Chương 51: Đại cô đâm chọt
Khi phu thê Tiếu Dương đang âm thầm suy nghĩ thì Thôi Văn Khang đứng ở cửa ra vào nghênh đón muội muội, muội tế bước tới phía trước giải thích: “Ổ trục của cửa giữa bị trục trặc, chỉ có thể uất ức hai người đi cửa hông thôi, muội muội đừng tức giận.”
Nghe lời này, Tiếu Dương chỉ cười không nói, Uyển Như thì trực tiếp nhỏ giọng hỏi ca ca: “Cần gì giả bộ với muội chứ, nói xem rốt cuộc là ai gây khó dễ, cũng tốt để cho người khác chuẩn bị trước, đúng không?”
Thôi Văn Khang bất đắc dĩ cười khổ, nhẹ giọng nói: “Lúc thảo luận huynh có thể ở đó hay sao? Có lẽ là ý của cô cô hoặc thẩm thẩm.”
“Hả?” Uyển Như lập tức nghĩ tới nhị cô Viên Thôi thị, trước khi xuất giá cũng rất được cưng chiều nơi gả đi cũng là nhà mẹ đẻ của tổ mẫu, rất có quyền phát biểu, về phần thẩm thẩm nhà tam thúc, dưới gối nàng ấy cũng chỉ có một nữ nhi, mắt nhìn thấy con thứ từ từ lớn lên mà bản thân vẫn không hoài thai, cả ngày nhìn ai cũng không vừa mắt, cũng có khả năng bới móc.
Ai ngờ, sắc mặt Thôi Văn Khang lại đen lặng lẽ nói cho muội muội: “Mấy ngày trước đại cô nhận được thư của bát lang, rất tức tối, huynh vừa đến nhà đã bị gọi lên dạy dỗ một trận, muội cũng nên cẩn thận một chút.”
“Dạy dỗ huynh làm cái gì? Chẳng lẽ là, đại cô đang trên đường đi chúng ta không chăm sóc tốt cho con của đại cô? Tuổi chúng ta lớn hơn gã ư?” Uyển Như im lặng đến cực điểm.
Tạ Tuấn Dật là biểu ca -- nào có đạo lý đệ đệ muội muội chăm sóc biểu ca? Nhi tử có hành vi không đứng đắn lại trách tội chất nữ chất nhi (cháu trai cháu gái), còn cố ý can thiệp hạ mặt mũi chất nữ!
Được rồi, mặc dù Tiếu Dương có tính toán Tạ Tuấn Dật, nhưng nếu chính gã có thể kiềm chế được thì cũng không dễ dàng bị Diêu gia hãm hại.
Văn Khang khuyên Uyển Như đừng nóng giận, nhưng nàng có thể chân chính thờ ơ ư?
Đây lần đầu tiên sau khi nàng sống lại trở về bản trạch Thôi gia, cũng là lần đầu tiên sau khi thành thân mang phu quân trở lại, vốn tưởng rằng lần này gã cho chỗ tốt sẽ không bị khinh bỉ, không ngờ chuyện vẫn không phát triển theo hướng nàng kỳ vọng, còn chưa vào cửa đã đón nhận chuyện này, không biết đằng sau còn chuyện gì nữa?
Uyển Như phỏng đoán có lẽ khi gặp tổ mẫu, cô cô thì sẽ bị làm khó dễ, ai ngờ chân chính khó chịu là phu thê được đưa đến chính phòng sau đó lại không gặp được đại bá Thôi Thừa Tổ đang được nghỉ hưu mộc, nghe nói là hẹn với người khác ra khỏi cửa.
Vừa nghe tin tức này hai huynh muội cũng thay đổi sắc mặt, phản ứng đầu tiên là tổ phụ vẫn còn tức phụ thân không nên thân, nên thân tôn nữ (cháu gái ruột) cũng bị liên lụy.
“Không sao, có lẽ chỉ là vì kiêng dè thôi.” Tiếu Dương lại vỗ nhè nhẹ lên tay Uyển Như tỏ vẻ trấn an, cho dù Thôi Tương là Trung Thư Lệnh trưởng quan cao nhất ở Trung Thư Tỉnh, loại gia đình này cũng không nên kết thân với đại tướng quân đóng quân ở biên quan, để tránh có hiềm nghi nguy hại triều đình.
