Chương 14: Lại mặt thăm người thân

Hai huynh đệ Tiếu gia cũng mơ hồ cảm thấy Thôi Uyển Như không ngây thơ thuần túy như vẻ bên ngoài của nàng, nhưng không ai nói những suy nghĩ này cho cha mẹ, cũng chưa từng sinh lòng chán ghét nàng, chỉ hơi đề phòng hơn nữa lưu ý quan sát thôi.


Nghiêm khắc mà nói, có tâm cơ cũng không có nghĩa là nàng sẽ hại người, chỉ cần sử dụng thủ đoạn để đùa giỡn, thật ra thì thê tử thông minh một chút cũng tốt, nếu như thực sự là mỹ nhân đầu gỗ thì thật phiền toái.


Làm lính ai chưa từng một năm đến nửa năm không ở nhà? Cưới nương tử cũng không phải lấy ra làm bài trí, có chuyện phải gánh được, quản được nhà dạy dỗ được con cái.


Lần này dẫn Uyển Như lại mặt thăm người thân, Tiếu Dương muốn cẩn thận phân biệt hơn, rốt cuộc là có chuyện gì mà làm nàng một người còn nhỏ tuổi mà đã tinh thông lõi đời như thế, phải tìm được lý do hợp lý mới có thể yên tâm.


Về phần chân mày thỉnh thoảng toát ra phong tình, có người từ nhỏ đã như thế, có người bị □ lâu dài mới như thế. Tiếu Dương tạm thời cho Uyển Như thuộc về loại người phía trước, là mình nhặt được bảo bối, phong tình của nàng chỉ có một mình mình nhìn thấy.


Có lẽ, thế gia trăm năm tuyệt sẽ không dạy ra nữ nhi có dính phong trần, trên đường nàng xuất giá vẫn luôn có người Tiếu gia đi theo, cũng không đến mức bị đánh tráo thành mật thám đâu nhỉ? Hơn nữa, nàng cũng không có cơ hội làm giả sự trong trắng!


available on google playdownload on app store


Khi Tiếu Dương suy nghĩ đến vấn đề mật thám thì đội nhân mã đã đi ra khỏi cửa thành lên đường lớn, vừa vặn gặp phải vệ binh bố trí chướng ngại vật trên đường, khi mọi người đang nhìn vệ binh bố trí chướng ngại vật thì Uyển Như vén rèm xe ngựa lên nhìn, vừa cười vừa hỏi Tiếu Dương: "Đây là đang làm gì vậy?"


"......" Sắc mặt Tiếu Dương cứng đờ, cho dù là thê tử hay mật thám hắn đều không muốn trả lời vấn đề này, chỉ qua loa nói: "Chốt hiểm yếu ở vùng biên cương, thỉnh thoảng cũng cần kiểm tra."


"Lúc thiếp tới không có mà." Uyển Như không chút nào phát hiện trong lòng Tiếu Dương đang rối rắm, vẫn vẻ mặt tò mò chỉ vào chướng ngại vật trên đường hỏi hắn: "Những trường thương cắm vào trong thanh gỗ kia dùng để làm gì?"


"Cái này gọi là Cự mã thương." Tiếu Dương bất đắc dĩ thở dài trong lòng, hàm hồ trả lời, "Chuyên thiết lập tại cửa thành, trên con đường giao thông quan trọng hoặc ngõ nhỏ, mục đích là không cho người cưỡi ngựa chạy nhanh."


"À. " Uyển Như gật đầu tỏ vẻ đã biết, còn thuận miệng đánh giá mấy câu: "Thật có ý tứ, trên thanh gỗ chen mấy cây thương chặn ngựa, chờ ngựa ngừng rút thương ra là có thể ngăn cản người, ừm! Đúng không?"


"...... Ừ, cũng đúng." Tiếu Dương toét miệng cười, lại không nói cho nàng biết Cự mã thương di động là một loại binh khí chuyên dùng để đối phó chiến xa, kỵ binh, trên khu vực rộng lớn như sông ngòi núi lúc đánh địch nhất định phải bố trí loại chướng ngại này vật trên đường, một khi thớt ngựa bay nhanh xông lên cũng sẽ bị trường thương đâm trúng, ch.ết thảm.


