Chương 38
Hôm đó Trình Nguyên uống rất nhiều rượu, đến cuối mọi người muốn can ngăn nhưng không ai dám lên tiếng khuyên, thời điểm tan cuộc, Lưu Giác và Lý Dương đều thầm lo, với đà nốc rượu này Trình Nguyên sẽ ‘đông’ một tiếng đứt mạch máu ngã oạch ra đất mất.
Nhưng mà bọn họ phải thất vọng rồi.
Vẻ mặt Trình Nguyên hoàn toàn bình thường, nhẹ nhàng cất bước ra khỏi gian phòng, lên xe Lưu Giác.
Tại sao lại là xe Lưu Giác… Vì Lưu Giác gọi điện bảo tài xế đến đón gã, gã cũng uống rượu, lái xe sẽ rất nguy hiểm, nên sẵn tiện mời Trình Nguyên có giang mình về nhà.
Dọc đường đi, Lưu Giác không nhịn được cứ liếc nhìn Trình Nguyên, nhưng Trình Nguyên vẫn duy trì vẻ mặt không chút biểu cảm, tựa vào lưng ghế.
Xe chạy đến căn hộ ven bờ hồ của Trình Nguyên rất nhanh, Lưu Giác lo lắng cho Trình Nguyên, thấy hắn xuống xe, gã cũng phải bám theo sau, “Nguyên thiếu, anh có ổn không? Để em đưa anh lên?”
“Ha?” Trình Nguyên mỉm cười, âm cuối hơi cất cao, thanh tuyến có phần trêu người, “Mày cảm thấy thế nào?”
Lưu Giác ngập ngừng, tuy nhìn qua dáng vẻ Trình Nguyên trông rất bình thường, thế nhưng… Trời mới biết tên xà tinh bệnh này có lúc nào được ‘bình thường’ đâu!
Chần chờ một lúc, Trình Nguyên đã bước đi thật xa, Lưu Giác dõi theo Trình Nguyên quẹt thẻ tiến vào thang máy căn hộ, gã gãi gãi mũi, chắc là không có chuyện gì lớn nhỉ, liền lên xe.
Trình Nguyên nhẹ nhàng đi thẳng một mạch vào thang máy, nhấn nút tầng tương ứng, khi thang máy ‘đinh’ một tiếng thì hắn đi ra, tay lục lọi chìa khóa, cắm mấy lần cũng không trúng vào ổ, hắn nheo mắt nhìn một chút, rồi chậm rãi dựa vào cảm giác mà cắm thêm một lần, vặn nhẹ qua, cửa liền mở.
Trình Nguyên rút chìa, đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa, đùng một cái gương mặt vô cảm của Trình đại xà tinh bệnh bỗng chốc tan vỡ, biểu tình trở nên vặn vẹo, hắn tháo dây nịt cởi quần ra, lộ một đôi chân thon dài thẳng băng, sau đó lột nửa thân trên, cuối cùng là qυầи ɭót, cởi trần trụi toàn bộ xiêm y xong, xà tinh bệnh bèn cầm lấy quần, móc ra điện thoại di động từ trong túi, trừng mắt nhìn, bấm gọi cho Cố Diễn.
Lúc này đã sắp 11 giờ, trường Cố Diễn không tắt đèn, mà đám sinh viên trong ký túc xá đa phần là cú đêm, vì thế chuông điện thoại có vang lên đột ngột cũng không phát sinh loại chuyện cực kỳ hãm như ‘lỡ đánh thức bạn cùng phòng’.
Cố Diễn có chút bực bội, khuya lơ khuya lắc Trình Nguyên còn gọi thực sự không hiểu ra sao, chắc không phải quá cô đơn trống vắng chứ?
Không thể không nói, Cố Diễn đoán trúng phóc rồi, vừa đem di động áp vào màng tai, bấm nút nhận cuộc gọi một tiếng tút, đã nghe thấy bên kia đầu dây truyền đến giọng đàn ông rên rỉ cực kỳ khêu gợi.
“Tiểu Diễn…”
“Đậu xanh! Cái lề gì thốn’ Cố Diễn giật thót mình, thiếu chút nữa ném văng điện thoại, họa phong này sai quá sai đi?
“Anh nhớ em… Ư… Em nói một câu…”
‘Anh hai à, có gì thì nói mau, n*ng cái gì? Tình trạng này rốt cục Trình Nguyên uống say hay uống say hay uống say đây?’ Cố Diễn thầm nghĩ, sau đó mở miệng hỏi, “Anh uống rượu?”
“Một… Một chút… Ư… Tiểu Diễn… A…” Bên kia Trình Nguyên thở hổn hển, giống như đang làm chuyện không thể miêu tả.
MDZZ… Mặt Cố Diễn tối sầm lại bấm nút dứt khoát cúp điện thoại.
Trình Nguyên nghe âm báo tắt bên kia đầu dây, gương mặt tràn ngập dục vọng bỗng nhiên cứng đờ, hắn nhíu mày, buông thõng cánh tay, liệng di động sang một bên, rồi ngẩng đầu nhìn chùm đèn treo trên trần nhà.
