Chương 117: Chương 83: Xuất viện (2)

Vương Tĩnh Kỳ nghe chị dâu nói xong, mỉm cười, cái đề tài này nói lúc này cô không biết là chị dâu có phải là cố ý hay không, nhưng nhìn mặt cha Vương càng ngày càng đen, cô thật sự cảm thấy đây không phải là hành động sáng suốt.


“Cám ơn chị dâu quan tâm, nhưng hiện tại em không có tâm tình nói mấy chuyện này.” Vương Tĩnh nói kín đáo, hi vọng chị dâu có thể có chừng có mực.


Lý Bình căn bản không thấy sắc mặt cha Vương nên cô ta cảm thấy bây giờ có thể đè đầu cô em chồng này, nên cô ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.


“Nói gì thì cũng không thể nói như vậy, con gái chúng ta cả đời này việc chính yếu nhất không phải là có thể gả được cho một người tốt sao. Nói thật, lúc trước em học đại học, chị dâu đã cảm thấy không nên, hoa kia vốn có ít tiền, còn không bằng để giữ lại cho em làm đồ cưới. Hiện tại em nhìn xem, cũng chính là đúng với suy nghĩ của chị. Em tốt nghiệp đại học mà cũng không tìm được cái gì tốt.” Lý Bình thể hiện vẻ mặt ta đây đáng tiếc cho ngươi rồi kéo tay Vương Tĩnh Kỳ ra vẻ an ủi khuyên giải.


Nhưng khóe môi của cô ta hơi nhếch lên đã để lộ ra tâm tư của mình bây giờ rồi.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn bà chị dâu này làm bộ làm tịch đã chán đến hỏng rồi.


Đời trước cũng như vậy, cũng không biết khiếp trước hai cô có phải là kẻ thù của nhau không, dù sao bình thường Lý Bình cũng không thích cô, hơn nữa là rất không thích, chỉ cần có cơ hội đả kích là sẽ đả kích cô.


available on google playdownload on app store


Đời trước công việc của cô làm cho Lý Bình hâm mộ, ghen ghét, nhưng cô lại bị bất hạnh trong hôn nhân làm cho Lý Bình cảm thấy cô ta cao hơn cô một cái đầu, mỗi lần gặp mặt đều thuyết giáo cô một chút.


“Chị dâu nói lời này rất đúng, nhưng trên đời này đúng là vô cùng khó tìm được người đàn ông tốt như anh trai của em.” Vương Tĩnh Kỳ đồng ý gật đầu, nhìn từ đời trước, anh trai mình tuy cùng chị dâu cãi nhau ầm ĩ cả đời, nhưng cho tới bây giờ đều không có hai lòng, dù cho chị dâu chỉ sinh non được một đứa con gái.


Cô cũng từng phân tích suy nghĩ trong lòng anh trai, cô hiểu được tại sao anh trai lại như vậy. Không phải nói anh trai cô rất yêu chị dâu, cô cho rằng nói anh trai yêu chị dâu còn không bằng nói anh hai luôn coi chị dâu như người thân. Cha Vương nóng nảy. Lúc cô và anh trai còn nhỏ trong lòng đều để lại bóng ma không thể xóa nhòa, đối với cô ảnh hưởng chính là muốn mình sớm gả ra ngoài. Để có gia đình thật tốt chân chính của mình. Đương nhiên cô bất hạnh, gặp phải người như Trương Dương. Mà anh hai sau khi kết hôn, lại đem chị dâu trở thành trách nhiệm của anh, cho nên mới dễ dàng tha thứ cho chị dâu cố tình gây sự hết lần này đến lần khác.


Bên kia Lý Bình nghe Vương Tĩnh Kỳ nói như vậy, trong lòng không khỏi đắc ý, người khác đều nói cô ta không tìm được người chống tốt. Tìm một người chồng chung thủy như Vương Tuấn Kỳ, chỉ có chính cô ta biết, cuộc sống của cô ta trôi qua những ngày có bao nhiêu thư thái, trừ việc tỉ mỉ tính toán nguyệt san và cái nhà chồng này ra thôi.


