Chương 68: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mai Tuyết Vân
Chỉ vài phút sau, Bạch Nhược Oánh từ trong phòng tắm đi ra, cô đã tắm xong, thay một bộ quần áo thể thao.
Vừa nhìn thấy cô, Bạch Tử Kiều lập tức ngẩn người, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của em gái mình.
Không chỉ có anh ta, mà tất cả đều ngây người, bao gồm cả thượng úy Ngô. Từ tận thế đến nay, bọn họ chưa từng gặp qua thiếu nữ nào xinh đẹp như vậy, có khí chất như thế. Toàn thân tràn ngập linh khí thiếu nữ, so với cô gái vừa rồi giống như hai người khác nhau.
Bạch Tử Vũ thấy Bạch Nhược Oánh như vậy trong mắt đã nổi lên sự ghen tị, sắc bén như dao cạo. Nhưng khi cô phát hiện thượng úy Ngô mà cô thích cũng đang nhìn Bạch Nhược Oánh đến ngây người, cô ta lại càng thêm ghen tị.
Bạch Nhược Oánh đương nhiên biết cô ta đang ghen tị, nhưng cô lại không để trong lòng, nói với bí thư Lưu: "Đi thôi, bí thư Lưu.""
"À, à, được, cô Bạch, mời đi bên này."" Nhìn cách nói chuyện cung kính của hai sĩ quan với Bạch Nhược Oánh, lại nhìn cô gái giống tiên nữ hạ phạm kia, ông cháu nhà họ Bạch đều mơ hồ, đã có chuyện gì vậy? Không phải là chạy nạn sao?
Mọi người đi ra ngoài, ông lão họ Bạch mới gọi Bạch Liên Công đến, hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì, không còn cách nào khác Bạch Liên Công bèn nói những chuyện xảy ra trên đường cho ông lão nghe.
Nghe xong tâm tư ông ta xoay vòng vòng, mà Bạch Tử Vũ nghe xong cuộc đối thoại lại càng ghen ghét cô hơn.
Vì đây là khu nhà giàu, khi đi trên đường vẫn có người qua lại. Ngoại trừ một số quan chức đến văn phòng làm việc, còn lại là đi dạo. Mọi người đều nhìn Bạch Nhược Oánh, rồi ngây ngẩn cả người. Thấy vậy cô lắc đầu, hấp thụ nội đan khiến linh khí của cô quá nặng, cho nên cô mới không thể không cải trang để tránh phiền phức.
"Chà, Tử Phong, hình như cô gái này vừa từ nhà cậu đi ra, ch.ết tiệt, trong nhà cậu giấu một cô gái xinh đẹp như thế từ khi nào, đẹp đến mức lòng tớ ngứa ngáy cả rồi, nói đi, có phải thằng nhãi nhà cậu định độc chiếm không."" Đúng lúc này, mấy người trẻ tuổi vừa xuất hiện trước cửa nhà họ Bạch thấy cô rồi vỗ vai Bạch Tử Phong hỏi.
"Đi, cút mau, đừng nói là các cậu không biết, ngay cả tôi cũng không biết, nếu có người xinh đẹp như vậy, sao tôi có thể buông tha, nhưng nhìn mà coi, người bên cạnh cô ấy là thượng úy Ngô. Đừng hòng nghĩ đến, ngay cả bác hai tôi cũng phải nhường anh ta vài phần đấy."" Lúc này, Bạch Tử Phong nhìn ba người đi xa, sờ cằm nói: "Đúng rồi, hàng lần này thế nào?" Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Bạch Tử Phong nhìn người bên cạnh.
Hắn ta thu hồi tầm mắt nhìn Bạch Nhược Oánh, "Ha ha, chắc vừa mới xong, cam đoan sẽ khiến cậu vừa lòng.""
Nhìn biểu cảm đáng khinh của người bên cạnh, Bạch Tử Phong mỉm cười: "Còn không mau đi, cực khổ lắm mới bắt được mấy đứa, còn không đi, chờ người tìm tới tận cửa à.""
Mọi người nghe xong cùng nhau chạy về một phía.
Đây là một kho hàng loại nhỏ, trong kho cũng không có hàng hóa gì. Lúc này Bạch Tử Phong và đám bạn của hắn đến cửa kho hàng, mở cửa ra. Chỉ thấy bên trong có bốn cô gái trẻ quần áo rách nát run rẩy ngồi một góc.
"Chỉ có vài đứa sao?" Nhìn bốn cô gái, chắc chắn tuổi chưa qua thành niên, Bạch Tử Phong cau mày.
"Cái gì mà chỉ có vài đứa, bây giờ là lúc nào, cậu muốn tìm đàn bà, có đầy ra đó, nhưng muốn hàng non, không dễ tìm đâu, trước mạt thế đã tìm rất khó, sau mạt thế phụ nữ sớm đã bị chơi nát rồi, tìm được vài em này đã là không tệ."" Nghe giọng điệu bất mãn của Bạch Tử Phong, một người khó chịu lên tiếng.
"Tôi nói này Tiểu Hổ, sao cậu nói nhiều thế nhỉ, càng ngày càng giống đàn bà, được rồi, người anh em, tôi sai rồi, được chưa nào.""
Hắn ta trừng mắt nhìn Bạch Tử Phong: "Bỏ đi, còn nhìn cái gì, mỗi người một cái, hưởng thụ cho tốt vào.""
"Các anh em, chuẩn bị, bắt đầu."" Bạch Tử Phong ra lệnh một tiếng, bốn người nhanh chóng chạy về phía bốn thiếu nữ.
Bốn cô gái nhỏ sợ hãi chạy loạn, nhưng các cô đã đói đến mức kiệt sức sao có sức chạy được. Còn bốn tên kia ngày ngày ăn no ngủ kỹ, không cần phải nói, các cô đã nhanh chóng rơi vào tay bọn chúng.
"Á, không được, buông tôi ra.""
"Hu hu, không được, hu hu!""
"Chúng mày là bọn súc sinh, sẽ ch.ết không tử tế.""
"Hu hu, đau quá, hu hu..."
"Ai ôi, miệng cô ta còn lợi hại như vậy, tôi rất thích sự kích thích."" Nói xong Bạch Tử Phong xé quần áo cô gái.
"Anh thích những cô bé dịu dàng, bảo bối đừng sợ, anh thương em."" Vương Hổ kéo một cô gái đến, tay trực tiếp với vào bên trong quần áo của cô.
"Haizz, xem này bảo bối đói rồi, ngực cũng nhỏ đi, không sao, anh sẽ giúp em xoa bóp, lớn một chút