Chăm chú vào những tia sáng óng ánh từ chùm đèn hắt ra, đôi mắt hắn trở nên chua xót, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài xuống.
Trình Nguyên cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, hắn duỗi tay lần mò tới lui, mở WeChat.
Sự chú ý của Cố Diễn lần nữa bị đánh động bở một loạt âm báo leng keng, ‘Trình Nguyên mời bạn nói chuyện video’.
‘Chưa xong nữa sao?’ Cố Diễn cau mày đeo tai phone vào bấm nhận cuộc gọi, kế đến giật mình muốn vỡ tim, lần này tay cậu thật sự luống cuống, điện thoại di động rớt bịch xuống sàn nhà, cũng may có dây ống nghe kéo lại, không là tan tành chiếc điện thoại rồi.
Video vừa kết nối, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là những thước thịt lõa lồ, cùng với bộ phận nào đó cần được kiểm duyệt, ngón tay thon dài của chính chủ đang tuốt tuốt lên xuống, trong tai nghe truyền đến những tiếng rên “ứ… ư… a ư… ứ a…”
“Đêm hôm khuya khoắt bị điên hả ba…” Cố Diễn bất đắc dĩ hỏi.
“A… Tiểu Diễn, ư… vợ chồng mình chưa… làʍ ȶìиɦ… qua điện thoại bao giờ… ư ư…” Giọng nói ú ớ đứt quãng của Trình Nguyên vang lên.
“…” Xem bộ dáng say bí tỉ, Cố Diễn cạn lời nhìn tên xà tinh bệnh ở bên kia video đang lên cơn ɖâʍ đãng, ngôn ngữ vô cùng mất nết, đủ loại tư thế đáng xấu hổ, van nài dục cầu bất mãn hừ hừ các kiểu… Cuối cùng cái gì mà ‘Em có ngon thì đến nện anh’ ‘Mau phịch ch.ết anh đi’ ‘Cố Diễn sao em không phắc anh? Có phải không bản lĩnh?’ Tất cả đều phơi bày, ngữ khí hết sức càn quấy mà khiếm nhã.
Lúc đầu Cố Diễn lẳng lặng chụp màn hình vài ảnh cực kỳ ɖâʍ đãng, định ngày mai Trình Nguyên tỉnh rượu sẽ gửi hắn xem, nhưng sau khi kết thúc cuộc gọi video tưởng chừng như vô tận này, Cố Diễn tức giận gửi WeChat ngay cho Trình Nguyên, rồi tắt máy đi ngủ.
Giữa trưa ngày hôm sau, Cố Diễn ăn uống xong quay vào phòng thì nhận được điện thoại từ Trình Nguyên.
“Tiểu tiểu tiểu tiểu… Tiểu Diễn, tối qua anh đã làm gì?” Giọng nói Trình Nguyên tràn ngập kinh hoảng, trời mới biết sau khi tỉnh rượu, nhìn thấy đống ảnh Cố Diễn gởi qua WeChat, suýt chút nữa hắn sợ tè ra quần, đi kèm theo ảnh còn có dòng nhắn ‘Trình Nguyên, mật của anh càng lúc càng lớn nhỉ’ phía trên hiện ra một video cả tiếng đồng hồ trò chuyện, Trình Nguyên mở đi mở lại lịch sử, thấy một cuộc điện thoại được kết nối với Cố Diễn, đến cùng hắn đã gây ra tội ác tày trời gì Chẳng lẽ xả toàn bộ bất mãn đối với bọn Nhiễm Thiên Trình Hâm? Không… Hẳn là không đơn giản thế đâu…
Cố Diễn nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Còn không biết xấu hổ khi hỏi chuyện hôm qua à?”
Trình Nguyên lập tức dựng thẳng người, hận không thể tự vả chính mình, tự nhiên khi không say rượu quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ cái gì chứ! Kế đến hắn hỏi cực kỳ khép nép, “Vợ yêu, Tiểu Diễn, Diễn Diễn, cục cưng của anh, ông xã yêu, hôm qua rốt cục anh đã làm gì…”
Cố Diễn cúp điện thoại “cộp” một tiếng, hừ hừ, ‘Ai bảo tối qua lên cơn động kinh trêu tôi! Còn nói tôi không bản lĩnh! Có phải đã quên chuyện bị nện đến phát khóc?’
Một giây sau điện thoại lại reo lên, giọng Trình Nguyên bên kia nức nở sắp vỡ òa, “Tiểu Diễn, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, em đừng lạnh lùng với anh…”
“Anh sai chỗ nào?” Cố Diễn hỏi.
“Anh… Anh…” Trình Nguyên ‘anh’ mãi không biết tiếp theo ‘anh’ thế nào, hôm qua XXX từ đầu đến cuối hắn chẳng nhớ ra tẹo nào, làm sao biết mình sai ở đâu.
“Anh nói em không bản lĩnh.” Cố Diễn dùng chất giọng hết sức thương tâm nói, hành động này, quả thực có thể sánh với tài tử Oscar, sau khi nói xong, Cố Diễn che loa điện thoại lặng lẽ cười trộm lên.