Chương 29: Đổi chỗ, một ít chuyện kỳ quái. .
Học kỳ mới giờ mới bắt đầu, không khí học tập ở Sơ Tam rất trầm trọng, một số cậu bé trước kia không cố gắng bởi vì vậy ngày càng thành thục, cũng trở nên chăm chỉ học tập hơn, quay lại con đường thi cử, chạy đi chạy lại như những chú ngựa đen hoạt bát, khiến cho các ban chủ nhiệm lớp ăn nhỏ nho kinh ngạc.
Nhưng mà cũng chỉ giật mình nhẹ mà thôi, dù sao những hiện tượng này ở những năm trước cũng thường có.
Còn có một số đứa bé trước kia ở ngoại trú, bởi vì liên quan đến kỳ thi cấp ba, cũng trở về ở nội trú.
Sơ Tam ban (4), cũng có một có một bạn học từ nơi khác chuyển trường đến, là một cậu bé trắng noãn hơi mập, mắt to mày rậm ôn hòa, chỉ là thành tích không tốt một chút nào, đứng hàng đứng vị trí kém trong lớp. Cậu bé này rất thích cười, cười lên, khóe miệng có một sâu lúm đồng tiền rất sâu, giống như một con mèo khả ái, vì vậy mọi người gọi cậu là "A miêu" .
A miêu vốn tên là Như Diệu Minh, bởi vì ba mẹ vẫn còn làm việc ở nơi khác, trong nhà không có người nào chăm sóc, vì vậy sẽ tạm trú ở trong trường học, mà Tô Nhiên vừa đúng lúc được sắp xếp ở cách vách cậu, vì vậy a Miêu đã kêu Tô Nhiên giúp cậu mua đồ ăn sáng hộ.
Tô Nhiên dịu dàng nói, cô thức dậy tương đối trễ, có lúc có thể không kịp mua!
Đứa nhỏ này, không hề nghĩ ngợi, đã nói: "Không có việc gì, nếu cậu mang đi, thì buổi sáng hôm đó tớ sẽ không ăn, một ngày hai ngày không ăn sẽ không ch.ết đói được."
Lời nói này, có nhiều học thức, nói đúng hơn là nếu Tô Nhiên không mua, cậu sẽ đói bụng, cho nên, Tô Nhiên buổi sáng cậu nhất định phải mua bữa ăn sáng cho tớ! Lợi dụng lòng trắc ẩn người khác, đạt được mục đích của mình, đứa nhỏ này, ấn tượng đầu tiên đối với Tô Nhiên không tốt.
Mà Tô Nhiên là một người đối xử với người khác không quá cứng rắn, người khác kỳ kèo đối với cô một chút, cô sẽ bất đắt dĩ đồng ý, chuyện mua bữa ăn sáng, Tô Nhiên coi như đã chấp nhận.
Cứ như vậy, Tô Nhiên vẫn luôn mua sữa tươi cho Tần Trạch, chắc chắn sẽ có một phần bữa ăn sáng đưa cho a Miêu, có lúc sẽ là bánh nướng bánh tiêu thêm sữa đậu nành, có lúc lại là bánh bao sữa tươi, có lúc lại sẽ là bánh thịt, đa dạng chủng loại.
A Miêu được ăn được bữa ăn sáng tự tay Tô Nhiên mua, mỉm cười hạnh phúc, mà những đứa bé khác trong lớp, nhìn cậu, thở dài, đồng tình nói, ngày tốt như vậy, sẽ nhanh chóng chấm dứt.
Sau đó mặt của Tần Trạch càng ngày càng đen, trái tim sợ hãi! Sợ hãi!
Ngày này, lúc Tô Nhiên đem bữa sáng cho A Miêu, Tần Trạch bỗng nhiên đứng dậy.
"Tên nhóc."
Tần Trạch âm trầm xuất hiện trước mặt của A Miêu, nhiệt độ lập tức lần thấp vài độ.
