Chương 56: Đại học
Edit: Thanh Thạch
Hơn một tháng sau, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên lần lượt nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Z và đại học Y.
Cả nhà mừng như điên.
Hai đứa nhỏ đều đậu đại học, lại còn ở Bắc Kinh, trong mắt ba mẹ Đại Hổ chính là niềm vui cực lớn! Lại càng khỏi nói tới ông bà ở quê, ông nội Đại Hổ lúc ấy liền kích động hô: Ông trời có mắt, nhà ta lại có sinh viên a!
Tiệc chúc mừng tất nhiên là không thể thiếu được, ba mẹ Đại Hổ đã đặt sáu mươi mâm ở khách sạn tốt nhất thị trấn, về cơ bản cứ có quen biết với gia đình thì đều được mời. Vương Đại Hổ tuy rằng luôn muốn tỏ vẻ “khiêm tốn” nhưng trước câu “Đời mẹ được mỗi lần này nở mày nở mặt!” của Trương Phương làm cho tắt ngúm.
Sau bữa tiệc ồn ào náo nhiệt, Vương Đại Hổ nghe ngóng được không ít chuyện của người khác. Có người tiếp tục học lên, có người lại chuẩn bị đi kiếm việc làm. Từ nay về sau mọi người trời nam đất bắc, bắt đầu bước lên con đường của riêng mình. Đương nhiên, cũng có kẻ không thuận lợi, tỷ như bìm bịp bốn mắt Đới Văn Bác. Có vẻ là áp lực tâm lý trước khi thi đại học quá lớn nên vốn thành tích hẳn phải rất tốt lại không ngờ ngay cả nguyện vọng hai cũng không được, chỉ có thể không cam lòng mà học lại.
Vương Đại Hổ nghe được tin tức này xong, vui vẻ ghê gớm, ôm Lý Thanh Nhiên chụt chụt hai cái, cười hở hết cả lợi.
.
Bởi vì chọn “học ngoại trú” nên đầu tháng tám, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên đã đáp máy bay đến Bắc Kinh.
Bỏ lại hành lý ở khách sạn xong, hai người bắt đầu tìm phòng trọ. Sau ba ngày liên tục bôn ba, cuối cùng bọn họ thuê được một căn chung cư cao cấp hai phòng ngủ một phòng khách, cách đại học Y rất gần. Hoàn cảnh nơi này vô cùng tốt, là loại chỉ cần mang hành lý đến là ở được ngay, đỡ mất công dọn dẹp.
Đã có chỗ ở, thừa dịp còn chưa khai giảng, Vương Đại Hổ lôi kéo Lý Thanh Nhiên đi tham quan một vòng Bắc Kinh. Rạng sáng bốn giờ đi xem lễ kéo cờ ở quảng trường Thiên An Môn, nắm tay nhau bước trên Vạn Lý Trường Thành ở Bát Đạt Lĩnh, Thiên Đàn, Cố Cung, Di Hoà Viên, còn có con đường Vương Phủ Tỉnh đầy ắp đồ ăn ngon, tất cả đều lưu lại hình ảnh của hai người.
Không chỉ có thế, hai người còn hứng lên đi cả Thiên Tân, Thạch Gia Trang, du lịch một vòng thẳng đến ba ngày trước khi chính thức khai giảng mới trở về.
.
Đêm dài yên tĩnh, trải qua một hồi đại chiến, “chồng chồng” nằm ôm nhau, hưởng thụ cảm giác ấm áp.
Chầm chậm vỗ nhẹ lưng người yêu còn ướt mồ hôi, Vương Đại Hổ cúi đầu, ánh mắt xấu xa nói: “Bảo bối, em phải rèn luyện thể lực nha!”
Mình thì bị ép buộc đến cả người mềm nhũn, người ép buộc mình thì thần thanh khí sảng.
Lý Thanh Nhiên quyết đoán “tức giận”.
“Au ui! Sao lại cắn người, mèo hư nha!” Vương Đại Hổ nhăn mặt, than thở nhìn dấu răng in đậm trên lồng ngực, cư nhiên cắn trên ngực, còn cắn ra máu, thật sự là mèo hư.
“Hừ….” Để lại một thán từ ý vị thâm trường, Lý Thanh Nhiên vươn tay lấy kính mắt ở đầu giường đeo lên, quấn quanh hông một chiếc khăn trắng.
