Chương 11: Thần chi xạ thủ
Mưa tên cách khuôn mặt Uyển Như không tới xa một thước thì mạnh mẽ lướt qua, "Vèo" một tiếng cắm vào trong thân cây phía sau, nàng còn chưa kịp nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Tiếu Dương lại bắn nhanh một mũi tên hoàn toàn cắt đứt nhánh cây, làm khăn lụa kia rơi xuống đất
"Woa, rất lợi hại!" Uyển Như nhìn nhánh cây to bằng ngón tay mình có chút tặc lưỡi cảm thán.
Vốn nàng còn tưởng rằng mũi tên thứ nhất của Tiếu Dương bắn chệch rồi, tài bắn cung mạnh mẽ như vậy không bắn xa được trong phạm vi một hai xích ư? Vậy lúc trước hắn bắn rốt cuộc là gì? Uyển Như vừa nghĩ vừa nghiêng đầu nhìn sau lưng mình. (1 xích, (市尺, chi) = 10 thốn = 1/3 m = 33,33 cm)
"A!" Nàng vừa nhìn một cái là lập tức kêu lên lùi hai ba bước, trực tiếp bị dọa đến biến sắc, hai chân như nhũn ra như muốn ngã xuống.
"Coi chừng!" Bước nhanh chạy tới, Tiếu Dương vội ôm lấy nàng từ phía sau.
"Chàng… chàng bắn nó làm gì? Con mèo thật đáng yêu mà!" Uyển Như khẽ run rẩy đưa tay chỉ vào con mèo chấm đốm bị ghim ch.ết trên thân cây liên tục cảm khái.
Tiểu gia hỏa đáng thương, mặt mũi vẫn còn bình tĩnh nhưng đã không còn tính mạng, hơn nữa, mũi tên cắm vào trên cổ ghim trên thân cây, máu tươi "tí tách, tí tách" rơi xuống đất, làm cho một ít xung quanh rễ cây bị nhiễm đỏ, nhìn thật sự là không đành lòng.
"Đồng cảm quá nhiều sẽ phải ch.ết đấy!" Tiếu Dương vỗ gáy một cái im lặng oán thầm, sau đó cười khổ giải thích, "Đây là mèo báo trong núi không phải là con mèo mà cô nương các nàng nuôi ở nhà, súc sinh này động tác nhanh nhẹn am hiểu chạy nhảy, tính tình rất hung dữ, ta thấy nó muốn bổ nhào vào cắn nàng ta mới bắn."
Nhớ tới, đến cả hắn dù có nghĩ đến cũng cảm thấy sợ hãi, một trảo của mèo báo hạ xuống dù là tướng sĩ biên quan cũng sẽ bị lột nửa lớp da đầu, đổi thành Uyển Như loại làn da mịn màng mềm mại này, tuyệt đối sẽ mất nửa cái mạng.
Ở dưới tình hình đó, thân thể Tiếu Dương hoạt động còn nhanh hơn suy nghĩ đã phản ứng đưa tay bắn mũi tên ra, chờ tên đã rời dây cung hắn mới phản ứng kịp, theo hành động nhất quán của mình đừng nói cứu Uyển Như, không làm nàng bị thương cũng coi như là may mắn!
Trong nháy mắt hắn chảy mồ hôi lạnh toàn thân: lúc chinh chiến phàm đứng trước mặt đều có thể tùy tiện bắn kẻ địch, hơi lệch cũng không sao cả, nhưng hôm nay đó là thê tử của mình!
Thật may là, hôm nay mũi tên trong tay của Tiếu Dương tương đối nghe hắn sai bảo, một mũi tên phía sau rõ ràng không lệch!
"Là mèo hoang?" Uyển Như không chút nào biết mình mới đi dạo qua từ trong quỷ môn quan, còn lấy dũng khí bước tới nhìn động vật nhỏ.
"Là thú dữ, nguy hiểm hơn mèo hoang, vào lúc này đang đầu mùa xuân đói bụng nên chạy tới từ trong núi ăn trộm gà ăn." Tiếu Dương vừa nói qua vừa đi lên phía trước đưa tay mở miệng mèo rừng ra.