Tần Trạch 14 tuổi, đã có chiều cao gần 1m7, dáng người hoàn hảo, da màu đồng sáng bóng, tóc hơi ngắn, mặt mày như kiếm, khóe miệng cậu nhẹ cong lên, mắt khẽ nheo lại, một loại sát khí bén nhọn như dã thú đột kích như gió, tàn sát bừa bãi đánh sâu vào A Miêu, non nớt, dọa tâm linh nhỏ bé của cậu.
A Miêu nở nụ cười suy yếu vô lực, cậu run run rẩy rẩy nói: "Tần. . . . . . Trạch, cậu có. . . . . . Chuyện gì. . . . . . Sao?"
Tần Trạch rất có khí phách mắt quét xuống A Miêu: "Về sau, không được bắt Tô Nhiên đem đồ ăn sáng đi nữa, hiện tại, lập tức, lập tức nói cho tớ!"
Vẻ mặt cười đáng yêu của A Miêu, tái nhợt không có chút máu, ô ô —— mẹ ơi, nơi này có con sói muốn ăn thịt người ——! !
Cậu ta lăn một vòng, thật vất vả mới tránh được áp lực, rốt cuộc cũng đi tới trước bàn Tô Nhiên, rõ ràng bàn ngay bên cạnh, cậu sửng sốt cảm giác mình đi mệt mỏi giống như đi qua trăm sông ngàn núi vậy.
"Tô Nhiên. . . . . . Về sau bữa ăn sáng, tự tớ sẽ mua, cậu...cậu, ngươi không cần mang cho tớ nữa." Đứa nhỏ này cà lăm nói xong, sau đó bước nhanh chạy đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, yên lặng cầu nguyện.
Mau vào học đi, mau vào học đi!
Tô Nhiên dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết, là ai giở trò quỷ.
Cô trợn mắt nhìn Tần Trạch cách đó không xa một cái, trên mặt hàm chứa sự đáng yêu, hàm chứa tức giận, quyến rũ vô hạn.
Tần Trạch lập tức đỏ hết mặt, mắt không tự chủ được bắt đầu đảo xung quanh, từ từ đi tới vị trí của mình, nho nhỏ, nhỏ giọng nói: “Tớ chỉ muốn tốt cho cậu."
Tô Nhiên vỗ xuống đầu của cậu: "Về sau không cho hù dọa người khác."
Tần Trạch ngoan ngoãn gật đầu, gãi gãi da đầu, cười khúc khích: "Được!"
A Miêu thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, Tần Trạch trước sau biến hóa cũng quá khoa trương rồi, lúc nãy còn là Dã lang thảo nguyên, sau một phút liền biến thành chó Nhật ôn thuần rồi!
Mà những bạn học khác còn lại coi như không thấy gì, A Miêu kỳ quái: " Quan hệ giữa Tần Trạch và Tô Nhiên như thế nào vậy?"
Một bạn học rất khinh bỉ liếc A Miêu một cái: "Quan hệ giữa hia người Tần Trạch và Tô Nhiên không phải cậu có thể hiểu được, hừ, ngay cả chúng tớ nhìn hai năm mà vẫn chưa rõ ràng nữa là, đâu đến lượt một học sinh mới chuyển trường tới như cậu đoán mò, dù sao không phải là bạn học đơn thuần, cũng không phải quan hệ tình yêu nam nữ, nhưng nhìn vẻ mặt hai người lại rất mập mờ, tóm lại rất phức tạp ——!"
A Miêu nhìn Tần Trạch đỏ mặt, gật đầu một cái: "Phức tạp, phức tạp, đúng là phức tạp!"
Buổi chiều có buổi họp lớp, Kim Hữu Nhân nói: "Bởi vì lớp học đang bước vào Sơ Tam, thành tích thay đổi rất lớn, vì để các bạn học có không gian học tập tiến bộ hơn, thầy quyết định một lần nữa sắp xếp lại chỗ ngồi."
Trong phòng học bỗng chốc nổ tung giống như tổ ong vò vẽ, huyên náo không thôi. "Thầy giáo, em ngồi cùng Tinh Tình rất tốt, không muốn đổi ~~"
"Thầy, em muốn ngồi cùng bàn với người có thành tích tốt một chút, cậu ấy và em cùng nhau ngồi, có thể giảng bài tập cho em!"
