Chương 56: Sống chết không rời
Sau khi Tiếu Dương biết được chuyện quà tặng thì nghĩ tới muốn đi giải thích với Uyển Như một phen, nhưng cố tình sau khi nghi thức quan lễ kết thúc chính là tiệc rượu, Uyển Như ở bên trong viện chiêu đãi khách nữ, hắn thân là chủ của yến tiệc tạm thời không có cách nào rời đi, vẫn bị người kéo xem ca múa, uống rượu ngon.
Cả đời chỉ có một lễ thành niên, có thể không rộng mở vạt áo bừa bãi làm ầm ĩ? Tùy tùng, bằng hữu tam lang mang theo từ vùng biên cương, mỗi một người một chén to thay nhau tiến lên mời rượu, sau khi chút ý thức cuối cùng biến mất, Tiếu Dương được xưng “ngàn chén không say” cũng kêu lên “Không chịu nổi”, chóng mặt mí mắt không nhịn được muốn dính chung một chỗ.
“Muốn ngủ thì đi ngủ đi, đừng cố gắng nữa.” Phó tướng Từ Hằng Ninh chuyển ly rượu sảng lãng cười một tiếng, còn nặng nề vỗ đầu vai Tiếu Dương liếc mắt đưa tình nói: “Mỹ nhân cũng chuẩn bị rồi, huynh còn chờ gì nữa? Đêm xuân ngắn lắm mau mau tận hưởng lạc thú trước mắt đi!”
“Phi, chớ có nói hươu nói vượn!” Tiếu Dương lắc lắc đầu, híp lại đôi mắt có chút đỏ lên mắng bằng hữu tốt, “Chẳng lẽ huynh không biết, ban đầu Uyển Như nguyện ý gả cho người hôn mê bất tỉnh như ta là có điều kiện, sau ba mươi tuổi không con mới có thể cưới thiếp.”
“Điều kiện, điều kiện là cái thá gì? Thật đúng là ‘ma cao một thước, đạo cao một trượng’, không cưới thiếp thì không có cách nào dính lên nữ nhân khác nữa ư? Không cho danh phận thì được chứ gì.” Từ Hằng Ninh dùng một loại giọng điệu ẩn chứa châm chọc, “Cũng đừng nói cho ta biết, huynh thật sự định treo cổ trên một thân cây đấy nhé.”
“Ta thích, huynh quản được ư?” Tiếu Dương trừng mắt liếc gã một cái lại bắt đầu cười xã giao với tân khách, không nhiều lời hơn nữa.
Tại nơi đông người này cố tình lại có tên không thức thời, muốn xem chuyện cười của Tiếu Dương, cũng không biết là người nào mượn danh tiếng Vĩnh An vương lặng lẽ phái người đi bố trí gian phòng cho mỹ nhân, dẫn đối phương tiến vào đại sảnh yến khách.
Hai nữ tử xinh đẹp vóc dáng người hơi gầy dung mạo giống nhau như đúc, thanh tú động lòng người đứng ở đối diện Tiếu Dương học bộ dạng của người Đại Tề hành lễ, sau đó đang lúc mọi người ồn ào thì tiếp theo một trái một phải ngồi vào vị trí, rót rượu, gắp thức ăn cho tam lang.
“Ai cho các ngươi tới đây?” Tiếu Dương lạnh lùng hỏi.
Người trong nhà cũng biết hắn không tham nữ sắc, cho dù Hồ Cơ xinh đẹp cũng không thể tùy tiện trái ôm phải ấp ngồi hưởng tề nhân chi phúc. Đây là có người cố ý mang bọn họ đến?
Hai nữ tử phiên bang không giỏi tiếng Đại Tề tất nhiên không thể đột nhiên tới, Tiếu Dương âm thầm suy nghĩ rốt cuộc là ai làm?
Kế phi của Vĩnh An vương phải là người bắt đầu, cần phải nhớ các nàng có thể tự do đi lại ở trong viện nhất định là có nội ứng, người tam lang hoài nghi đúng là Cổ thị thiếp của phụ thân, nhưng toàn bộ tiền đồ của nữ nhi bà ta đều ở trong tay mình và mẫu thân, tội gì đắc tội với người lại không chỗ tốt.
Đang lúc Tiếu Dương suy nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thì ở bên trong đại tẩu và Uyển Như đã biết được tin tức này.
