Chương 40: Đầu bạc không rời
Tiếu Dương mò mẫm vào nhà sau đó dựa vào trí nhớ vòng qua bàn, huân hương, bình phong…, trực tiếp đi tới giường hẹp, đi tới nửa đường lại cảm thấy có chút kỳ lạ, dựa vào năng lực có thể dò xét doanh trại địch của mình, sao không nghe được tiếng hít thở?
Lại gần chút đưa tay dò xét, nhất thời mặt tam lang trầm xuống rất muốn chửi má nó – không ngờ là không có ai, trên giường rất lạnh, thậm chí chắn cũng không trải ra, rõ ràng không phải nửa đêm đứng dậy thay y phục, mà là chưa từng đi vào ngủ!
"Như Nương?" Tiếu Dương gọi một tiếng, vừa lấy hỏa chiết tử* từ trong ống trúc luôn mang theo bên người ra, nhẹ nhàng mở ra sau đó sử dụng đốt để đốt đen, rồi sau đó vừa nhìn thì không khỏi cười khổ, trong phòng đúng là không có một bóng người, không chỉ không có ai trên đất còn ném chút mảnh vụn hoa cây xương bồ. (hỏa chiết tử cái này ai đã từng xem phim kiếm hiệp là biết nè ^^)
Ra oai phủ đầu, tuyệt đối là cố ý ra oai phủ đầu, Tiếu Dương bất đắc dĩ thở dài, trong lòng hắn không có quỷ nên cũng chưa từng cố ý cho người giấu diếm hành tùng hôm nay, chắc hẳn Uyển Như không thích khi mình đi thanh lâu tìm niềm vui mới làm ra vẻ ta đây như thế.
Chỉ là, rốt cuộc người này đi đâu rôi? Tiếu Dương đi tới cửa phòng ngủ kêu to, gọi Tiếu Đường, Bảo Châu cũng không ai trả lời, hắn đang kìm nén bực bội lại thấy Ngân Châu vội vàng hấp tấp từ phòng bên trái chạy ra.
"Lang quân mạnh khỏe." Ngân Châu hành lễ với hắn, khiếp bẩm báo, "Tiếu Đường, Bảo Châu theo nương tử ra cửa rồi ạ."
"Tối khuya rồi còn đi chỗ nào nữa?" Tam lang bước tới trước một bước trừng mắt nhìn Ngân Châu, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành.
"Chính viện, phục lịch đường." Ở dưới sự uy hϊế͙p͙ của hắn, trên trán Ngân Châu lập tức đổ mồ hôi hột khó khăn bẩm báo: "Nương tử nghe nói tối nay lang quân đi.., sẽ không trở về nhà, liền đi tìm Quận chúa đánh cờ tán gẫu, đúng lúc Quận chúa không ở đó nên nương tử ngủ lại ở phục lịch đường rồi ạ...... Lúc Bảo Châu trở về lấy y phục có truyền lời, nương tử sai nô tỳ chờ ở chỗ này, nếu, nếu lang quân trở lại, trở lại......"
Nàng ta do dự liên tục không dám nói câu "Nếu lang quân trở lại thi ngươi hầu hạ" mà Bảo Châu đã nói ra khỏi miệng, nếu trước kia quả thật nàng ta sẽ nói lại.
Nhưng Ngân Châu nhìn sắc mặt Tiếu Dương lại không dám nói thật, nàng ta tương đối hoài nghi nếu mình dám mở miệng, kết quả tuyệt đối sẽ không tốt hơn Kim Châu, hơn nữa, điều này hiển nhiên là nương tử dò xét mà thôi.
"Phục lịch đường? Được rồi!" Tiếu Dương không nhịn được vung tay lên, cho Ngân Châu đang ấp a ấp úng lui ra.