Trường thương cũng đã cắm ở trên thân ngựa rồi làm sao rút ra ngăn cản người được? Đợi kỵ binh ngã xuống ngựa mà còn chưa kịp đứng dậy thì sẽ gặp phải cảnh bộ binh mai phục gần đó tới chém lên người.


Trong lòng Tiếu Dương nghĩ như vậy, nhưng cũng không chê cười hoặc là chỉ điểm Uyển Như, chỉ tỉ mỉ quan sát vẻ mặt nàng lúc nói chuyện, suy đoán thật sự nàng không biết hay thực sự giả bộ ngu.


Aizz, việc này cứ như nghi ngờ người hàng xóm thân thiết, vừa nghĩ tới vấn đề mật thám hắn lại luôn có chút thấp thỏm, cần phải tìm ra bằng chứng cụ thể để bỏ đi loại suy đoán này.


Hai người tán gẫu trong chốc lát, trong lời nói của Tiếu Dương ẩn giấu thử dò xét mấy lần, thấy từ đầu đến cuối Uyển Như không có phản ứng khẩn trương hoặc quá độ tò mò, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.


Nghĩ đến nếu thật sự đã thay đổi người, vậy thì đã đổi lúc ở Thôi gia, còn phải lừa gạt được mấy người thị tỳ cận thân kia thậm chí còn có Thôi Văn Khang và Tạ Tuấn Dật, hơn nữa nhớ lại bánh Chùy nàng tự làm và còn một ít trâm hoa có chữ tiểu Khải nữa, thấy thế nào đều là nương tử thế gia thứ thiệt, nếu muốn có mật thám mang nét đẹp nội tâm như thế thật khó như lên trời.


Sau khi để xuống suy đoán đáng sợ này, Tiếu Dương cảm thấy cả người mình cũng khoan khoái không ít, sảng khoái tinh thần thúc ngựa giơ roi dẫn mọi người một đường chạy nhanh.


"Thiếp lại mặt nhưng vì sao chàng hưng phấn như thế?" Uyển Như nâng màn xe mang vẻ mặt tươi cười nhìn phu quân bên ngoài, có chút không rõ, nhưng nhìn hắn vui mừng mình cũng không nhịn được mím môi cười một tiếng.


"Về nhà thăm cha mẹ vợ thì lễ thành hôn mới tính là hoàn thành, sao không hưng phấn không vội hoàn thành nghi thức cuối cùng này được?" Tiếu Dương hỏi ngược lại, sau đó càng thêm tệ hại hơn thúc giục nhanh chóng đi về phía trước.


Vì vậy, lúc Uyển Như xuất giá đi ước chừng hai ngày lộ trình, nhưng lúc lại mặt dưới sự thúc giục của Tiếu Dương vội vã lên đường cả ngày cả đêm, cho tới hôm sau trời vừa sáng đã đến, sau khi ở khách điếm chỉnh sửa lại, hai phu thế mới lần lượt đưa bái thiếp tới Thôi gia trước buổi yến tiệc.


Người đứng ở hai bên cửa nghênh đón bọn họ cũng không chỉ có Thôi Văn Khang, Tạ Tuấn Dật, ngay lập tức trái tim nhỏ bé của Uyển Nhu run lên, sợ gã vẫn còn định phát triển quan hệ không ai biết kia, đây rõ ràng là không coi Tiếu Dương vào đâu, ngộ nhỡ người này nói lời gì không đúng lúc, vậy cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc tương lai của nàng có thể bị hủy sạch.


Sau đó, chỉ thấy Tạ Tuấn Dật không ngừng lôi kéo Tiếu Dương nói chuyện, lúc Uyển Như này mới phản ứng lại, gia hỏa nịnh nọt này đang vì tiền đồ của mình mà nghĩ hết mọi biện pháp mưu cầu đây.


Phu quân mình dầu gì cũng là con trai của một quan lớn, lang quân nhà Hầu gia-- đáng giá leo lên, nhiệt tình của gã hoàn toàn không liên quan đến chuyện tình nam nữ!
"Sao vậy?" Lại đi vào nhà chính bái kiến cha mẹ trước, Tiếu Dương vỗ bàn tay hơi run của Uyển Như, có chút nghi ngờ.