Vốn hai nàng đang quản gia, tất cả chuẩn bị cho tiệc rượu cũng là họ nhìn chằm chằm các quản sự làm, hơn nữa Mai thị ở trong ngôi nhà này cũng được ba đến năm năm rồi, tất nhiên có nô tỳ trung thành truyền lời.
“Hai Hồ Cơ kia không giống với vóc người chúng ta.” Nữ tỳ chừng mười sáu mười bảy tuổi sinh động như thật miêu tả: “Tóc họ màu vàng, bóng loáng như vàng thỏi, mắt thì như mèo, màu xanh dương, rất dọa người ạ. Đầu rất cao, ngực cũng to, chân cũng đặc biệt thẳng, đặc biệt dài, trên cơ bản là không mặc gì nhiều, cánh tay, chân, ngực cũng đều lộ ra hết.”
“Được rồi, được rồi, đi xuống đi.” Mai thị cau mày phất phất tay. Nàng chỉ cho người chú ý tình hình phía trước, tuyệt đối không phải không cho chị em dâu mặt mũi, ai biết sẽ xuất hiện đôi tỷ muội kia chứ?
“Chuyện này sau đó lại nói tiếp, tiễn khách mới là điều quan trọng nhất.” Uyển Như nở nụ cười với đại tẩu, rồi ra khỏi phòng bên tiếp tục đi tiễn khách.
Vì dung mạo hoặc ấu tử trưởng bối trong nhà, ít có khách nữ nào định chơi suốt đêm, không thể so với nam nhân vừa uống rượu cái là sẽ rất khó tan cuộc, cơm nước no nê còn muốn Mỹ Cơ bồi ngủ, đây gần như đều là lệ thường rồi, làm cho Uyển Như không có cách nào quang minh chính đại chỉ trích Tiếu Dương.
Nàng chỉ đang suy nghĩ, người này uống rượu xong là biết trở về phòng của mình, hay đang ở tiền viện dây dưa với Mỹ Cơ?
Lúc rảnh rỗi Mai thị khẽ lôi kéo tay Uyển Như nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nên nghĩ thông suốt chút, không phải nam nhân nào cũng đều như vậy. Lúc ngoại công còn trẻ tuổi cũng là người phong lưu, đến hôm nay đã không đủ sức nhưng vẫn thích thưởng thức chuyện tốt đồ vật đẹp, hay muốn giao trái tim hay tặng đồ gì đó cho ngoại tôn yêu thương cũng có thể hiểu được.”
Trong thời gian này, Mai thị và Uyển Như chung đụng rất hòa hợp, theo bản năng nàng suy bụng ta ra bụng người lúc thích hợp an ủi chị em dâu của mình.
Đầu tiên, quả thật Tiếu Dương bày tỏ muốn tự mình tranh giành công danh, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng tước vị của Tiếu Húc, Mai thị rất hài lòng; tiếp theo, nàng cảm thấy đệ tức phụ (em dâu) này rất lo làm tròn bổn phận của mình là một người quy củ; trừ chuyện đó ra, ở phương diện thi từ ca phú Uyển Như cũng rất có kiến giải.
Đại tẩu học thi thư rất trọn vẹn, mặc dù Tiếu Húc cũng học rất nhiều nhưng hắn biết hắn hoàn toàn khác với thê tử, sau khi thành thân Mai thị lần đầu cùng trò chuyện với người bên nhà chồng, rất vui vẻ cảm nhận được cái gì gọi là “Cuộc sống khó tìm được một tri kỷ”.
Quan trọng nhất là, Uyển Như am hiểu nhất chính là ăn mặc, đây hoàn toàn là điều Mai thị thiếu sót, mấy phen hướng dẫn cũng làm cho bề ngoài của đại tẩu xinh đẹp lên, bắt đầu suy nghĩ từ kiểu tóc màu váy, dần dần thay đổi bộ dạng nghiêm túc, cẩn thận lời ăn tiếng nói của nàng.
Mới đầu, đại tẩu để Uyển Như giúp nàng chọn phục sức còn cảm thấy có chút kỳ cục, chỉ khi nào tham dự các loại tụ tập nhận được sự kinh ngạc hoặc tán thưởng của người khác thì nàng mới có chút tự tin với vẻ bề ngoài của chính mình, thậm chí bắt đầu mong đợi đến cuối năm lúc phu quân trở về kinh báo cáo công tác.