Bản thân thì ngửa đầu không nói vỗ gáy một cái, nương tử của hắn thật thông minh, phu quân lần đầu tìm vui không trở về nhà, nàng không ở viện của mình vừa khóc vừa gây ầm ĩ náo loạn thắt cổ, lại chạy tới chỗ lão mẫu thân người luôn thống hận trượng phu bất trung, nghĩ đến chắc chắn Như Nương sẽ không ngu ngốc đến mức trực tiếp tố cáo, nhưng chỉ cần trong lúc đánh cờ vờ buồn bực không vui ngẩn người cũng đủ như đang tố cáo mình rồi! Mẫu thân sẽ lén lút hỏi thăm hai người bọn họ xảy ra vấn đề gì.
Ngân Châu cúi đầu lui về phòng bên nhất thời tứ chi như nhũn ra tựa vào trên cửa, chỉ có cảm giác không chỉ có bắp chân mình đang run rẩy, đến hàm răng cũng cắn cắn chặt vào nhau vang lên tiếng.
Thật không hỗ là Tướng quân bưu hãn có thể đơn thương độc mã đánh đuổi Nhung Khấu (đơn thương độc mã: một người một ngựa), lúc trước ánh mắt kia quả thật có thể dùng "hung Sát" để hình dung, Ngân Châu không nhịn được hung hăng nhéo mình một cái -- ngày trước nàng ta lại còn âm thầm trông cậy trở thành ái thiếp cho một người như vậy, ây, thật là ngu ngốc thật là ngây thơ. Đây không chỉ là nằm mộng ban ngày, hoàn toàn là chơi với lửa có ngày ch.ết cháy!
Chỉ là, nương tử không cho hắn mặt mũi như vậy, có thể cũng bị thua thiệt hay không? Ngân Châu khẽ cau mày không nói gì thở dài, mình vừa mới nghĩ đi đâu vậy, đương nhiên là phải chủ tử mà suy nghĩ rồi, hơn nữa, nàng ta là của hồi môn Thôi gia, nếu nương tử không tốt nàng ta cũng không tốt lên được.
Nghĩ tới đây, Ngân Châu nhẹ nhàng nằm ở cạnh cửa, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, thậm chí tính toán có nên ra cửa nhìn xem thử không, muốn xác minh hành động sau đó của lang quân như thế nào, ngày kế cũng có để mà bẩm báo với chủ tử.
Ngân Châu suy nghĩ như thế nhưng vẫn không có đủ dũng khí để đi ra khỏi cửa, Tiếu Dương cũng đã vội vã tắm rửa một phen sau đó lại ra khỏi phòng ngủ, bước nhanh đi về phía thư phòng hướng Đông Sương.
Hắn cũng có chút bất đắc dĩ, mùi hương trong thanh lâu, rồi trong rượu đều sẽ tăng thêm chút đồ trợ hứng, lúc ở nhã gian bởi vì đoán trước nên vẫn còn tốt, nhưng lúc trên đường Tiếu Dương đi tìm người lấy đồ rõ ràng bị một ít ảnh hưởng, vốn huyết khí phương cương, chút kích thích như vậy có chút không nhẫn nại được, nhưng cố tình Uyển Như lại né đi ra ngoài, nếu không muốn tự triệt cũng chỉ có thể đi thư phòng đọc sách tĩnh tâm.
Sau khi uống một bụng tr.a lạnh hả hỏa, Tiếu Dương ném cuốn binh thư《Hoàng Thạch Công Tam Lược》vẫn không thể xem vào trong đầu này lên trên bàn, quỷ thần xui khiến nhấc chân đi căn phòng nhỏ đặc biệt chỉ dùng cho Uyển Như tới viết chữ, vẽ tranh bên cạnh.
Vừa đẩy cửa ra Tiếu Dương đã thấy trên bàn có một bức tranh thơ khổ lớn dùng đồ chặn giấy bằng ngọc chặn ở trên, nhất thời chấn động, thật ra thì lúc trước hắn cũng đã gặp Uyển Như vẽ tranh viết chữ, cũng nhưng mà đều là hai ba chữ lớn cỡ bàn tay hoặc trên quạt hoặc lời ghi chép tựa như kiểu tiểu Khải trâm hoa, hôm nay nhảy vào tầm mắt lại là một bức to dài sáu thước.