Chỉ bởi vì mẫu thân là Quận chúa được sủng ái lúc này mới có thể tự chủ chuyện thành thân, hai nhà cũng không nhất thiết phải qua lại thân thiết, Thôi Tương tránh mà không gặp cũng bình thường.
Tiếu Dương theo Uyển Như đi bái kiến tổ mẫu Viên thị của nàng, tam thúc nhậm chức tiến sĩ cùng với thân quyến khác, sau đó là cùng với trưởng tử Thôi Văn Thái và đại cữu huynh Thôi Văn Khang đi tới thư phòng tán gẫu.
Lại nói, thật ra thì nhân số Thôi gia không ít hơn Tiếu giá, đáng tiếc tiểu bối không có năng lực.
Thôi Tương có ba nhi tử, lão đại Thôi Thừa Tổ có hai nữ nhi một con vợ cả một thứ xuất đã xuất giá, thêm một nhi tử nữa là ba.
Trưởng tử con vợ cả Thôi Văn Phong mười chín đã định hôn đang định khoa khảo, con thứ Thôi Trạch Niên gần chín tuổi, tam lang con vợ cả nhỏ hơn, mới năm tuổi mới vừa vỡ lòng thôi, tạm thời cũng không sử dụng đến.
Chi thứ hai chính là nhà Uyển Như, hai đích tử đích nữ, một thứ nữ, nhân số con vợ cả thoạt nhìn cũng không tệ lắm số tuổi cũng không tính là nhỏ, đáng tiếc làm phụ thân không có năng lực, con cái bởi vì mẫu thân khác nhau nên chia làm hai phe nội đấu.
Tam phòng thảm nhất, Thôi Thừa Chí làm quan chính ngũ phẩm ở nha môn Thanh Thủy, dưới gối chỉ có một đích một thứ hai vị nữ nhi đợi gả, cùng với Thôi Văn Tường một thứ tử năm sáu tuổi, có lẽ vị tam thúc này cho rằng cả đời mình sẽ không có đích tử (con trai do vợ cả sinh), nên thứ tử cũng cho vào gia phả đứng hàng xếp thứ tự.
Tuy hôm nay Tiếu Dương không thấy Thôi Tương, nhưng cũng biết tuổi ông đã cao cách “cáo lão về quê” cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, trưởng tử Thôi Thừa Tổ phá lệ ở bên cạnh ông làm quan, nhưng chỉ làm Thượng Thư Tả Thừa, tư lịch còn thấp (tư lịch: tư cách và sự từng trải), kiên quyết cũng không đủ, không có cách nào tiếp nhận.
Chờ Thôi Tương lui, còn không biết vị trưởng tử này có thể tiếp tục chống đỡ cho Thôi gia huy hoàng tiếp hay không?
Nếu Thôi Thừa Tổ là một người có năng lực, có lẽ Thôi Tương cũng sẽ không đến nỗi tránh mặt không gặp tôn nữ tế (cháu rể), là sợ tại nơi đây khi hoàng quyền rung chuyển phạm vào kiêng kỵ gì đó?
Lúc trước vội vã thoáng nhìn Tiếu Dương cũng thấy mấy tiểu tử Thôi gia, những đứa bé kia mặc bộ y phục đỏ rực với màu sắc hoa văn tương tự, cũng nuôi giống như chim cút, môi hồng răng trắng tròn vo mập mạp, nhìn ngon miệng nhưng không có nhuệ khí của chim ưng con.
Thôi gia, là yên ổn quá lâu rồi, Tiếu Dương chợt nhớ tới lời nói của Mạnh Tử: “Sống ở gian nan khổ cực, ch.ết mới an nhàn”.
Có lẽ, thế hệ này của Thôi gia mà nói không chừng là đấu cùng gà đen như Thôi Văn Khang và Thôi Văn Viễn? Có kịch liệt cạnh tranh mới có chí tiến thủ.