Đối với một chị em dâu có trợ giúp mình như vậy, Mai thị có thể không thật tâm đối xử ư?
“Đại ca có vóc người rất đặc biệt, sẽ không phải là......?” Uyển Như nhìn nét mặt Mai thị là nhất thời hiểu ra, là lão bất tử đấy! Cái gì mà Hiền vương anh minh, Hừ!
“Nhưng mà chỉ là Vũ Cơ thôi, lật trời cũng không được. Muội cũng đừng giận tam đệ, tùy tiện tìm nơi hẻo lánh bố trí những nữ nhân không thể vào kia là được, cho chén thuốc là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.” Mai thị dặn dò như thế, giọng nói hời hợt mang theo một cảm giác hung dữ không nói ra được.
Nàng nhìn bộ dạng còn trẻ tuổi của Uyển Như, lại nghĩ đến nàng không có mẹ ruột chỉ điểm, đã cảm thấy nàng không có nhiều kinh nghiệm xử lý cơ thiếp của trượng phu, lại nghĩ đến năm đó lúc mình gả tới đây cũng rất gian khổ, nên rất thiện tâm chỉ điểm đôi câu.
Nghe được lời đại tẩu nói, Uyển Như đột nhiên rùng mình một cái, nhất thời nhớ lại chuyện đã trải qua ở trên người mình.
Đúng rồi, chính thê cho những cơ thiếp kia uống thuốc là thủ đoạn rất thường gặp, chỉ là rót thuốc cũng phải chia người, tỳ nữ ti tiện có tâm tư thì có thể dùng, dắng thiếp, tỳ nữ chính thức lập hôn thư nạp cho phu quân, lại không thể giải quyết thô bạo đơn giản như vậy.
Kiếp trước Trần Ngọc Dung dựa vào khí thế Vĩnh An vương vượt qua giới hạn, kiếp này mình cũng không có nhà mẹ đẻ cường thế để dựa vào.
“Thật sự may mắn rồi, ngoại công chỉ tùy ý cho hai Vũ Cơ.” Uyển Như nhẹ nhàng thở ra một hơi, nếu Diêu gia thì mới gọi là không xong.
“Một loại khác tất nhiên có biện pháp khác để giải quyết, điều dưỡng thân thể cho tốt, nuôi con của mình mới quan trọng nhất.” Đại tẩu cũng không khỏi thở dài, mí mắt cụp xuống cảm khái nói, “Tỷ cũng được xem là người từng trải, đã sớm thấy rõ rồi, một đời một thế nâng khay ngang mày cũng không khó lắm, chỉ cần trên đại thể không có trở ngại đừng rối rắm chi tiết quá là được.”
“Ừm, muội biết rồi.” Uyển Như gật đầu một cái, rồi sau đó đột nhiên ý tưởng lóe lên đoán được tại sao hai Hồ Cơ kia đột ngột xuất hiện ở tiền viện, “Tẩu tẩu, có lẽ là tâm tư của quản sự Tiền viện quá lớn rồi, ông ta có một nữ nhi năm nay mười bốn tuổi, muốn điều đến Đường Lê viện làm việc bị tỷ cự tuyệt đúng không? Lúc muội đi ra ngoài có hai lần ông ta muốn giới thiệu tiểu nương tử kia đi theo làm tùy tùng chạy vặt......”
Có lẽ, tối nay chỉ là dò xét trước khi ông ta hành động mà thôi, nếu tam lang nạp hai Hồ Cơ kia, tiểu nương tử có thể ở dưới sự giật dây của phụ thân tiến vào được bên giường.
Chỉ tiếc, tất cả mọi người uổng phí tâm cơ rồi kết quả đều là công dã tràng.
Tiếu Dương say khướt cho hai Hồ Cơ kia đỡ trở về viện, nằm xuống sau đó lại không cho bất kỳ người lạ nào tới gần người, tâm tư phòng bị của hắn rất nặng, người không quen nằm bên cạnh là tuyệt đối không ngủ được, Uyển Như tiện tay cho hai người này đi phòng bên nghỉ ngơi, sau khi trời sáng mới khoác áo mỏng cười tủm tỉm hỏi Tiếu Dương: “Hai tỷ muội như hoa như ngọc kia, phu quân chuẩn bị bố trí các nàng thế nào?”