Chờ hắn kéo ra thì hai cái răng nanh sắc bén xuất hiện ở trong tầm mắt Uyển Như, lúc này nàng mới sinh ra sợ hãi -- trong gương mặt tròn vo của mèo xuất hiện chiếc răng dài nhọn hơn tấc! (mười phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ)
"Sợ chưa? Nếu như thật sự vô hại ta sẽ bắt cho nàng nuôi, chỉ là, bọn nó đến động vật như chồn, chó… còn dám động thủ." Tiếu Dương chỉ vào bộ lông màu vàng sẫm sáng trên người nó cười nói, "Nếu như thực thích, sẽ dùng da của nó làm bao tay, bên này địa thế cao thời tiết lạnh, lông mèo báo cũng dài vả lại nhung dày, có thể chống lạnh."
"Đừng, không cần, " Uyển Như lắc đầu liên tục, từ chối khéo nói: "Thiếp sợ mình mang vào tay sẽ nhớ tới dáng vẻ nó bị ghim ch.ết ở chỗ này, còn có răng sắc bén-- sẽ gặp ác mộng."
"Được, tùy nàng." Tiếu Dương gật đầu, bày tỏ đã nhớ, lần tới muốn đưa lễ chỉ có đưa những đồ đã xong hoặc hiện đang có, bán thành phẩm ngàn vạn lần đừng lấy ra hù dọa người.
Ngay sau đó, hắn gọi đồng bộc đưa con mèo báo kia cho đại ca đi, mặc kệ Tiếu Húc định lấy nó tới làm thịt hầm nhắm rượu hay lột da làm mũ cho con huynh ấy, tóm lại đừng để lão bà mình nhìn thấy là được.
Sau đó Uyển Như cũng không biết là bị dọa hay áo ăn mặc không đủ ấm, nàng cảm giác bốn phía có gió lạnh, người run rẩy, chỉ đành phải nói: "Trở về nhà nhé? Chàng nói sẽ vẽ “tên độc” cho ta nữa đấy."
"Được được, trở về thôi." Trong miệng Tiếu Dương thì đồng ý nhưng lại chậm chạp bắn mấy mũi tên nữa, lúc này mới dẫn Uyển Như trở về đường cũ.
Hắn cảm giác mình hôm nay như thần tiễn nhập vào thân thể, giương cung nhìn chằm chằm mục tiêu trên người đột nhiên có một cảm giác sảng khoái chưa từng trải nghiệm qua, giống như không cần nhắm chỉ dựa vào cảm giác là có thể bách phát bách trúng
Mũi tên bắn mèo báo kia vốn hắn còn tưởng là ngoài ý muốn thành công, kết quả bắn khăn lụa cũng không thành vấn đề, cuối cùng dưới sự thúc giục của Uyển Như lại luân phiên thử mấy lần, rốt cuộc Tiếu Dương xác nhận tài nghệ bắn tên của mình quả thật không giống với thường ngày.
Vô cùng tinh chuẩn, chính xác đến làm người ta không khỏi rùng mình.
Bởi vì hắn đang suy nghĩ trúng vấn đề thì trong đầu lại xuất hiện đoạn trí nhớ giống như không thuộc về mình: 【xạ kích, vừa phải suy tính cự ly, tốc độ gió, hướng gió, lại phải suy tính ảnh hưởng của nhiệt độ, độ ẩm】.
Cự ly, tốc độ gió, hướng gió có thể lý giải, nhưng sao có nhiệt độ, độ ẩm? Ta không suy tính những thứ này không biết tại sao lại chính xác như thế?
【lực lượng tuyệt đối có thể ổn nhất, vô cùng tàn nhẫn; bắn tên, cường cung, cường lực là giảm bớt được quấy nhiễu của nhân tố bên ngoài, khiến cho mưa tên không rời khỏi mục tiêu đã định.】
Thì ra là như vậy...... Tiếu Dương ngây ngẩn cả người sau còn muốn nghĩ đến những nội dung liên quan khác, lúc này hắn mới dắt tay Uyển Như dạo bước lui về phía sau đi về phía tiểu viện.
Người Tiếu gia vốn ít, buổi tối đều cùng nhau dùng cơm, cũng chỉ muốn cho đôi phu thê mới cưới của hắn có nhiều thời gian ở bên nhau, Tiếu hầu gia cho phép đi chỗ nào thì đi chỗ đó, thích làm gì thì làm nấy.
Chỉ là, Tiếu Dương dưới sự phục vụ của Uyển Như há mồm ăn đồ biển, trong tay vội vàng múa bút biểu diễn cho nàng cái gọi là mũi tên “mai quảng” kiến huyết phong hầu kia.