“Đi đâu vậy?” Vương Đại Hổ bĩu môi, như làm nũng mà nói.
“Tắm rửa.” Lạnh lùng bỏ lại hai chữ xong, cậu nghiêng ngả lảo đảo đi về phía phòng tắm.
“Ha ha….. Ha ha ha ha….” Vương Đại Hổ chôn mặt vào gối mà cười. Đỏ mặt, cậu vừa mới đỏ mặt.
Dễ trêu như vậy, đúng là làm người nghiện mà!
Trong phòng tắm, Lý Thanh Nhiên dùng sức đóng cửa cái rầm. Dán mặt đang nóng lên gạch men lạnh băng, vẻ “lãnh đạm” giả vờ rốt cuộc không giữ nổi, lộ ra thần sắc đỏ bừng quẫn bách. Vừa rồi bị Đại Hổ ngốc kia đùa nghịch, làm ra đủ loại tư thế xấu hổ, giờ nghĩ lại không khỏi có chút….
Rõ ràng muốn bảo trì trấn định!!! Nhưng mỗi lần làm đều….
Mở vòi hoa sen trên tường, để nước ấm xối lên người, nghe tiếng cười đắc ý đứt quãng ngoài cửa, Lý Thanh Nhiên oán hận thầm nghĩ: Một tháng tới tuyệt đối không cho hắn làm.
.
Vài ngày thoáng cái đã qua, tại trung tuần tháng chín, bọn họ chính thức khai giảng.
Vương Đại Hổ đưa Lý Thanh Nhiên đến đại học Y, hẹn tốt buổi tối đến đón cậu rồi mới sang trường mình. Hắn đến sớm, trong lớp còn nhiều người chưa tới. Lấy di động từ túi quần ra, đang nhàm chán nghịch nghịch, bỗng nhiên có một tầm mắt như kim đâm hắn. Vương Đại Hổ cảm nhận được, không khỏi quay ra sau nhìn, chỉ thấy ở dãy ghế cuối cùng bên phải có một thiếu niên đầu nấm, trẻ con, nhìn qua khá dễ thương đang nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Thấy Vương Đại Hổ nhìn mình, thằng bé đầu nấm như con hươu hoảng sợ giật mình dời đi tầm mắt.
Chúng ta quen biết sao?
Vương Đại Hổ chớp mắt nhưng không tìm được bất cứ ký ức nào trong đầu về khuôn mặt kia.
Lắc lắc đầu, không nghĩ nữa.
Hơn hai mươi phút sau, mọi người lục tục đến đủ, Vương Đại Hổ tính sơ sơ “khoa máy tính” có khoảng hơn 40 sinh viên. Hơn nữa bởi vì chuyên môn mà trong hơn bốn mươi người, nam sinh chiếm tuyệt đại đa số, nữ sinh đáng thương chỉ có năm người, có thể nói là động vật quý hiếm.
Lớp mới tự nhiên không thể thiếu khoản tự giới thiệu, Vương Đại Hổ đặc biệt chú ý cái người từng dùng ánh mắt “lửa nóng” nhìn mình, theo như giới thiệu thì cậu ta gọi là Phùng Nam, rất trùng hợp cũng là người Đông Bắc.
Vương Đại Hổ diện mạo sáng sủa đẹp trai, dáng người cũng tốt, cộng thêm biết ăn biết nói, đợi cho buổi sáng trôi qua, hắn đã thân thiết với nửa lũ con trai trong lớp. Gọi điện cho Nhiên Nhiên, bị thông báo giữa trưa có chuyện, không thể cùng nhau ăn cơm, Vương Đại Hổ ai oán bĩu môi, vỗ vỗ mông tự đi tìm đồ ăn.
Căng tin đại học Z cũng thuộc dạng có tiếng trong các trường đại học.
Vương Đại Hổ gọi một suất cơm chiên cùng một bát canh rong biển, đang ăn thì đối diện có một người ngồi xuống.
“Là cậu a!” Vương Đại Hổ buông bát, giơ tay ra hiệu “Chào –”.
“Cậu biết tôi?” Hắn có chút nghiền ngẫm hỏi.
Không nghĩ tới cây nấm đối diện thật sự gật đầu.
“Anh Đại Hổ, anh không nhận ra em sao? Em là Bảo Bảo đây!” Khuôn mặt cây nấm đỏ bừng, ánh mắt nhìn Vương Đại Hổ loé sáng.