"Hoan hô ~ Thầy giáo lần này đổi cho em một bạn học có tính khí tốt một chút, Diêu Sàn Sàn, em không thích, bạn ấy rất xấu!"
"Thấy giáo, em muốn ngồi cùng Tô Nhiên, tính bạn ấy rất tốt, thành tích tốt, người lại xinh đẹp!"
"A, Thầy giáo, em muốn ngồi với Tần Trạch."
"Thầy giáo, Thầy giáo, em thì tùy tiện, chỉ cần là Tần trạch hoặc là Tô Nhiên là được, em đều thích!" Một nữ sinh hét lên rất lớn.
Kim Hữu Nhân vỗ xuống bàn.
Trong phòng học mới trở nên an tĩnh trở lại: "Mọi người không cần tranh luận, thầy tự có chủ trương."
Vì vậy dưới sự chỉ huy của Kim Hữu Nhân, từng bạn học được đổi chỗ ngồi. Sau một lúc lâu, trong phòng học hầu như tất cả bạn học đều được sắp xếp vị trí, mà bên cạnh Tô Nhiên vẫn chưa có người nào.
"Từ Hải Dương, em đến ngồi bên cạnh Tô Nhiên đi."
Tô Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, có chút khó có thể tin, Từ Hải Dương thành tích không tệ mà, Kim Hữu Nhân sắp xếp cậu ta ngồi cùng bàn với cô là có dụng ý gì?
Ánh mắt Tần Trạch sắc bén trừng mắt về phía Kim Hữu Nhân, làm hại sau đầu Kim Hữu Nhân nhỏ vài giọt mồ hôi lạnh, ông, chỉ muốn thành tích Anh ngữ của Từ Hải Dương tăng lên mà thôi, đứa nhỏ này, đã rơi ra khỏi tốp 10, ông chỉ muốn Tô Nhiên giúp cậu bé một chút mà thôi! Nói thế nào, cũng làm cho Từ Hải Dương đảm bảo được vị trí trong danh sách mà thôi~
Tay chân của Kim Hữu Nhân như nhũn ra, tay không tự giác đặt lên bàn, tiếp tục nụ cười vạn năm của ông: "Ha ha, bạn học Từ Hải Dương, em nhanh chóng về chỗ ngồi của mình đi, về sau, phải nhiều học hỏi nhiều hơn anh ngữ chỗ bạn Tô Nhiên! Thầy giáo mong đợi tiến bộ của em."
Từ Hải Dương từ từ, từ từ đi tới chỗ ngồi bên cạnh Tô Nhiên, sau đó ngồi xuống.
Một luồng lưu nhiệt nóng bỏng, cuốn lấy toàn thân Từ Hải Dương, cậu yên lặng cúi đầu, ngón tay ma sát cuốn sách trên tay.
Âm thanh Tô Nhiên nhẹ nhàng truyền đến: "Từ Hải Dương, tớ biết rõ cậu chán ghét tớ, cho nên không cần miễn cưỡng ngồi cùng tớ."
Ngón tay Từ Hải Dương đang ma sát trên sách giáo khoa dừng lại, từ từ cong, cứng ngắc.
Đôi mắt bị ngăn lại sau tóc mái trở nên đau thương, sau đó hờ hững.
Cậu đột nhiên đứng dậy, đúng rất thẳng, rất thẳng.
"Thầy giáo —— em không muốn ngồi ở đây." Âm thanh của cậu lạnh lùng của cậu như bình thường, Tô Nhiên ở bên cạnh, đột nhiên cảm giác một chút bi thương thấm vào người, cô kìm lòng không được nhìn về phía gò má của cậu, gương mặt hơi nẩy nở, trắng noãn Như Ngọc, mắt thâm thúy, sống mũi rất thẳng, đường cong trên miệng tuyệt đẹp, quanh thân cậu u buồn và lạnh lùng rất là xứng đôi.
Từ Hải Dương và Tần Trạch có vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau.
