Chương 20: Đề phòng
Trên đài ánh đèn từ từ sáng lên. Sau khi Tố Y hơi khom người chào, phát hiện toàn trường một mảnh yên lặng. Không có tiếng vỗ tay, người chủ trì cũng không lên đài. Mấy vị giám khảo cũng không nói gì.
Qua hồi lâu, Vương Thụ Khôn mới chậm rãi giơ tay lên vỗ ‘Ba ba ba’, tiếp theo An Minh Viễn cũng vỗ tay theo.
Mọi người dưới đài dường như mới phản ứng được, tiếng vỗ tay giống như thủy triều vang lên.
Sau khi người chủ trì lên đài, nói mấy câu, cũng bị tiếng vỗ tay cắt đứt. Bất đắc dĩ chỉ có thể đợi sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, mới mời giám khảo thầy cô chấm điểm.
“Người ở trên sân khấu đây chính là siêu sao, không cần đào tạo, không cần hóa trang, trực tiếp là ca sĩ chuyên nghiệp nhất. Ta vẫn nói câu kia, muốn xuất đạo, bất cứ lúc nào đến tìm ta. Ta cho điểm tối đa, 10 điểm.” Vương Thụ Khôn đứng lên lập tức nói đánh giá về Tố Y.
“Ta rất hiếu kỳ, năm nay ngươi là học viên năm nhất, tuổi cũng không lớn. Đến cùng là cái gì xúc động ngươi, mới để cho ngươi viết ra bài hát cảm động như vậy. Lời ca, giai điệu, ý cảnh của bài hát này cũng đạt tới hoàn mỹ, kết hợp thành một thể thống nhất. Hơn nữa trình độ biểu diễn của ngươi cũng cũng đạt tới trình độ chuyên nghiệp. Ta thật sự cảm thấy tự hào vì ngươi, ta có thể chịu trách nhiệm nói một câu, nếu ngươi đến làm ca sĩ, nhất định thành tựu cao hơn ta. Ta cho điểm tối đa, 10 điểm!” An Minh Viễn cũng nói.
Tiếp sau ba vị giám khảo, kỳ thật không thực sự hiểu âm nhạc, cho nên chỉ dựa vào không khí hiện trường và lời phê bình của hai vị chuyên nghiệp mà chấm điểm. Vì vậy, cũng đều nhanh chóng cho điểm tối đa.
Đợi sau khi đến phía sau đài, ánh mắt mọi người nhìn Tố Y cũng thay đổi. Ngày hôm qua cũng biết cô rất mạnh, nhưng là không nghĩ đến cô có thể mạnh mẽ đến mức này.
“Tố Y! Ha ha, biểu hiện của cậu quá tốt rồi! Quá êm tai, ta cũng nghe khóc!” Hoàng Thải Vi từ tổng điều khiển bên kia xông lại ôm lấy Tố Y.
“Bình tĩnh! Lúc này mới đến đâu chứ! Bài đầu mới vừa mới bắt đầu nóng người thôi, đợi lát nữa bài hát mới kia mới hát hợp hiện trường nhất! Đến lúc đó cậu lại kích động.” Tố Y vỗ vỗ Thải Vi nói.
“Trình sư muội, uống ngụm nước không?” Ngụy Mẫn đi tới, đưa một chai nước suối đã mở.
Trong nháy mắt bàn tay Hoàng Thải Vi nắm Tố Y liền nắm thật chặt.
“Cảm ơn học tỷ, ta tự có chuẩn bị trà nhuận hầu.” Tố Y cầm cốc nước của mình tỏ ý.
“Học muội hát thật tốt, hai bài hát cũng viết vô cùng hay, đợi tiếp theo sẽ cố gắng lên!”
Ngụy Mẫn cười nhạt thu tay về, phảng phất người bị cự tuyệt không phải là nàng.
“Cảm ơn học tỷ, chị cũng cố gắng lên!” Tố Y cũng cười khích lệ Ngụy Mẫn.
Đợi sau khi Ngụy Mẫn đi, Thải Vi nắm tay Tố Y nói: “Năm ngoái, một cô gái đã uống nước Ngụy Mẫn học tỷ đưa cho, sau đó ở trên đài mất tiếng, may mắn cậu không uống.”
Chỉ là một trận đấu tranh tài trong sân trường, chuyện mờ ám đã làm kịch liệt như vậy? Hơn nữa còn trắng trợn mưu tính người, rốt cuộc Ngụy Mẫn này có cái gì dựa vào để cho nàng không lo ngại gì như vậy!
Kiếp trước mình thấm nhuần ở trong giới nhiều năm như vậy, đã sớm quen thuộc các loại tính kế, thủ đoạn nhỏ, cho nên căn bản sẽ không nhận bất kỳ vật gì người khác cho khi đang biểu diễn, đặc biệt là đồ cho vào miệng nào đó. Lẫn vào vòng giải trí, không biết đề phòng người khác chính là mình muốn ch.ết. Còn là cái ch.ết ngu xuẩn!
“Hơn nữa, mới vừa rồi ở chỗ tổng điều khiển hình như cũng xảy ra chút vấn đề, nhạc đệm vòng kế tiếp Trương Nghiêng học tỷ mang thiếu chút nữa bị người làm cho hư hại. Dọa ta liền nhìn chằm chằm nhạc đệm cậu mang, chỉ sợ xảy ra vấn đề.” Trong lòng Hoàng Thải Vi vẫn còn sợ hãi nói.