“Đại lang và Văn Viễn kia, là cùng ở Quốc Tử Giám sao? Hôm nay sao lại không thấy hắn?” Tiếu Dương uống trà hỏi tới đệ đệ khác mẹ của thê tử, cái gọi là biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, hắn còn chưa gặp qua vị thần đồng trong truyền thuyết kia.
“Văn Viễn còn nhỏ tuổi, được tiên sinh hắn thiên vị phụ đạo, kết quả thứ bậc của ta bị hạ cho nên đại ngộ cũng khác biệt, tản bộ không có gì đáng ngại.” Thôi Văn Phong cười trả lời như vậy.
“Thì ra là như vậy, không biết hắn bái nhập làm môn hạ của vị đại nho nào?” Tiếu Dương phát hiện lúc Văn Phong nói đến tiên sinh của Văn Viễn thì có sắc mặt khác thường, liền thuận mồm hỏi, muốn thám thính ra nguyên do.
“Quan môn đệ tử của Lễ Bộ thị lang, Lưu Văn Dạt.” Đại Lang Thôi gia đơn giản trả lời. Vị đại nho này nổi danh lúc còn tấm bé, đọc thuộc kinh truyện, giỏi về văn chương. Hắn đã từng đưa bái thiếp, lại không được đối phương coi trọng, cố tình ấu tử nhà nhị thúc được ông yêu thích, nghĩ tới cũng có chút không cam lòng.
“A, ông ấy ư! Đại cữu ca, đệ đệ của huynh thật may mắn.” Tiếu Dương âm thầm cười một tiếng, tất cả mọi người đều cho rằng Lưu Văn Đạt luôn tìm tòi nghiên cứu kinh học, có rất ít người biết ông ấy tinh thông toán học hơn, ở trên lịch pháp rất có nghiên cứu. (kinh học: nghiên cứu những tác phẩm kinh điển của Nho giáo về mặt triết học, sử học, ngôn ngữ, văn tự; lịch pháp: phương pháp làm lịch)
Có lẽ chính là bởi vì ông ấy yêu “tính toán”, cho nên dù tài trí hơn người lại keo kiệt tham tiền, Thôi Văn Phong không hợp nhãn hơn phân nửa không phải là bởi vì học vấn không kịp Thôi Văn Viên, mà là lễ bái sư không đủ dày.
Giờ phút này, Tiếu Dương có thể trải nghiệm được tâm trạng luôn nhớ đến đồ cưới của Uyển Như rồi, nếu không lấy về trong tay, thời gian dài, cũng không biết sẽ bị kế mẫu kia cầm đi bổ sung cho người tham lam nào nữa.
Đồng thời, hắn cũng đã hiểu vì sao thê tử người của chi thứ hai phải chịu sự tức giận của nhà này, đoạt tiên sinh đích tôn chắc chắn đã ngứa mắt, tất nhiên bên tam phòng cũng xem không vừa mắt.
Nhạc phụ làm việc điệu thấp lại thanh liêm, không giống với phụ thân huynh đệ nghiêm trang, tất nhiên Thôi Tương cũng nhìn nhạc phụ không thuận mắt.
Tam lang phúc hắc híp mắt cười một tiếng, lúc nói chuyện giúp đỡ Đại cữu huynh lôi kéo tưởng tôn Thôi gia, thuận tiện không để lại dấu vết khích bác sự ghen ghét của hắn (Thôi Văn Phong) với Thôi Văn Viễn, nhìn tiểu tử trẻ tuổi này càng ngày càng thiếu kiên nhẫn nôn ra một bụng nước đắng, nhất thời hắn (tam lang) cảm thấy lần này tới Thôi phủ dù không thấy gia chủ cũng không coi như hoàn toàn thất vọng.
Đồng thời lúc đó, thân ở hậu viện Uyển Như lại không tốt như hắn, nếu không phải thấy trên mặt tổ mẫu tràn đầy ý từ ái, quả thật nàng cảm thấy thẩm thẩm thêm hai cô cô ngồi ngay thẳng như tam đường hội thẩm vậy.
Đại cô Tạ Thôi thị nâng khăn lau nước mắt, giọng nói cũng là người gây sự: “Cháu nói xem, rốt cuộc Bát lang nhà ta xảy ra chuyện gì?!"