"Oh, cứ như vậy à? Dáng vẻ rất tầm thường." Uyển Như có chút thất vọng cười một tiếng, nhưng cũng ghi nhớ hình hai loại lá giải mũi tên độc này, sau đó lập tức hỏi tới một chủ đề nàng cảm thấy hứng thú hơn.
"A Dương, trước đó chàng nói đến triều đình muốn mở khoa võ, có thể nói cho thiếp biết nội dung khảo hạch không?" Nàng mong đợi nhìn về phía Tiếu Dương, thậm chí còn lôi tay áo hắn lắc lắc làm nũng, "Lúc lại mặt muốn cho ca ca xem, làm ơn, nhé nhé?"
"Được." Tên háo sắc Tiếu Dương sờ soạng gương mặt non nớt của nàng, nói đùa: "Mỹ nhân có chuyện nhờ có thể nào không được? Ta chỉ trông mong tối nay nàng nhiệt tình thêm chút."
"Thiếp lạnh nhạt chàng sao?" Đôi mắt xinh đẹp của Uyển Như khẽ nhíu, mím môi cười cười, sau đó lập tức mở tay phải ra hỏi hắn nội dung cuộc thi. "Đưa ra trước cho thiếp xem được không?"
"Ở chỗ của ta tài liệu không đầy đủ, chuyện này đại ca rõ ràng hơn." Tiếu Dương ăn uống xong quệt quệt mồm đứng lên, vừa chạy ra ngoài vừa thuận tay vỗ nhẹ nhẹ mông Uyển Như, "Nàng tắm xong thì lên giường ngủ chờ ta, ta đi hỏi lấy huynh ấy một phần."
"Cũng không cần gấp trong hôm nay." Uyển Như nói lời khách khí, lại dựa cửa đứng vui vẻ đưa tiễn hắn rời đi, chuyện này quả thật không vội ở nhất thời, nhưng trước hai ngày thì trong lòng nàng càng có thể thoải mái hơn.
Tiếu Dương đeo việc của Uyển Như trên lưng như có chuyện gấp muốn hỏi đại ca hắn, mặc kệ có phải muốn đi hỏi thăm chuyện võ cử hay không hắn đều kiếm cớ tạm thời rời đi, đúng lúc nàng có chuyện cần cầu tất nhiên càng đầy đủ lý do hơn.
"Có chuyện gì sao?" Tiếu Húc ở trong tiểu thư phòng của chính mình thấy, trực tiếp nói: "Có chuyện mau nói chớ có dông dài, không có chuyện thì đi về cày ruộng lê, ta đây đang bận."
Tiếu Dương nhìn đại ca trải ra trên bàn địa đồ cũng biết đối phương không rảnh rỗi, nhưng hắn khó mà mở miệng nói chuyện quan trọng, chần chờ một lát sau không thể không mở miệng: "Đệ cảm thấy, thân thể mình có cái gì không đúng. Thỉnh thoảng trong đầu sẽ xuất hiện một đoạn trí nhớ không thuộc về mình, hôm nay đi bắn tên cũng rất kỳ quái, đặc biệt chính xác!"
"Chính xác? Đây không phải là chuyện tốt sao?" Tiếu Húc có chút không giải thích được, còn có người bởi vì bắn tên quá chuẩn mà khổ não?
Vẻ mặt Tiếu Dương đau khổ đáp: "Đệ cảm thấy không giống chính mình, huynh cũng biết, ngoài trăm bước đệ không thể bắn trúng người rơm, hôm nay thử một lần, giống như bắn tên đồng cũng có thể chính xác!"
"Vậy lúc đệ ba tuổi vẫn còn ở nằm trên giường, sáu tuổi đi bộ cũng không ổn, nhưng bây giờ có thể bước đi như bay!" Tiếu Húc bật cười một tiếng, vỗ lên gáy đệ đệ, cắn răng nói: "Người là sẽ trưởng thành, đệ không hiểu sao? Không biết cả ngày suy nghĩ vớ vẫn những chuyện gì! Nếu như thật sự rảnh rỗi nhàm chán cũng đừng bồi đệ muội, nhanh tới đây giúp huynh làm việc chính."
