốn báo cảnh sát!
Triệu Văn đang lăn lộn trên mặt đất vừa thấy động tác này, lập tức phản ứng, gã liên tục cầu xin: “Người anh em, người anh em, này thật sự là hiểu lầm mà! Thuý Bình Nhi là con gái tôi, sao tôi có thể làm gì với nó…. Chị Lệ…. Chị Lệ…. Chị mau nói đi!”
“Đúng! Đúng!….” Dương Lệ lúc này cũng là hoang mang lo sợ, lại thêm chỉ trích của Vương Đại Hổ, càng là hoảng ghê gớm, nghe gã đàn ông “cầu cứu” cũng chỉ có thể xả cổ hô: “Bé năm là từ bụng tao đi ra, là con gái tao, chúng tao làm cái gì đều là chuyện nhà chúng tao, liên quan gì đến thằng ranh nhà mày, cút ra ngoài! Cút ra ngoài!”
“Có liên quan hay không, bọn mày vào đồn công an liền biết!” Vương Đại Hổ lạnh lùng nói.
“Đừng như vậy, tôi thật sự không có làm gì nó… Không, không tin cậu hỏi Thuý Bình…. Chúng tôi là trong sạch, lại nói loại sự tình này truyền ra ngoài đối với con gái không tốt, nó cả đời này làm sao có thể tìm chồng….” Triệu Văn hiển nhiên thông minh hơn mụ Dương Lệ kia, thấy cứng rắn không được, liền quỳ trên mặt đất cầu xin nói.
Lời này tuy có ý tứ uy hϊế͙p͙ nhưng quả thật đánh trúng lo lắng trong lòng Vương Đại Hổ.
Hắn cũng không hy vọng Khổng Thuý Bình vì hai kẻ này mà hỏng một đời.
“Bé năm, gã nói đều là thật sao?” Lúc này, Khổng Thuý Bình đã mặc xong quần áo từ phòng đi ra, nghe vậy, nước mắt lại chảy nhưng vẫn gật đầu, nghẹn ngào nói: “….. Lúc, lúc gã muốn làm nhục em, thì… thì anh đến….”
Nghe lời này Vương Đại Hổ không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sự tình còn chưa tới tình huống xấu nhất.
Nhưng này cũng không đại biểu hắn sẽ bỏ qua cho hai kẻ mặt người dạ thú kia.
“Bé năm, anh định báo công an, em nghĩ thế nào?”
Cuối cùng, hắn vẫn là muốn suy xét ý kiến của đương sự.
“Bình a! Là mẹ bị quỷ ám a, con tha thứ cho chúng ta lần này đi! Con nghĩ mà xem… nghĩ mà xem…. em con, nó là con trai duy nhất trong nhà a, nếu chú Triệu con mà ngồi tù , mẹ con ta sống sao đây a!”
Mấy lời này quả nhiên làm Khổng Thuý Bình dao động.
Dương Lệ còn nói thêm: “Lại nói, chú, chú Triệu không phải là chưa làm được gì sao… Việc này coi như xong… Con nói có được không?”
Khổng Thuý Bình rốt cuộc vẫn là tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, lúc trước từng trải qua cuộc sống như địa ngục đã sớm sợ hãi, giờ mẹ còn nói như vậy liền khiến nó không khỏi nghĩ lại.
Chung quy chuyện xấu như vậy vẫn là nên giấu kín trong ổ chăn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Anh, anh Đại Hổ….”
Vương Đại Hổ từ ánh mắt của nó đã nhìn ra ý tứ, lập tức có cảm giác bất hạnh không ai thích, tức giận chẳng ai tranh. Chỉ là ngay chính người bị hại đều quyết định như vậy, hắn cũng không thể tiếp tục truy cứu.
“Tao nói cho bọn mày biết!” Sắc mặt Vương Đại Hổ lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống nói với hai người trên mặt đất: “Từ nay về sau không được đến tìm Khổng Thuý Bình nữa, nếu tao phát hiện bọn mày lại đến dây dưa nó, cẩn thận tao đánh gãy chân chó bọn mày!”
Nói xong, hắn ngay cả liếc mắt cũng không muốn nhìn tiếp hai kẻ mặt người dạ thú tâm súc sinh kia nữa, kéo Khổng Thuý Bình ra ngoài.
“Phanh –”
Cửa vừa mở ra, bên ngoài năm sáu người lông lốc ngã xuống.
Đều là mấy người hàng xóm hiếu kỳ lại đây nghe ngóng.
Vương Đại Hổ cười lạnh một tiếng, cũng không né tránh, kéo Khổng Thuý Bình trực tiếp giẫm lên người bọn họ mà đi.
Khiến cho người người quát mắng hết trận này đến trận khác.
Hiện tại sắc trời đã muộn, Vương Đại Hổ đưa Khổng Thuý Bình về phòng ngủ ở chỗ làm, nghĩ chắc hai kẻ cầm thú kia không có gan nhanh như vậy sẽ lại tìm tới cửa.