“Nhìn dáng dấp, Hằng Ninh huynh rất thích, đưa cho hắn là được.” Tiếu Dương ngáp một cái, chẳng hề để ý khoát khoát tay.
Uyển Như đang nhìn gương trang điểm lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, nhìn phu quân trong gương trêu ghẹo nói: “Chàng nỡ ư? Đêm qua thiếp thấy, hai người họ thật sự là mỹ nhân tuyệt sắc, lại còn là hai người có vóc dáng giống nhau như đúc nữa.”
“Sao không bỏ được? Giữa hai ta cần gì cho người thứ ba xen vào? Có nàng là thỏa mãn rồi.” Hắn rất nghiêm cẩn trả lời như vậy, cong người ngồi xuống sau lưng Uyển Như, thân mật ôm eo nhỏ của nàng nhắc lại lần nữa, chính mình luôn vì sự nghiệp tuyệt không ý định lãng phí thời gian ở phương diện nữ sắc.
Dứt lời, tam lang vừa lấy lược bên cạnh gương đồng lên giúp Uyển Như chải lại tóc, vừa nhẹ giọng nói: “Nàng đã nói ‘thề sống ch.ết không chia lìa không phụ bạc’, nếu nàng có thể làm được, ta cũng có thể làm được.”
Nghe câu nói quen thuộc kia, Uyển Như đột nhiên sững sờ, nhất thời nhớ lại cái đêm Tiếu Dương giả say làm cho mình có chút uất ức kia. Thì ra là, không phải chí có mình bị ép buộc làm ra cam kết, hắn cũng nghĩ như vậy sao?
Uyển Như ngồi ở trước gương ngây ngốc nhìn phu quân chải đầu cho mình, tam lang làm loại việc tỉ mỉ này từ khi nào? Động tay động chân giày vò thật lâu, nàng lại không thèm để ý chút nào, chỉ ngưng mắt nhìn bóng người có chút mơ hồ sau lưng, trong lòng vẫn luôn vang lên lời hứa của hắn.
“Nhìn ta làm cái gì?” Tiếu Dương vừa hỏi vừa cầm trâm hoa gian khổ tìm chỗ thích hợp cài lên búi tóc Uyển Như.
“Búi tóc quá lỏng, trâm hoa sẽ rơi mất, thiếp thấy còn cần phải làm lại lần nữa rồi.” Uyển Như mím môi cười một tiếng. Chỉ cảm thấy, đó là câu nói tuyệt vời nhất kiếp này nàng nghe thấy. Giờ phút này, là buổi sáng ngọt ngào nhất mình trải qua, nếu đây là một mộng đẹp, chỉ mong nó kéo dài thêm chút nữa.
Ba ngày sau, Uyển Như giúp phu quân sửa sang lại áo, đưa mắt nhìn hắn vào cung gặp vua, nhìn bộ dạng thỏa thuê mãn nguyện của Tiếu Dương, đến nàng cũng không khỏi tâm tình kích động, mơ hồ cảm thấy đây có lẽ là cuộc sống mới khởi điểm của cuộc sống tốt đẹp của bọn họ.
Uyển Như ngồi ở trong xe ngựa chờ phu quân mình trở về ở chỗ bên ngoài cửa cung cách đó không xa, thật ra thì hắn đi chỉ một hai canh giờ, lại làm cho người ta cảm thấy khá dài giống như vẫn không thấy được điểm cuối cùng.
Cho đến khi mặt trời chiều ngã về Tây thì mới thấy Tiếu Dương cười tủm tỉm vén rèm xe đi vào ngồi, hưng phấn nói: “Cơ bản đã hoàn thành, ngày mai phải tập diễn binh mô phỏng thực chiến cho Thiên gia xem.”
Uyển Như hơi lo lắng hỏi: “Thực chiến? Ai chiến ai?”
“Hắc giáp khinh kỵ binh của ta và cấm quân huân vệ.” Tiếu Dương híp mắt cười, hi vọng vị giáo nhân của cấm quân huân vệ mà mình đặc biệt bố trí kia đừng làm quá thất vọng
Hãm hại ta thì phải trả giá.....