"Không có gì, có lẽ là có chút cảm giác e sợ khi về quê hương sau bao ngày xa cách thôi......" Nàng mỉm cười trấn an đối phương. Có phải e sợ hay không cũng chỉ có Uyển Như mới rõ ràng, nàng bùi ngùi nhớ lại kiếp trước mình đi lầm lối nên không có chuyện lại mặt như vậy, đồng thời thấp thỏm hi vọng nhà mẹ ngàn vạn lần đừng vào thời điểm mấu chốt này làm mình mất mặt.


Dưới tình huống tâm tình rối rắm, hai người vào nhà chính, hai người đưa danh sách quà tặng lên, Uyển Như hành lễ cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, Tiếu Dương cũng cảm tạ nhạc phụ nhạc mẫu ban cho mình kiều thê tốt đẹp như thế, sau đó lại nhận lấy quà tặng và chúc phúc của cha mẹ vợ.


Phụ thân khách khí với Tiếu Dương đến gần như có chút cung kính, trên mặt kế mẫu Trương thị cũng là nụ cười hòa ái, kế muội ngồi bên cạnh hoàn toàn không có cơ hội mở miệng bới móc, đệ đệ ở kinh thành đọc sách thì không đáng kể, hình như tất cả cũng rất hoàn mỹ, nhưng Uyển Như vẫn không cách nào yên tâm, không trôi qua một ngày hoàn chỉnh thì nàng cũng không yên lòng.


Sau đó, đoàn người đi yến khách phòng ngoài, con rể mới khiêm nhượng một phen ngồi vào vị trí ghế trên, yến tiệc lại mặt vì vậy mà bắt đầu. Bàn tiệc rất tốt, đồ ăn phong phú vả lại không khí cũng tốt, ăn uống linh đình chủ và khách đều vui vẻ.


Trong sảnh Thôi gia còn đặc biệt mời người khảy đàn sáo, váy dài nhảy múa, người được mời múa bên ngoài tất nhiên không bằng vũ nữ chuyên nghiệp, Tạ Tuấn Dật cảm thấy những người kia đến một phần mười của hồ cơ Thôi gia cũng không bằng, nhất thời nhớ lại đề nghị của biểu muội Thôi Như Lan trước đó: "Nếu muốn lấy lòng Tiếu tam lang ca múa tầm thường là không được, những người này hắn chưa từng thấy sao? Không bằng để cho hắn xem biểu diễn mới lạ chưa từng lưu hành ở vùng biên cương."


"Không biết Tiếu lang tử có thích xem diễn ca vũ hí* không?" Tạ Tuấn Dật mượn cơ hội mời rượu cười hỏi thăm.
(*Ca vũ hí: kịch hát múa thời Tùy, Nam Bắc Triều Trung Quốc)
Tiếu Dương thản nhiên lắc đầu nói: "Chưa từng thấy qua, ca vũ hí là như thế nào?"


"Ca vũ hí, tức là vừa ca vừa múa, có độc thoại có hát dùng lời nói kể một câu chuyện xưa." Tạ Tuấn Dật gật gù hả hê khoe: “Có vui vẻ, có sắc đẹp, đặc sắc hơn múa hoặc tấu nhạc đơn thuần. Như thế nào, cho người gọi đến biểu diễn một đoạn ca vũ hí lưu hành ở trong kinh nhé?"


"Hả?" Đuôi lông mày Tiếu Dương nhảy lên, cảm thấy rất hứng thú hắn muốn mở mang kiến thức một phen, lời này vừa ra khỏi miệng Uyển Như luôn chú ý kế muội lập tức phát hiện Tiểu Đề Tử (đồ đĩ) kia đang che miệng cười trộm, trong lòng nhất thời "lộp bộp", trong lòng biết rốt cuộc trọng tâm chính đã tới rồi.


Thấy Tiếu Dương lộ vẻ hiếu kỳ, Thôi Thứ Sử vội vỗ tay gọi người làm đi sắp xếp vở kịch. Chuyện chiêu đãi con rể lần này là giao toàn quyền cho Tạ Tuấn Dật bình thường rất thích ăn uống sắp xếp, theo ý ông người trẻ tuổi dễ biết rõ yêu thích của đối phương hơn, về phần Thôi Văn Khang, không biết sao lại đang giận dỗi với vợ già của ông, cũng không dám để cho hắn động đến tránh cho xuất hiện sai lầm.


