Chương 79: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mai Tuyết Vân
Dã tâm của Tần Thiên không nhỏ, trước giờ luôn tuyển dụng người giỏi, tiểu đội Lội Điện của hắn cũng đã sớm trở thành tiểu đội dị năng đứng đầu căn cứ thủ đô. Nhưng Tần Thiên vẫn chưa thỏa mãn, hắn còn muốn nhiều hơn thế.
Nhìn cô gái dưới người, cô ta có thể giúp hắn, không chỉ phá hủy lực lượng của tiểu đội Phi Ưng, hơn nữa thời mạt thế khó gặp được đồ sạch sẽ như vậy, vì sao phải làm khó bản thân?
Đều nói đàn ông đều có trách nhiệm với lần đầu tiên, thật không ngờ bản thân hắn cũng như vậy. Nhưng cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, nếu cô gái này thật sự có thể làm những điều kiện cô đã hứa. Bản thân hắn sẽ cho cô một chốn an thân, nếu cô có ý nghĩ gì không an phận, thì đừng trách hắn, Tần Thiên càng dùng sức.
Tuy rằng Lynda hối hận, nhưng trên thế giới này không có thuốc chữa được hối hận. Bây giờ cô chỉ có thể ôm lấy cây to Tần Thiên, cho dù hắn và Thiện Lăng Băng, đội trưởng tiểu đội Băng Linh đã đính hôn. Nhưng ở thời mạt thế này có người nào không ba vợ bốn bồ, huống chi Tần Thiên là đại đội trưởng.
Lúc này, Nguyên Ưng và Bạch Nhược Oánh đã trở về nhà, vừa vào cửa, đám người chị Mai cũng đã trở về. Nghe ông bà Bạch nói cô đã trở lại, sau khi cô về biết được tình hình của Lưu Minh, lại ra ngoài tìm bọn họ.
Bốn người không đi ngay, mấy ngày nay bôn ba vất vả, nhưng họ cũng không vội nghỉ ngơi, đợi tin tức của Bạch Nhược Oánh đã tròn một đêm.
Bây giờ, Bạch Nhược Oánh đã trở về, người nhà ra đón từ sớm, tất cả đều vui vẻ. Đám người chị Mai nhìn thấy cô, nước mắt lưng tròng, bạn bè lâu ngày gặp lại, là chuyện đáng vui.
Bạch Nhược Oánh nhìn bọn họ, cũng thấy được an ủi, thật không ngờ bản thân rời đi chưa lâu, mà các cô đã thăng cấp. Nhưng khi mọi người phát hiện sau lưng Bạch Nhược Oánh chỉ có Nguyên Ưng mà không thấy Lưu Minh, tất cả đều hoảng loạn.
"Tiểu Oánh, Lưu Minh đâu?" Thấy sắc mặt con gái không tốt, lại nhìn điệu bộ tiều tụy suy sụp của Nguyên Ưng, bà Bạch sốt ruột hỏi.
"Mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói."" Bạch Nhược Oánh thở dài, cùng người nhà vào phòng khách.
Thấy vẻ mặt Bạch Nhược Oánh nghiêm túc, mọi người đều theo cô vào phòng khách. Nhìn bộ dạng sốt ruột của mọi người, Bạch Nhược Oánh chịu đựng khổ sở trong lòng, kể lại một lượt lời của Nguyên Ưng, đồng thời cũng giấu việc Lưu Minh bị cô đưa vào không gian.
"Cái gì, là người tiểu đội Phi Ưng, vậy Lưu Minh đã thật sự biến thành zombie sao?" Liễu Liễu tức giận, vì chuyện của Lưu Minh mà khiến mọi người mất đi niềm vui khi Bạch Nhược Oánh trở về.
"Đúng vậy, thật không ngờ, Lưu Minh lại lập tức biến thành zombie cấp bốn, sau đó mất tích."" Không biết bản thân có thể cứu Lưu Minh được hay không, cho nên cô đành phải nói như vậy.
Mọi người nặng lòng, còn trong lòng Nguyên Ưng càng đau khổ khó chịu.
"Ba mẹ, chuyện của Lưu Minh, con không thể bỏ qua như vậy, nhưng con cũng biết rõ mọi người vất vả lắm mới tìm được một chỗ ổn định. Nhưng chuyện đã xảy ra thế này, có khả năng con phải xin lỗi mọi người."" Nói xong, Bạch Nhược Oánh xấu hổ cúi đầu, cô đã từng nghĩ sẽ bảo vệ tốt nguời nhà, nhưng mà...
Người nhà họ Bạch vừa nhìn đã biết Nhược Oánh muốn nói gì, bọn họ gật đầu: "Tiểu Oánh, chúng ta biết con muốn nói gì, không sao cả, không cần lo lắng. Chúng ta đã sớm coi đứa nhỏ Lưu Minh như con của mình. Con cái có chuyện, làm sao chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn được."" Ông Bạch nói.
Bạch Nhược Oánh mỉm cười, còn Nguyên Ưng thì cảm động không biết phải nói gì cho phải.
"Cảm ơn ba."" Bạch Nhược Oánh xoay người nhìn đám người Liễu Liễu.
"Chị Mai, Liễu Liễu, Tiểu Hoa, Tiểu Anh, các cô không giống chúng tôi, tuy đều là do tôi đưa mọi người tới. Nhưng tôi cũng không thể quyết định vận mệnh của các cô, tôi nghĩ chúng tôi sắp phải rời khỏi đây. Chuyện của Lưu Minh tôi không thể không quản, tôi cũng biết rõ, quy định căn cứ thủ đô có nói, dị năng giả không thể sinh sự giết người, nếu không sẽ bị đuổi khỏi thành phố. Nhưng thù của Lưu Minh tôi không thể không báo, cho nên."" Nói xong, cô lại nhìn bốn người họ, "Mọi người chắc đã hiểu ý tôi, tôi cũng không khó xử mọi người, nếu ai muốn rời đi, cứ đi là được tôi sẽ không trách.""
Liễu Liễu cau mày lại: "A Oánh, cô đừng nói như vậy, tuy rằng chúng tôi quen Lưu Minh trễ hơn. Nhưng chúng tôi cũng là bạn tốt, làm sao chúng tôi có thể rời đi lúc này. Hơn nữa căn cứ thủ đô cũng không phải tốt nhất, chúng ta có thể đi căn cứ khác. Trên thế giới này không chỉ có mỗi căn cứ thủ đô, nghe nói các căn cứ khác bây giờ cũng tiện nghi lắm, em nói có đúng không chị Mai?" Liễu Liễu nói xong nhìn về phía chị Mai.
Chị Mai đột nhiên do dự, cuối cùng cô gật đầu: "Đúng vậy, Liễu Liễu