Nhà tôi còn có Bối Bối đấy!
Vương Đại Hổ miệng cười đơ ra, cảm giác thằng bé này chắc chắn là nhận sai người!
“Cậu không phải tên là Phùng Nam sao? Bảo Bảo là nhũ danh hả?”
Cây nấm kích động xoay xoay người, vội vàng nói: “Anh Đại Hổ không nhớ sao? Hồi trước anh từng cứu em khỏi tay bọn buôn người đó!”
Nghe cậu ta nói, Vương Đại Hổ giật mình, hắn nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải hồi lâu mới cực kỳ cực kỳ không xác định lẩm bẩm: “Cậu là Phùng Bảo Bảo?”
“Đúng là em!” Cây nấm, hay cũng chính là Phùng Bảo Bảo vui vẻ nói: “Hôm nay vào lớp em liền thấy anh rất quen mắt, đợi đến khi giới thiệu xong mới xác định anh chính là anh Đại Hổ!”
Mười mấy năm trước, Vương Đại Hổ từng bị gã Khổng Đại Quốc chó ch.ết kia lừa bán vào tay bọn buôn người. Trong căn hầm tối om kia, hắn quen biết một thằng bé gọi là Phùng Bảo Bảo. Hai người nương tựa lẫn nhau vượt qua đoạn thời gian bi thảm kia. Chỉ là sau này bởi các loại nguyên nhân mà hai người bị cắt đứt liên lạc.
“Đúng là em?” Vương Đại Hổ than một tiếng, rất khó tin.
Có một tầng quan hệ như vậy, hai người tất nhiên trở nên thân thiết rất nhanh, bắt đầu ngồi kể chuyện của mình.
“Về nhà em viết rất nhiều thư cho anh Đại Hổ đó! Nhưng mà anh không hồi âm.”
“Có chuyện này sao? Nhưng anh không nhận được thư nào hết, có phải em viết sai địa chỉ rồi không!”
Phùng Nam gãi gãi đầu nấm, ngại ngùng than thở: “Là như thế sao? Em, em còn tưởng anh Đại Hổ ghét em nên mới không để ý đến em!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ xấu hổ đỏ rực, Vương Đại Hổ cười ha ha, đứa nhỏ này vẫn dễ thương như hồi trước!
.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, sau khi tan học, chào tạm biệt Phùng Nam còn đang lưu luyến không rời, hắn thẳng tiến đến đại học Y đối diện.
“Ở đâu? Nhà C? Là chỗ có hầm gửi xe hả? Ờ, biết rồi, anh đứng đó chờ em, xuống nhanh nha!”
Vương Đại Hổ cúp điện thoại, nhìn quanh bốn phía.
Người ta nói ăn ở đại học Z, người đẹp ở đại học Y!
Nhìn một đám nữ sinh mặc váy ngắn, áo bó, thanh thuần trong sáng, dù Vương Đại Hổ là “đồng tính luyến ái” cũng nhịn không được huýt thầm hai cái trong lòng.
Tuyệt đối là nhóm thiên sứ gãy cánh ở khoa hộ lý!
Trong lúc người nào đó hai mắt toả sáng, bình phẩm từ đầu đến chân như xem mỹ vị, từ hướng tây nam chợt có một luồng “sát khí” buốt xương cuồn cuộn tiến đến. Vương Đại Hổ dùng một phần mười nghìn giây, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn hai chữ đáng khinh và nịnh nọt.
“Nhiên Nhiên, ở đây!” Vương Đại Hổ xun xoe, giọng ngọt như mật kêu lên.
Lý Thanh Nhiên mặc quần bò xanh nhạt, áo sơ mi trắng, dưới ánh trời chiều đã ngả về tây càng thêm thanh lãnh như trúc, cậu đẩy gọng kính trên sống mũi, thản nhiên nói: “Ừ!”
Vương Đại Hổ thầm thè lưỡi, cợt nhả ôm vai cậu: “Lúc đi loanh quanh anh nhìn thấy gần nhà mình chỗ ngã rẽ có một cái chợ. Thế nào, tối hôm nay có thể cho nô tài một cơ hội hiếu thuận chủ tử không?”
“Hừ……..” Đây là mỗ chủ tử khinh thường hừ lạnh.
“Dạ!” Đậy là mỗ nô tài ngầm hiểu trả lời.