Sau đó, người ca hát đã hóa trang lên sân khấu, nàng ấy vừa bước đi vừa hát, mỗi khi hát một đoạn ngắn người chơi nhạc đệm bên cạnh liền cùng đồng thanh nói: "Đạp dao, cùng đến! Đạp dao nương khổ, cùng đến!"


Đạp dao nương, lại là đạp dao nương! Quả thật là nhọc lòng rồi, ca múa mới vừa lưu hành ở trong kinh cũng có thể dời đến biên thùy!


Uyển Như cảm khái, lại thấy người ca hát nữ khóc sướt mướt hát xong một đoạn, người mặc trang phục chồng của nàng kỳ quái xông lên đài, làm bộ như muốn đánh nàng, hai người lôi lôi kéo kéo có phần hài hước, đưa đến Tiếu Dương cười to.


Đổi nơi nên nàng lấy được can đảm hơn, nàng rất muốn kéo lỗ tai phu quân nổi cơn thịnh nộ: "Cười cái rắm, vũ phu không học vấn kia, không nhìn ra bọn họ đang châm chọc chúng ta sao?!"


Đoạn ca múa này nói đến một nữ tử xinh đẹp số khổ gả cho trượng phu xấu xí lại nát rượu, bị hắn đánh mỗi ngày sau đó bất đắc dĩ lấy ca hát quên đau đớn.


Lúc trước, khi Thôi Uyển Như còn chưa nhận được tin tức chính xác từ Tiếu gia thì Thôi Uyển Lan đã từng hả hê cười trêu nói: "A tỷ, nghe nói vị hôn phu tương lai của tỷ vừa xấu xí vừa hung dữ lại còn thích uống rượu đánh người nữa, chậc chậc, thật đáng thương, không phải cũng giống như trong ‘đạp dao nương’ ư"


Nghĩ tới đây, Uyển Như càng xem càng tức không nhịn được cắn chặt răng, lại đưa đến Tiếu Dương tò mò, nhẹ giọng hỏi: "Nàng không thích xem? Sao sắc mặt khó coi như vậy?"


Thích xem mới gặp quỷ! Uyển Như cố đè xuống lửa giận hít sâu một hơi, sau đó giả vờ dùng khăn tay lau khóe mắt, thở dài nói: "Thật đáng thương, gặp phải phu quân không nên thân. Biểu ca cũng thật là, rõ ràng chúng ta đang tân hôn vui vẻ lại cho chúng ta xem loại ca múa này."


Tiếu Dương ngẩn người, nghĩ đến tên vở kịch này đối với Uyển Như mà nói quả thật là như điềm báo không tốt, phàm là chuyện gì đều có tốt có xấu, cũng có thể nhìn từ góc độ khác.


"Nhìn bộ dạng vừa đáng ghét vừa buồn cười của người chồng này, ta liền nghĩ đến." Tiếu Dương nắm lấy tay Uyển Như ở dưới bàn, nhìn nàng nhẹ giọng nói ra. "Mình ngàn vạn lần đừng say rượu thành bộ dạng đến chó mèo cũng tránh này, sau này nhất định phải kiềm chế đừng để mê rượu, nhất định sẽ quý trọng nàng."


Uyển Như cũng sững sờ, còn chưa kịp đáp lại lời thổ lộ của Tiếu Dương, lại thấy hắn thản nhiên đứng lên nâng chén nói cảm Tạ Tuấn Dật ơn, cảm kích gã sắp xếp vở kịch chứa tác dụng nhắc nhở này, làm đối phương trực tiếp mặt đỏ tới mang tai lúng túng không thôi.


Nghe hắn nói chuyện như vậy, trong lòng Thôi Uyển Lan cũng như có hàng nghìn con ngựa đang chạy, nàng ta thật sự hối hận, không ngờ Tiếu tam lang không thô bỉ như trong truyền thuyết, đến dáng dấp hay tài ăn nói cũng không thô tục, hơn nữa, còn săn sóc như thế!


Vị hôn phu tốt như vậy, sao lại tiện nghi cho Thôi Uyển Như cơ chứ? Vốn là Tiếu Dương coi trọng ta mới đúng!
Tác giả có lời muốn nói:  Đạp dao mẹ cũng gọi là đạp dao nương hoặc là Đàm dung nương, là câu chuyện xưa được bắt đầu lưu truyền từ triều Tùy.






Truyện liên quan