Chương 6

Editor: Trà Xanh Kem Sữa
________________________
"Tập thể dục! 1 2 3 4..." Chương trình thể dục theo đài vang lên khiến người ta hoài niệm, trong bãi tập, các học sinh mặc đồng phục đứng theo hàng ngũ, bắt đầu giờ thể dục.


Sở Du đứng ở hàng sau cùng, cô không tập theo, đứng phía sau nhìn cảnh tượng toàn trường cùng tập thể dục, thật đồ sộ. Thầy Trương chủ nhiệm là một giáo viên nói hơi nhiều, đi tới ân cần hỏi một câu: "Còn khó chịu không?"


Sở Du lấy lý do thân thể không tốt, đứng hàng sau nhìn mọi người tập, cô luôn luôn nghe lời, vì vậy thầy Trương cũng không hoài nghi cái gì. Sở Du nghe vậy vội nói, "Cảm ơn thầy, em đỡ hơn chút rồi ạ"


Thầy Trương gật đầu một cái, lại đi đến hàng bên kia. Sở Du nhìn các bạn học đang học thể dục trong thao trường
(bãi tập),
trong lòng rối rắm không biết làm sao, xem ra cô còn phải dành thời gian tập lại bài thể dục radio, cô bây giờ đã sớm quên sạch rồi.


Mỗi ngày, toàn trường đều phải tập hai bài thể dục radio, âm nhạc của bài thứ hai vừa vang lên, Sở Du liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng giáo huấn của thầy Trương.


"Có phải sáng hôm nay em lại đến trễ? Thầy nói cho em biết, thành tích không quan trọng, cái mấu chốt chính là thái độ học tập... Rốt cuộc sau này em muốn làm gì? Trong lòng em đã có đáp án chưa?"


available on google playdownload on app store


Sở Du nghe thấy tiếng cũng không quay đầu lại, vờ như chưa nghe thấy gì, nhìn chằm chằm hàng ngũ trước mặt. Thầy Trương hình như không ý thức được tiếng nói của mình vô cùng to, giữa tiếng nhạc thể dục, thầy phải đề cao âm lượng lên thì học trò trước mặt mới có thể nghe rõ.


Thầy Trương chỉ cách Sở Du và bạn học đứng ở hàng cuối cùng chỉ có một chút.
"Thầy, em hiểu." Thanh âm lười biếng của Bồ Tử Hạo truyền đến tai Sở Du, cô có thể tưởng tượng được bộ dạng uể oải của hắn.


"Em hiểu? Nhiều giáo viên bây giờ cũng không quản em trong giờ học muốn làm gì. Đó chính thả tay, để chính em tự chơi tự chịu, em còn ở đây dương dương tự đắc? Đi học thì trễ, bài tập cũng không nộp, điểm thi lúc nào cũng đội sổ, rốt cuộc là em muốn làm cái gì? Thầy nói cho em biết, em đừng có không cảm thấy sốt ruột, hiện tại cũng không còn nhiều thời gian nữa, sau lứa 12 này là đến phiên các em! Vì sao em cứ giống như một đứa con nít, suốt ngày không chịu lớn vậy?"


Ngược lại, Sở Du có thể hiểu được sự khuyên bảo tận tình của thầy Trương, cô ở trong khoa văn này, có rất nhiều tài giỏi, sau đó, trong 30 người có 2 3 người đi Thanh Bắc, số còn lại thì 100% đều đậu đại học. Bây giờ thành tích của Bồ Tử Hạo quả thật quá kém, thầy Trương sợ hắn không đậu nổi một trường nào đó. Trong trí nhớ của Sở Du, Bồ Tử Hạo ở thời điểm lớp 12 chuẩn bị xuất ngoại du học, không có tham gia kỳ thi đại học.


"Em có cảm thấy sốt ruột..." Bồ Tử Hạo hàm hàm hồ hồ kêu, thầy Trương nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn, càng có có cảm giác tiếc rèn sắt không thành thép.