“Cho nên nói chị dâu phải giữ chặt anh trai em, em lấy ví dụ, hiện tại có nhiều cô gái nhỏ tuổi còn trẻ đều xinh đẹp, cũng không phải mọi người đều bám lấy kẻ có tiền có thế. Có lẽ cũng có người giống chị dâu, coi trọng anh trai em thành thật chịu khó. Em cũng khuyên chị dâu một câu, tình cảm cho dù tốt cũng không thể lấy làm cơm ăn, thời gian quá dài, tình cảm thật tốt cũng sẽ phai nhạt một ngày. Con gái chúng ta vẫn nên sớm sinh đứa nhỏ để gắn bó tình cảm vợ chồng tốt hơn.” Vương Tĩnh Kỳ nhìn sắc mặt bà chị dâu mới vừa rồi còn lôi kéo cô chậm rãi thay đổi. Tâm tình cô cũng không trầm trọng lắm, cái này thật sự là đả thương đối thủ một ngàn thì tổn thương mình tám trăm nha.


Đời trước chính cô cũng không sinh được, so với chị dâu còn không bằng. Nói như thế nào thì cuối cùng chị dâu cũng có một cô con gái, còn chính mình thì cái gì cũng không có, lẻ loi cả đời.


Sắc mặt Lý Bình trầm xuống, bỏ tay Vương Tĩnh Kỳ ra, cứng ngắc nói: “Cái này không cần em chồng phải lo, chị và anh em cũng nghĩ đến.”


Đây là nỗi đau trong lòng cô ta, mặc kệ là ai đề cập đến. Cô ta đều không có sắc mặt tốt. Cô ta cùng Tuấn Kỳ kết hôn đã bảy năm, nhưng cô ta thủy chung cũng chưa mang thai. Vợ chồng bọn họ cũng đều đến bệnh viện kiểm tr.a qua, kết quả chính là hai người đều khỏe mạnh. Cô ta đã từng âm thầm nghe người ta nói qua. Cũng có người giống như bọn họ, từ đầu đến cuối đều không có đứa nhỏ là vì thân thể hai người có tướng bài xích gì đó chính là hai người không thích hợp ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ chắc chắn là sẽ không có đứa nhỏ. Sau khi cô ta nghe xong thì cười nhạt, cho rằng lời nói này là vô căn cứ, bệnh viện đều nói hai người không có bệnh, mang thai đứa nhỏ chỉ là sớm muộn thôi, nhưng đã bảy năm trôi qua, bụng cô ta vẫn thủy chung không có động tĩnh gì.


“Đúng vậy nha, cái này chúng ta lo lắng cũng không được, còn phải để chị và anh trai cùng cố gắng nhiều. Chuyện của em chỉ cần nhớ là được, sẽ không gây phiền toái thêm cho chị và anh trai.” Vẻ mặt Vương Tĩnh Kỳ cực kỳ hiểu chuyện, đưa tay cầm tay Lý Bình lật ngược thế cờ.


Trong lòng cô lại hung hăng khinh thường chính mình một phen, lớn như vậy đã bao nhiêu tuổi rồi mà tính tình lại càng ngày càng không tốt, đời trước tuy rằng cô nghe những lời nói của chị dâu cũng tức giận nhưng cũng chưa bao giờ nói với chị dâu những câu kích thích như vậy. Nhưng hiện tại cô lại không nhẫn nhịn được. Cho dù biết rõ sẽ bất lợi cho quan hệ của anh trai nhưng cô vẫn muốn đem khó chịu trong lòng phát tiết ra ngoài.