Cảnh ở trong bức tranh là phong cảnh ở bên dòng suối hai người bọn họ đi chơi ít ngày trước, kết cấu lấy sông núi là chính nhân vật là phụ, sẵn có ngọn núi xa xa liên miên chập chùng lại có làn mây xanh trên không mây cuốn mây tan, bên cạnh lại là bụi hoa cây xương bồ duyên dáng yêu kiều và khe suối trong vắt róc rách, cùng với một đôi bích nhân cùng dắt tay sóng vai.
Đây tuy là bức tranh bố trí lại màu sắc, lại có sự khác biệt lớn với tranh sơn thủy đang lưu hành hiện nay, cho dù Tiếu Dương không hiểu lắm vẽ cũng biết phần lớn các tác phẩm của các học giả tiếng tăm treo ở chỗ mẫu thân đều tráng lệ tinh tế nhẵn nhụi, có lúc thậm chí còn sẽ phác hoạ loại tranh màu để trang trí, nhưng Uyển Như vẽ lại dùng Thủy Mặc (nước mực) phủ lên làm chủ, hình ảnh thanh nhã mà ý cảnh xa xưa, dùng mực hàm súc mà lại lộ ra ý thanh nhuận.
Thậm chí Tiếu Dương có thể từ trong đó cảm nhận được ý dịu dàng triên miên trong lòng khi thê tử đang vẽ tranh, dù sao, cho dù xem không hiểu cũng biết chữ kia mà, Uyển Như vì vậy không câu chấp hành thư đề thơ tình《Trạch Ba》ở bên cạnh.
Chữ viết sinh động lưu loát, thẳng thắn mà dồi dào lực độ mạnh yếu, có sự khác biệt rất lớn với quy củ Tiểu Khải trâm hoa bình thường, làm Tiếu Dương không thể không thở dài đối mặt với một sự thật, cái gọi là chữ như kỳ nhân, thê tử của hắn cũng không phải chỉ là một tiểu nương tử dịu dàng mà còn biết tức giận.
Binh thường Uyển Như từng bày ra bộ dạng phục từng kia thật ra chỉ vì nhân thế yếu có chút bất đắc dĩ, nương tử kiên nghị đứng ở trên cổng thành xuất đầu lộ diện tiễn phu xuất chinh mới là bộ dạng thật sự của nàng.
Mà bức tranh này là vì mình trừng trị Kim Châu lại tặng hoa cây xương bồ, lúc này rốt cuộc nàng mới rộng mở cánh cửa lòng, rồi sau đó dưới tâm tình kích động mà vẽ, Tiếu Dương nhìn đống giấy hỏng bị vo tròn lại, lại nghĩ tới đống vụn hoa cây xương bồ trong phòng ngủ, không khỏi khổ não xoa huyệt Thái Dương.
Nàng bỏ ra không ít tâm huyết cho bức tranh này, với "Người đó" cũng càng thêm ôm lấy mong đợi không nhỏ, chính mình đi thanh lâu lại không báo cho nàng biết, không khác nào lúc người ta đang vui sướng nhất đánh cho đòn cảnh cáo.
Chuyện như thế này xử lý không tốt, nói không chừng cả đời cũng chỉ có thể là đôi phu thê tương kính như tân mà thôi (tôn kính tôn trọng nhau như khách), Tiếu Dương hung hăng siết chặt quyền vẻ mặt buồn bực -- hắn muốn cũng không chỉ là những thứ này.
Hôm sau trời vừa sáng, Uyển Như ở phục lịch đường cùng dùng bữa sáng với Thanh Giang quận chúa xong thì lên đường trở về viện của mình, vừa vặn gặp phải Tiếu Dương đi thỉnh an mẫu thân, hai người vô tình gặp nhau trên đường nhỏ bóng rừng, bốn mắt nhìn nhau lại không ai dẫn đầu nói chuyện.