"Không có nhàn rỗi, đệ đang cố gắng "cày cáy"." Tiếu Dương vội vàng lui về phía sau vừa lui vừa né tránh Thiết Sa Chưởng của đại ca, chê cười nói: "Đệ tới là muốn mượn nội dung trong võ cữ, Như Nương muốn vì ca ca của nàng cầu xin một phần."
"Thôi Văn Khang sao? Ngược lại hắn có giá trị để bồi dưỡng, ngoài ra đừng truyền ra ngoài!" Tiếu Húc gật đầu đồng ý, tự mình lấy từ trong giá sách ra một phần đưa cho đệ, thấy hắn bị chó rượt tựa như muốn chạy trốn, lại kêu một tiếng, "Tam lang."
"Hả?" Tiếu Dương xoay người lại đứng lại nghe hắn phân phó.
"Đệ vẫn còn mang khóa bạc sao?" Tiếu Húc liếc về phía ngực đệ đệ, thấy sau khi hắn gật đầu lại dặn dò, "Ở trong đó chứa lá bùa hộ thân mẹ đặc biệt vì đệ cầu xin, phải bất ly thân, tròn hai mươi tuổi mới có thể lấy xuống."
"Đệ đã hai mươi rồi, đeo nó cũng được mười lăm năm rồi nhỉ?" Tiếu Dương lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Hôm qua mới bị Như Nương cười đấy, nói đệ đã từng này tuổi rồi mà còn mang đồ của trẻ con."
"Tuổi mụ hai mươi mà thôi còn chưa chân chính đến lúc đó, tháng tám mới có thể lấy nó xuống, nhớ." Tiếu Húc trợn mắt nhìn đệ đệ, dọa nói: "Dám bằng mặt không bằng lòng ta quất ch.ết đệ!"
"Đúng, đúng, đệ không dám!" Tiếu Dương liên tiếp đồng ý chạy trốn như bay trở về phòng mình, sau khi cho Uyển Như xem xong, sau hai ba lần khó hiểu hắn cởi y phục nằm xuống, nhìn màn một lát lại nắm lấy khóa bạc trong tay.
"Sao vậy?" Uyển Như thấy hắn hôm nay không bận việc, có chút nghi ngờ.
"Không có chuyện gì." Khóe môi Tiếu Dương nặn ra một nụ cười, rồi sau đó hắn đột nhiên chỉ trên khóa bạc của mình có khắc chữ nhỏ hỏi: "Thôi gia các nàng có không ít cổ tịch nhỉ? Đã từng thấy qua loại chữ khắc trên này chưa?"
"Ưm, để thiếp xem?" Uyển Như xê dịch thân thể nằm úp sấp trước ngực hắn, dưới ánh đèn mờ nhìn thật kĩ, "Có điểm giống cổ văn trên đá thời Tần...... A......"
"Thế nào, nàng nhận ra được?" Tiếu Dương thấy sắc mặt nàng khác thường lập tức vui vẻ, lại thấy Uyển Như lắc đầu một cái nói dối nàng chưa từng thấy qua, chỉ cảm thấy có chút ly kỳ thôi.
"À, không biết thì thôi, ta cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi." Hắn thấy thế cũng không truy hỏi nữa, chỉ tắt đèn cầy làm từng bước bắt đầu tới khanh khanh ta ta.
Không bao lâu, ở trong bóng tối lại nghe được Uyển Như đột nhiên hỏi một câu: "Lúc ở nhà, thiếp chưa từng thấy bát tự của chàng, A Dương, chàng được sinh ra lúc tết Nguyên Tiêu hả?"
Tiếu Dương nghe được nửa câu trước thì vốn còn muốn cười nàng nói dối cũng không biết, vẫn chưa tới một khắc đồng hồ đã không nhẫn nhịn được để lộ mánh khóe, kết quả nửa câu nói sau của Uyển Như vừa ra khỏi miệng, hắn không cười được.
Trong Đạo giáo tết Nguyên Tiêu cũng là Vu Lan bồn Phật gia, đồng thời cũng là tháng bảy cô hồn được người đời tục xưng. Hắn chỉ nói mình sinh ra vào mùng một tháng tám, cho nên trên bát tự bên Thôi gia cũng viết như vậy, vì sao Uyển Như đoán là tết Nguyên Tiêu?
Chẳng lẽ, có liên quan đến chữ khắc trên khóa bạc này? Tiếu Dương nắm lấy khóa bạc theo bản năng.