Thầy Trương có chút nóng nảy, những vẫn cố nén lại, vỗ vai Bồ Tử Hạo nói: "Nam tử hán đại trượng phu! Mốn cái gì thì phải dùng bản lãnh thật sự của mình, làm ra chút thành tích, nếu không cuối cùng cũng phải chịu ánh mắt xem thường của người khác! Thầy biết gia cảnh cảu em không tệ, nhưng đó là do em cố gắng mà được sao? Đại tiểu tử, đừng để bố mẹ em phải lo lắm nữa." (Đại tiểu tử ở đây có lẽ ý tác giả muốn nói BTH tuy lớn tồng ngồng nhưng cách hành xử vẫn như một tiểu hài tử)


Bồ Tử Hạo yên lặng không nói, Sở Du cũng không nghe được câu trả lời của Bồ Tử Hạo, một lát sau chỉ nghe được tiếng của thầy Trương nhẹ nhàng than thở. Cô thấy thầy Trương chắp tay sau lưng, từ từ đi tới chỗ đội hình, đoán chừng những lời muốn nói cũng đã nói xong rồi.


Bồ Tử Hạo đứng ở sau lưng Sở Du, nhìn cô một mực đưa lưng về phía mình không quay đầu lại, ma xui quỷ khiến đi tới bên cạnh cô. Hắn nhìn gò má Sở Du, cô vẫn đang mặc áo khoác đồng phục, tóc buộc đuôi ngựa, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp trắng nõn. Hai người đứng phía sau của đội hình, hắn nhẹ nhàng nói, "Nghe người khác bị mắng thú vị lắm sao?"


Sở Du có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, không hiểu vì sao Bồ Tự Hạo lại đột nhiên hỏi như vậy, cô nhàn nhạt nói, "Không có ý gì."


Bồ Tử Hạo đối với kiểu trả lời lạnh nhạt như vậy của Sở Du đã thành thói quen, hắn trong lòng cười nhạo chính mình, không phải sớm biết rõ người ta lười để ý tới mày, tại sao còn muốn chạy lại gần?


Sở Du suy nghĩ một lúc, vẫn không nhịn được hiếu kỳ nói,"Cậu vì sao lại không muốn học?". Sau khi sống lại, Sở Du tự nhiên không giống trước, như một học sinh trung học luôn đặt học tập lên hàng đầu, cô rất rõ ràng, những người có chỗ đứng trong xã hội có thể không liên quan đến thành tích học tập của họ, nhưng cô vẫn không hiểu cái sa ngã không chịu cầu tiến của Bồ Tử Hạo.


"Vậy tại sao cậu lại học?" Bồ Tử Hạo không nghĩ tới Sở Du sẽ hỏi mình, trừng mắt nhìn, hỏi ngược lại. Sở Du thành tích trong lớp không tính là xuất sắc, nhưng trình độ cũng không phải thấp.


"Bởi vì học tập là chuyện công bằng nhất thế gian này. Có rất nhiều chuyện, không phải cứ cố gắng thì sẽ được báo đáp." Sở Du bình tĩnh trần thuật. Sau này lớn lên, đạo lý này cô mới chậm rãi hiểu được. Cô nhìn thấy rất nhiều người làm truyền thông đều chạy đến phương bắc


(ở đây có lẽ là Bắc Kinh),
có người thực hiện được ước mơ, nhưng đại đa số đều phải chôn vùi thanh xuân của mình tại thành phố rộng lớn này.


Giống như cậu khát vọng tình yêu, nhưng không phải cứ cố gắng thì liền có thể thắng được tình yêu.
"Cách nói của cậu có hơi tiêu cực?" Bồ Tử Hạo nghĩ đến rất nhiều câu trả lời, nhưng lại không ngờ đến Sở Du sẽ nói câu nói như vậy.


"Quả thật thành tích không hẳn là trọng yếu, nhưng học là chuyện đơn giản nhất. Cái này làm không được, thì cũng đừng kỳ vọng sẽ làm tốt chuyện khác. Cậu rất thông minh, tại sao lại không thử một lần?" Sở Du cảm thấy Bồ Tử Hạo là một thanh niên tính khí trẻ con, chẳng qua còn đang trong thời kỳ phản nghịch của thanh xuân, Hắn cũng không xấu, bất quá còn ngây ngô dại dột, chưa được đánh thức thật sự.