Tiếu Dương lộ vẻ mặt lúng túng, ở dưới ánh mắt chất vấn của thê tử đang sững người thậm chí có ý tránh né, vành mắt Uyển Như đột nhiên đỏ lên, dậm chân bước qua bên người hắn, không nói một câu nói.
Sau lần đó, Tiếu Dương bận huấn luyện binh lính, tập luyện chiến thuật mới, Uyển Như bận rộn lên danh sách lên đường, chuẩn bị hành trang, hai người hơn mười ngày không nói chuyện với nhau, hoặc là nói hoàn toàn không chính thức gặp mặt.
Thậm chí Uyển Như từng vào lúc đêm khóa cửa nghỉ ngơi, muốn chờ Tiếu Dương đẩy cửa vào không được mà ồn ào đôi câu, chờ hắn nói lời dịu dàng sau đó lại cho bậc thang để xuống, ai có thể nghĩ, hắn không tới cửa tìm mình xin lỗi! Làm cho Uyển Như muốn tổ khổ cũng không tìm được chủ nợ.
Chuyện này mà kéo dài một khoảng thời gian nữa mà nói, nếu người có đủ mạnh mẽ thì không chừng sẽ lửa nóng trong lòng mà bùng nổ, nhưng cố tình Uyển Như lại là người nhát gan, bởi vì kiếp trước bị thua thiệt nên kiếp này rất thức thời khống chế cảm xúc, khoảng thời gian sau đó nàng sẽ bắt đầu thấp thỏm, đến chuyện của Kim Châu cũng trực tiếp ném ra sau đầu.
Nàng nghĩ chẳng qua là trong lúc nhất thời Tiếu Dương nhận lỗi yếu thế, sau đó ở trong quan hệ phu thê thoáng chiếm chút quan trên, cũng không phải chân chính muốn càng đẩy càng xa, không nói lời nào thật sự còn hỏng bét hơn cả đừng ầm ĩ, cũng không biết ca ca lại bị đưa đi nơi nào, đến người có thể bàn bạc cũng tìm không ra.
"Ai nha, phiền ch.ết phiền ch.ết rồi!" Lúc nghỉ trưa, Uyển Như mở to mắt làm thế nào cũng ngủ không được, ở trên giường phiền não lăn hai vòng, hiệu quả khi Tiếu Dương nhìn thấy vịn hoa cây xương bồ mà mình đã tính toán không có hiệu quả, chẳng lẽ phải sảng khoái xé nát bức tranh kia?
Thật sự không bỏ được, khó được một lần vẽ tốt như vậy, phong cách kia phải sáu, bảy năm sau bắt đầu thịnh hành, nếu cách mấy ngày nữa mang về kinh thành nghĩ biện pháp thông qua Quận chúa lộ mặt ở trước những người có tiếng tăm khác, không chừng còn có thể làm "Tài nữ", tuy nói mua danh chuộc tiếng không tốt lắm, nhưng danh khí lớn càng có thể vững chắc địa vị.
Uyển Như đau lòng không muốn hủy bức tranh, suy đi nghĩ lại, vào lúc này đã chiến tranh lạnh gần nửa tháng, nếu không tìm cơ hội trò chuyện, không đợi được thành tài nữ thì đã bị buộc “đứng lại” rồi, vốn tưởng rằng Quận chúa sẽ làm chỗ dựa cho mình, lại không biết tại sao không có động tĩnh gì.
Aizz, mẹ ruột và mẹ chồng, dù sao cũng không giống nhau.
Nghĩ tới đây, Uyển Như nhấc chân đi tới tiểu thư phòng, tất cả bài biện bên trong phòng dường như giống như đúc ngày nàng đi, nhưng cẩn thận nhìn thì lại có chút khác biệt.