“Đúng vậy nha, Tiểu Bình, nhiều năm như vậy rồi con và Tuấn Kỳ cũng không còn trẻ nữa, cũng nên nghĩ đến đứa nhỏ đi. Nếu không con và Tuấn Kỳ bớt chút thời gian đến Bắc Kinh khám xem, đấy là thành phố lớn, trình độ chữa bệnh so với chúng ta chắc là tốt hơn, chứng kiến các ca bệnh cũng nhiều hơn, nếu hai đứa các con thực sự có bệnh gì thì hi vọng chữa khỏi cũng lớn.” Mẹ Vương ở bên cạnh nghe các cô nói đúng nên ngồi sau cũng không nhịn được chen mồm vào khuyên nhủ.


Bình thường trên cơ bản bản thân con dâu đều không đến nhà, chính là đến cũng không thích cùng mẹ chồng nói chuyện phiếm, cho nên rất nhiều điều muốn nói bà đều nhịn ở trong lòng, rốt cuộc có cơ hội nhớ đến nên đem những lời muốn nói nhất nói ra.


Lý Bình nghe xong lời nói của mẹ chồng thì sắc mặt xanh lét.
“Mẹ không cần phải quan tâm, muốn đứa trẻ hay không đều là chuyện của hai chúng con.” Lý Bình không quan tâm hướng về phía mẹ Vương nói ra.


Lý Bình khinh thường người mẹ chồng này, ông bố chồng của mình là cái dạng người gì thì mấy năm nay bản thân cô ta và chồng cũng đã hiểu là dạng gì rồi, cô ta cảm thấy mẹ chồng thực sự yếu đuối ích kỷ, nếu cô ta là mẹ chồng thì cô ta dù có cầm dao cũng sẽ không cho con mình mỗi ngày sống trong sợ hãi. Cũng bởi vì chướng mắt nên bình thường cô ta cũng không chủ động nói chuyện cùng mẹ chồng, đối với mẹ chồng nói như thế nào cũng lạnh nhạt, nhưng hôm nay loại thái độ này vẫn là lần đầu tiên.


Bởi vì một câu của cô ta làm cho phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.
Nước mắt mẹ Vương đầy hốc mắt không chảy ra được, Vương Tĩnh Kỳ cũng không nghĩ đến chị dâu mình lại giáp mặt chống đối mẹ mình như vậy, cô đứng dậy chạy nhanh ra phía sau đứng trước mặt mẹ an ủi, trợn mắt trừng Lý Bình.


“Con mẹ nó, cô nói chuyện với ai vậy chứ, cô là cái đồ súc sinh không biết lớn nhỏ gì cả. Gả cho nhà họ Vương đã bảy năm, có đồ ăn ngon chúng ta đều cho cô, còn cô đến một cái trứng tròn cũng chưa sinh ra không nói. Giờ lại còn nói chuyện quá quắt với chúng ta như vậy, cô có biết chính mình họ gì hay không hả?” Cha Vương đột nhiên hướng về phía Lý Bình chửi ầm lên.


Cha Vương vừa nghe bọn cô tán gẫu. Liền nằm trên giường nhắm chặt mắt, từ đầu đến cuối ông đều ra vẻ trước mặt con dâu. Không tiện phát giận, những thứ này đều là do ông học theo kinh nghiệm của mấy ông lão kia.


Nhưng ông không nghĩ tới mình không nói gì thì con dâu ở nơi này lại gay gắt như vậy. Tuy rằng ông vẫn rất coi trọng đứa con dâu này, nhưng cũng không thể vượt mặt ông được, con dâu nói mẹ chồng như vậy cũng không khác gì là nói với bố chồng.


Lý Bình trừng lớn hai mắt nhìn đến cha Vương trên giường bệnh, giống như cô ta không nghĩ tới bố chồng sẽ không nói những lời phát hỏa trước mắt cô ta như vậy.
Mẹ Vương nghe chồng mắng con dâu nhưng lại mắng ác như vậy, nên muốn mở miệng khuyên nhủ, tình tình bà chính là như vậy.


Vương Tĩnh Kỳ lôi kéo mẹ mình, không cho bà nói.


Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy quả thật bà chị dâu này cần chịu một chút chèn ép, dạy giỗ. Nếu không về sau khi cha mẹ già không thể đi lại được, chắc cô sẽ không bạc đãi cha, nhưng đó là cô, còn người khác thì không được vô lễ, đặc biệt là bà chị dâu của cô.


Đối với người thân đều thiên vị, lúc này trong lòng cô là chống lại người ngoài, thiên vị nhà họ Vương.


“Nhìn cái gì, cô là cái đồ không có giáo dục. Hừ, con ta tốt như vậy, trước kia công việc cũng tốt, đi ra ngoài người nào chẳng hâm mộ, kết quả là sau khi cưới cô xong, công việc thì không có, hiện tại thì mệt sống mệt ch.ết nuôi cô đến ăn cơm quả trứng cũng cho cô. Kết quả cô lại còn hô to gọi nhỏ với chúng ta, ba mẹ cô chính là dạy cô như vậy à.” Cha Vương ngồi ở trên giường bệnh bắt đầu mắng chửi.


“Cha, cha nói gì vậy, vì sao lại nói sau khi cưới con Tuấn kỳ lại không có công việc? Đây không phải là đơn vị anh ấy giảm biên chế sao. Cái này liên quan gì tới con? Còn nữa, vì sao lại nói nhà con dạy dỗ không tốt. Cũng bởi vì con không chịu được tính khí của người nhà họ Vương mà nói ta không được dạy dỗ tốt ư? Các người nhà họ Vương thì gia giáo tốt, bố chồng không ra bô chồng. Không có việc gì thì mắng con dâu, mẹ chồng cũng không ra mẹ chồng, chính mình nhìn con mình sống không tốt, mỗi ngày đều khóc lóc nỉ non, em chồng có mệnh tốt nhưng phúc khí cũng không tốt, còn chưa tiến vừa cửa nhà người ta đã bị người ta bỏ đi rồi….A…….”


Lý Bình bị tức đến phát điên rồi, nhiều năm như vậy cô ta đúng là không có tức giận quá như vậy, cô ta bị bố chồng mắng thẳng mặt làm cô ta bẽ mặt, hiện tại cô ta cái gì cũng không muốn trông nom, chỉ muốn đem mặt mũi tìm lại, kết quả là cô ta vừa mở miệng được vài câu thì một cái dép ở chỗ bố chồng liền bay tới.


“Cô là cái gì mà dám khoa chân múa tay trước mặt nhà họ Vương chúng ta, cút ngay cho tôi, lăn ra khỏi nhà họ Vương, quay về với lão Lý nhà cô mà ở.” Cha Vương vỗ thạch cao trên đùi, hơn nửa tháng này ông đã có thể tự chống gậy đi lại từ từ rồi, cho nên vừa rồi ông mới tìm chung quanh, này nọ đều bị mẹ Vương thu thập hết vào túi, ông chỉ có thế khom người lấy dép lê ở dưới giường bệnh lên ném qua.


Một chút cũng không hết giận, cái dép còn lại một lúc nữa cũng ném theo.
Sau cửa phòng bênh mở ra, chiếc dép kia vừa vặn dừng lại dưới chân người đi vào.
Vương Tuấn Kỳ cầm dép trong tay, nhíu mày nhìn tình hình trong phòng bệnh, hỏi: “Lại làm sao vậy?”


Lý Bình thấy chồng trở lại, nước mắt liền chảy xuống, gục vào người Vương Tuấn Kỳ, bắt lấy tay áo anh nói: “Tuần Kỳ, cha anh mắng em còn đánh em nữa.”


“Cô là cái đồ bất hiếu, cưới một đứa như vậy có phải là để tức ch.ết Lão Tử hay không, tôi nói cho cô biết, nhà họ Vương tôi không dung nạp đứa con dâu không biết lớn nhỏ này, anh lập tức ly hôn với cô ta, nếu không anh cũng cút ra khỏi nhà họ Vương đi.”






Truyện liên quan