Bồ Tử Hạo sửng sốt một chút, ngay sau đó mày đẹp nhướng lên, vừa tức giận vừa buồn cười nói "Thầy giáo thì còn có thể được đi, cậu với tôi ngang hàng nhau, lại cứ thế dạy đời tôi?" Bồ Tử Hạo hơi im lặng, Sở Du vẫn còn nhỏ tuổi, lại như vậy nghiêm trang giáo dục hắn.


Sở Du nghe vậy, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cười nhạo một tiếng "Anh bạn nhỏ, thứ tôi biết so với cậu, còn rất nhiều rất nhiều." Cô mắt đầy ý cười, khoé môi hơi nhếch lên, giọng nhẹ nhàng cào nhẹ vào tim hắn một cái.


Bồ Tử Hạo nhìn dáng vẻ cười như không cười của Sở Du, tim đập nhanh liên hồi. Bình thường, Sở Du có chút lạnh lùng trong trẻo, không thích cãi lý với hắn; bây giờ, cô như vậy nhìn chằm chằm Bồ Tử Hạo, không giống như thường, khôn khéo an tĩnh, ngược lại mang theo mấy phần hài hước, tà khí, khiến cho hắn có chút không đỡ được. Bồ Tử Hạo cũng không biết vì sao ngượng ngùng, nhưng vẫn mạnh miệng nói "Cậu thì có thể biết gì nhiều chứ?"


Sở Du thờ ơ khiêu mi, chẳng qua là cười một tiếng, không trả lời nữa.


Tiếng nhạc radio thể thao cũng vừa vặn kết thúc, thầy thể dục đứng trên bục vừa phát hiệu lệnh giải tán, bãi tập lập tức huyên náo nhộn nhịp, mọi người nhanh chóng tụ tập rời đi. Sở Du cũng không để ý Bồ Tử Hạo suy nghĩ thế nào, đi lên tìm được Trần Huyên, hai người vừa nói vừa cười rời đi.


Bồ Tử Hạo nhìn bóng dáng rời đi của Sở Du, hơi sửng sốt. Hắn luôn cảm thấy tính cách của Sở Du có chút biến hoá, hoặc có thể nói, cô trước mặt mình bộc lộ tính cách thật nhiều hơn một chút? Cho tới giờ, Sở Du vẫn luôn mang một bộ dạng an tĩnh, khắc chế, không hề làm chuyện gì khác người, cho dù Bồ Tử Hạo cố ý khiêu khích, đa phần phản ứng lớn nhất của cô cũng chỉ là cau mày cùng lạnh lùng.


Ừ, bây giờ trở nên... Khí thế hơi mạnh? Hơn nữa cũng hấp dẫn dẫn hơn?
Hắn nhớ đến nụ cười vừa rồi của cô, hơi đỏ mặt.
Dĩ nhiên, Bồ Tử Hạo hoàn toàn không biết đây chính là Sở Du sau khi sống lại.


"Cậu hôm nay đến cái đó"? Tớ thấy cậu đứng đằng sau nhìn, không tập." Trần Huyên trong lúc tập thể dục thấy Sở Du đứng hàng cuối cùng, quan tâm hỏi.


"Không phải, chỉ là không thoải mái." Sở Du trong đầu nghĩ, có lẽ nên gọi loại không thoải mái là "tổng hợp chứng thác loạn sau khi sống lại"
(=]]]]).
Cô đã quên mất nhiều chuyện ở thời cao trung, bây giờ cần chút thời gian nhặt từng thứ về.


"Cậu nghĩ xong thi vào chỗ nào chưa? Tớ nhớ trước kia cậu bảo sẽ không học toán nữa, không lẽ đi ngành Trung văn?" Thành tích học tập của Trần Huyên xuất sắc hơn so với Sở Du, các môn khác hai người không cách biệt cho lắm, có điều số học của Trần Huyên tốt hơn Sở Du rất nhiều.