Từ Hải Dương là một học sinh rất nho nhã, khắp người tỏa ra khí chất tao nhã phong độ của người trí thức, mà Tần Trạch lại là một ánh mặt trời mạnh mẽ một khốc nam, cả người tràn đầy một loại lực lượng bùng nỗ mạnh mẽ. Từ Hải Dương u buồn, lạnh lùng, mà Tần Trạch thẳng thắn, ngớ ngẩn. Hai người cực kì bất đồng.
Tại sao, như vậy hai người hoàn toàn bất đồng về hình thức nhưng đều là người ưu tú, trước kia cô thầm mến cậu, nhưng cuối cùng lại không yêu cậu, ngược lại ban đầu không thích anh chàng ngốc kia, cuối cùng lại đi vào lòng của cô, chiếm đoạt lòng của cô.
Tô Nhiên muốn mang Từ Hải Dương ra khỏi xôn xao, nhưng lại ghĩ đến chuyện như vậy dường như không hợp lý lắm
Nhưng mà qua không bao lâu, Tô Nhiên đã cho mình một đáp án, bởi vì Từ Hải Dương cho cô chính là kinh ngạc và sùng bái, mà Tần Trạch cho cô lại là tình cảm chân thành nước chảy đá mòn.
Cô chỉ là một cô gái bình thường nhất, cô sẽ bị sự cự tuyệt lạnh nhạt khiến cho tổn thương, sẽ bị tình yêu nồng đậm làm cho cảm động, cô muốn không phải một người Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cô muốn lâu dài, cùng chung mái nhà, làm bạn đến già.
Trong phòng học ác bạn học cũng nghị luận ầm ĩ, hơn nữa câu nói nhiều nhất vẫn là: "Quả nhiên, tin đồn không sai một chút nào! Từ Hải Dương không muốn gặp Tô Nhiên."
"Điều đó là khẳng định rôi, chính Tô Nhiên là người đoạt mất ánh hào quang của cậu ta, sau đó cậu không còn dành được vị trí đầu nữa, hiện tại cũng rơi ra danh sách mười người đứng đầu hàng năm rồi, muốn được cử đi học rất nguy hiểm ~"
Kim Hữu Nhân lau mồ hôi lạnh, cười: "Nếu bạn học Từ Hải Dương, không thích ngồi, vậy thì thay đổi vị trí, em và Mã Giai Ngọc cùng nhau ngồi đi, Anh ngữ em ấy cũng rất tốt."
Từ Hải Dương, lặng lẽ từ bên cạnh Tô Nhiên đi qua.
Ánh mắt của cậu khẽ nhắm lại, miệng nhẹ nhàng mím, quyển sách trên tay, có một dấu móng tay thật sâu.
Tô Nhiên ngẩng đầu, cô nhìn Từ Hải dương nhắm mắt lại.
Từ Hải Dương, giữa chúng ta chẳng lẽ thật sự không thể có tình bạn đơn thuần được sao? Cậu chán ghét tớ, ghét đến mức liếc mắt nhìn tớ cũng cảm thấy buồn nôn sao?
Azz, thật ra thì kiếp trước, quan hệ của chúng ta vẫn không tệ !
Tần Trạch vẫn như cũ ngồi ở sau lưng Tô Nhiên, mà Lý Yến bị điều đi rồi, Văn Phương lại đúng dịp bị điều đến bên cạnh Tô Nhiên.
"Tô Nhiên, thật tốt quá, về sau có thể ngồi cùng cậu." Văn Phương kích động ôm lấy Tô Nhiên, cười ngọt ngào.
Tô Nhiên mỉm cười gật đầu một cái.
Quay đầu: "Vẫn là cùng cậu bàn trước bàn sau, về sau, vẫn là xin chỉ giáo nhiều hơn."
Tần Trạch cười như ánh nắng mặt trời rực rỡ: "Tô Nhiên, cũng xin chỉ giáo nhiều hơn."
Ánh mắt của hai người, miệng nhẹ nhàng cong lên, trong giây lát đó, ngoài cửa sổ tiếng ve trở nên nghe cảm động hơn, màu hồng của những bông hoa sen càng thêm xinh đẹp.
Tô Nhiên cười đến nhẹ nhàng, cô sờ mái tóc bị gió thổi loạn, có cậu làm bạn đã cảm thấy đủ rồi.