“Nghiêm trọng như vậy? Tớ biết, thảo nào mới vừa rồi tớ từ chối nước Ngụy Mẫn đưa đến, cô ta còn mang bộ dạng không sao cả. Thải Vi, cám ơn cậu! Vòng kế tiếp tớ đoán chừng sẽ có người táy máy tay chân với nhạc đệm của tớ, bên đó cậu dán mắt chặt chẽ một chút.” Tố Y nghe xong cau mày nói với Hoàng Thải Vi.
“Có người sẽ giở trò với cậu? Cũng đúng, vòng này cậu trở thành chim đầu đàn, mọi người muốn đứng nhất, cũng chỉ có thể đè cậu xuống ở vòng kế tiếp. Nhưng mà mới vừa rồi cậu không uống nước Ngụy Mẫn đưa tới, vậy bọn họ cũng chỉ có thể chạm vào nhạc đệm của cậu hoặc trên micro. Yên tâm, mình sẽ nhìn thật chặt.”
Hoàng Thải Vi cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên cũng khẩn trương lên trong nháy mắt.
“Xem ra vòng này nhiều người chọn hát từ từ nhỉ.” Hoàng Thải Vi nhìn mấy màn biểu diễn sau đó nói.
“Vòng thứ nhất cũng phát lực quá! Hiện tại đều đổi qua loại thâm tình.” Tố Y nghịch ngợm nói.
“Còn một người nữa là đến cậu, tớ qua nhìn chằm chằm. Vừa rồi tớ cũng lấy nhạc đệm mang đến ra, hiện tại phải đưa qua. Cố gắng lên!” Nói xong cũng chạy về phía tổng điều khiển.
Tố Y đi tới bên cạnh sân khấu nhìn vị thí sinh thứ 9 biểu diễn, kết quả giọng hát cất lên, nhưng mà thai phong cứng ngắc, hơn nữa hát rõ chữ còn có chút trở ngại.
“Em tên là Tố Y đúng không? Ta tên là Trương Nghiên.” Tố Y quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú chào hỏi với mình.
“Chào Trương Nghiên học tỷ!” Tố Y lộ ra một nụ cười với đối phương.
“Tố Y học muội thật là xinh đẹp!” Trương Nghiên trong mắt kinh diễm, sau đó lại chân thành nói với Tố Y: “Học muội lập tức sẽ phải lên sân khấu, cố gắng lên.”
“Nhờ lời tốt lành của Trương Nghiên học tỷ! Ta nhất định sẽ cố gắng.” Tố Y cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Trương Nghiên, cho nên giọng nói cũng chân thật hơn rất nhiều.
“Tố Y, tớ ở nơi này nhìn cậu thi đấu.” Hoàng Thải Vi từ bên tổng điều khiển kia đi đến.
“Sao cậu cũng đến? Bên kia?” Tố Y khó hiểu sao lúc này Hoàng Thải Vi đi ra.
“Lúc tớ đến đó, Lâm sư huynh cũng đến, anh ấy bảo tớ đưa nhạc đệm của cậu cho anh ấy, nói đợi lát nữa anh ấy tự mình ở đó giám sát. Để cho tớ tới bên này nhìn cậu, vạn nhất cậu có cần tớ cũng có thể phối hợp một tay.” Thải Vi nhỏ giọng nói bên tai Tố Y. “Lâm sư huynh này thật là không tệ với cậu nha!”
“Đừng nói mò, đây là công việc của hội học sinh bọn hắn. Nếu lúc thi đấu xảy ra vấn đề, chính là bọn họ không làm hết chức trách.” Tố Y im lặng liếc mắt nhìn Hoàng Thải Vi.
“Đến cậu!” Hoàng Thải Vi ra hiệu với Tố Y.
Chỉ thấy sau khi người chủ trì trên sân khấu báo điểm số thí sinh thứ 9 đạt được xong, nói với khán giả phía dưới đài: “Thí sinh tiếp theo lên sân khấu là thí sinh tối nay có tiếng hô đoạt giải quán quân cao nhất, cũng là thí sinh duy nhất kiên trì hát ca khúc tự sáng tác. Tiếp theo bài hát cô ấy muốn biểu diễn vẫn là một ca khúc tự sáng tác “Tôi đợi đến khi những bông hoa tàn” Phía dưới xin một tràng pháo tay mời — Trình Tố Y.”
Tố Y bình tĩnh trong lòng, chầm chậm đi lên sân khấu.
Một tiếng trống vang lên, Tố Y chậm rãi giơ micro lên hát “Mỗi người đều đang hỏi tôi đến cùng, vẫn còn chờ đợi gì. Chờ đến xuân hạ thu đông cũng đã qua, chẳng lẽ còn chưa đủ?”
GIọng nói đầu tiên của Tố Y hiện ra, An Minh Viễn và Vương Thụ Khôn liền bắt đầu gật đầu. Cảm xúc câu đầu tiên, rõ chữ. Giọng hát cũng xử lý vừa đúng, khiến người ta trong nháy mắt đã thấy được một nữ sinh yêu mà không gặp thời, cảm xúc buồn bã, ủy khuất đó, giọng hát xử lý có vẻ dịu dàng, làm cho người ta vừa nghe liền sinh lòng thương tiếc. Loại cảm xúc đau thương này giống như núi lửa sắp bùng phát, không có che đậy, vừa xem hiểu ngay lộ ra trước mặt mọi người.
Theo câu thứ nhất kết thúc, tiếng; đàn violon xen bắt đầu thêm vào, trong nháy mắt khiến cảm xúc đau thương của cả bài hát đạt tới cực điểm.