Sở Du lắc đầu một cái, "Tớ muốn đi Truyện Đại." Cô đã tích luỹ được nhiều kinh nghiệm trong ngành này, lần này có thể bớt đi những đường vòng quanh co; nếu như chọn ngành khác, ưu thế sẽ không lớn được như vậy.


Trần Huyên nghe vậy, sửng sốt một chút, ngay sau đó nhíu mày một cái, chần chờ một chút mới có chút ngượng ngùng mở miệng "Nhưng...giáo phong của Truyện Đại so với trường chúng ta rất khác biệt mà?"
(giáo phong: phong cách giáo dục)


Giáo phong của trường cao trung vô cùng chính thống, đoan trang, chín chắn, nhất là ở khoa văn các cô - tác phong học tập cực kỳ nghiêm túc, học bá
(học sinh xuất sắc)


xuất hiện từng lớp từng lớp. Các thầy cô vô cùng coi trọng khoa văn, cảm thấy không chỉ đào tạo ra những nhân tài Thanh Bắc, mà còn có thể xuất ra một loạt thủ khoa khoa văn của thành phố. Trong khi đó, phong cách của Truyện Đại luôn luôn rộn ràng, có thể nói, so với trường cao trung hiện tại của cô mà nói, hoàn toàn khác biệt.


Trần Huyên cũng rất hiểu tính tình của bạn mình, cô có chút sợ, sau khi Sở Du vào đó, sẽ không thích ứng được. Sở Du tự nhiên biết Trần Huyên nghĩ gì, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ, kiếp trước, sau khi cô điền nguyện vọng Truyện Đại xong, thầy chủ nhiệm Trương còn tìm cô nói chuyện một lần. Lúc đó, thầy Trương và Trần Huyên đều có chung một nỗi lo giống nhau, sợ Sở Du sẽ không thích ứng được phong cách rộn ràng năng động ấy, dù sao, thời cao trung, nhìn cô vô cùng ngoan.


Quả thật, kiếp trước, khi mới bước vào Truyện Đại, Sở Du có một đoạn thời gian không thích ứng được. Nhưng đối với cô của hiện tại mà nói, những thử này không đáng kể, cô đã sớm "bách độc bất xâm" (


không độc gì có thể xâm nhập vào người được
) rồi.


Sở Du cười một tiếng, "Không sao đâu, tớ biết mà. Cậu yên tâm đi, chuyện này tớ cũng đã từng nghĩ qua rồi." Con người cô bây giờ cũng chính là nhờ Truyện Đại luyện thành, bên trong cũng bị ảnh hưởng bởi tính phản nghịch, sáng tạo, xao động, tuỳ ý của nó. Nếu như chọn trường khác, có lẽ sẽ không quen được.


Mấy ngày kế tiếp, Sở Du đều bị bài tập, sách vở xoay mòng mòng. Mỗi ngày cô chỉ có thể bớt chút thời gian post vài chữ trên weibo, miễn cưỡng duy trì được lượng fans hâm mộ. Ban ngày chơng trình học rất nặng, cô phải tập trung cao độ để thấm được những gì thầy cô giảng giải, cố gắng nhớ lại; tối về bài tập cũng không ít, Sở Du hầu như không có được một chút thời gian rãnh rỗi.


Đến tối thứ sáu, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút, đem bài tập dời đến thứ bảy, chủ nhật làm. Cơn sốt «Kim Giáp» cũng dần hạ xuống, lượng người xem do bài bình luận điện ảnh đó mang vào cũng giảm đáng kể. Sở Du đem clip đã biên tập post lên weibo.


Video trên weibo tuyệt đối không nên quá dài, mọi người sẽ không có kiên nhẫn để xem xong. Bản thân «Nhiệt Huyết Cảnh Dò» là một bộ phim hành động hài hước, Sở Du đem tinh hoa của nó lấy ra, kết hợp âm nhạc tiết tấu nhanh, cô đọng lại thành một clip dài 2 phút, mang lại tính bộc phát lớn hơn.






Truyện liên quan