Ví dụ như khoảng cách giữa ghế và bàn xa hơn nhiều, hiển nhiên là người có chân dài từng ngồi, hơn nữa vừa nhìn, dường như ngọc chắn giấy còn đang đè lên một tờ giấy ghi chép.
Uyển Như tò mò rút ra xem, chỉ thấy trên đó viết một đống nét chữ Hành Khải cứng cáp: "Nguyện chỉ chứa một người trong trái tim, đến già không rời. Chỉ hai người nương tựa vào nhau sống cuộc đời còn lại, không bao giờ vứt bỏ."
Thấy câu này nhất thời nàng sững sờ, trong lòng có loại tình cảm không hiểu rõ bắt đầu chậm rãi tràn đầy, chẳng lẽ là hiểu lầm phu quân rồi? Trong đêm đó hắn trở lại cũng không coi là quá muộn, mọi người trong viện nói hắn còn không để ý tới Ngân Châu, hoặc là nói, nếu thật sự hắn đã làm gì đó mà nói, ca ca cũng sẽ không hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề kia đâu nhỉ?
Uyển Như im lặng một lát, bản thân lần lượt tìm lý do cho Tiếu Dương, rồi sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng hít một hơi thật sâu, hung hăn vỗ tờ giấy kia lên bàn, cắn răng nói: "Lời ngon tiếng ngọt, không thể tin."
Đồng thời lúc đó, thấy nương tử vào thư phòng, Tiếu Đường vội vàng tìm cơ hội truyền lời cho Tiếu Thập Nhị, đối phương lại vội vàng chạy tới trại lính nói cho Tam lang quân.
"Hả? Đi vào rồi?" Đang thao luyện thủ hạ, Tiếu Dương vừa nghe được tin tức lập tức vung tay lên, thét: "Được rồi, thu đội, thu đội!"
"Muốn đi?" Đứng ở một bên xem náo nhiệt, Từ Hằng Ninh hỏi.
"A, thật là quá ngốc rồi, hơn mười ngày mới phát hiện, chờ đến lúc gái trinh nữ cũng đã thành đàn bà mất rồi! Lần này rốt cuộc có thể trở về ngủ." Tiếu Dương vỗ bụi đất trên người sau khi trả lời, lại nghiêng đầu hỏi hắn, "Huynh suy nghĩ kĩ chưa, rốt cuộc có theo ta đi kinh thành hay không?"
Từ Hằng Ninh không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi: "Đệ có nắm chắc lúc diện thánh có thể đả động được Thiên gia không? Chỉ là hình thức ban đầu mà thôi, lỡ không có uy lực lớn như trong tượng tưởng củ đệ thì sao."
"Mưu Sự Tại Nhân, Thành Sự Tại Thiên, hơn nữa, trên đường chúng đệ còn một tháng thời gian nữa." Vẻ mặt kia củ Tiếu Dương tuy không phải tính trước kỹ càng cũng tương đối trấn định.
"Aizz, trên đường?" Từ Hằng Ninh dùng một loại ánh mắt hoàn toàn không tin tưởng nhìn cấp trên mình, "Trên đường đi, rốt cuộc đệ sẽ vừa luyện binh còn nắm chặt tất cả thời gian cùng kiều thê mỹ nhân khanh khanh ta ta ư? Không phải đ3eej chuẩn bị dạy người cưỡi ngựa sao?"
"Nếu không ta mời huynh làm gì? Không thể phân thân mà thôi. Vậy huynh hãy suy nghĩ, có lẽ còn phải chuẩn bị ít nhất ba năm ngày, tốt nhất đừng làm cho ta thất vọng." Tiếu Dương rất không biết xấu hổ nhún vai một cái, trả lời như vậy.
Sau đó, hắn mang một thân phong trần ra roi thúc ngựa trở về nhà, bày ra một nụ cười xán lạn bước nhanh đi vào nội viện, chuẩn bị dùng tin tức đã lấy được ba ngày trước đi tìm Uyển Như