Chương 6: Hòa nhập vào đảo Đào Hoa
edit: Vân Nhi
Chu Bá Thông khỏi hẳn, Niệm Từ mới có tâm tình cùng sư phụ nói chuyện về hành động ngày hôm đó. Hoàng Dược Sư lấy được quyển thượng của Cửu Âm Chân Kinh thì bắt đầu dốc lòng nghiên cứu, không rảnh bận tâm vấn đề học võ của đồ đệ, mà nàng cũng không muốn gấp gáp, chỉ muốn trước khi Chu Bá Thông rời đảo thì chăm sóc hắn thật tốt, bồi bổ lại cho hắn, vì nàng cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại.
Hôm sau, nàng mạnh mẽ mang theo người đem mấy thùng nước nóng tới sơn động, chỉ thị bọn họ giúp đỡ Chu Bá Thông tắm rửa sạch sẽ, hơn nữa còn mang quần áo cũ đã rách mướp vứt bỏ hết. Thay quần áo mới xong, nhìn hắn từ trên xuống dưới rạng rỡ hẳn lên. Niệm Từ còn lấy cây lược gỗ ra, tự mình chải tóc cho hắn, nàng còn muốn đem râu ria của hắn cạo sạch nhưng mà hắn lại ch.ết sống không đồng ý, nói cái gì để râu là tượng trưng của nam tử hán, không cho phép cạo đi. Niệm Từ có nói sao hắn cũng không chịu.
Có lẽ là Hoàng lão tà cảm thấy thẹn với lão ngoan đồng, cũng có thể là nghiên cứu kinh thư quá sức tập trung, nên hắn đối với việc Niệm Từ đem Chu Bá Thông hoàn toàn thay đổi thật sự ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm để ý. Niệm Từ ôm tới chăn đệm cùng đồ dùng hằng ngày, đem sơn động đơn sơ lúc trước biến thành một nơi ấm áp, giống như một căn nhà thực sự vậy. Mặc dù Chu Bá Thông luôn luôn không có quan tâm đến những thứ này, nhưng khi nhìn thấy muội muội vừa nhận được vì mình bận bịu như vậy, cũng cao hứng theo, thỉnh thoảng còn còn bận rộn giúp nàng.
Tiếp xúc thời gian càng dài, Niệm Từ lại càng thích Chu Bá Thông. Thích tính hắn trẻ con, hoạt bát sáng sủa, rộng rãi hướng về phía trước, lại hài hước khôi hài; lại thích hắn mặc dù võ công cao thâm, nhưng lại không ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, mặc dù xuất thân từ danh môn chính phái, nhưng không ỷ thế hϊế͙p͙ người, dù có bối phận cao, nhưng lại bình dị dễ gần gũi. Cho dù nàng vì hắn làm bao nhiêu chuyện cũng không thể làm phai mờ áy náy của nàng với hắn. Niệm Từ thật lòng coi hắn như là đệ đệ của mình mà chăm sóc, tự tay chế tạo vài món đồ chơi đơn giản cho hắn, không sợ phiền cùng hắn chơi đùa, tỉ mỉ chiếu cố việc ăn uống hắn, nên chỉ một thời gian ngắn sau, Chu Bá Thông đã mập mạp hồng hào hẳn lên, bộ dáng căn bản là không giống người đã bị nhốt nhiều năm.
Thời gian dài thì trò chơi thú vị đến thế nào cũng trở nên nhàm chán. Chu Bá Thông nhàm chán ném món đồ chơi trong tay xuống, trầm tư một lát, đột nhiên hào hứng nói:
“Ta ở đảo Đào Hoa này đã được mười lăm năm, thời gian qua cũng không có uổng phí. Ta ở sơn động này không bị phân tâm luyện tập công phu đạt được trình độ mà nếu luyện tập ở nơi khác phải mất hơn hai mươi năm mới đạt được. Chỉ là luyện tập một mình, mặc dù biết là mình đã có tiến bộ, nhưng lại không có ai thử chiêu, không thể nào làm khác hơn đành phải để tay phải cùng với tay trái so chiêu thức với nhau”
“Tay trái làm sao có thể cùng tay phải đánh nhau được?”
“Ta giả bộ tay phải là Hoàng Lão Tà, tay trái là Lão Ngoan Đồng ta. Tay phải một chưởng đánh qua, tay trái trả lại một quyền, cứ như vậy mà đánh nhau thôi.” - Hắn vừa nói vừa làm, hai tay ra hai chiêu, bên trái công bên phải thủ, đánh nhau rất mãnh liệt. Niệm Từ lúc đầu cảm thấy hai tay đánh nhau hết sức buồn cười, nhưng nhìn được mấy chiêu thì cảm thấy quyền pháp của hắn ảo diệu kỳ dị, không thể tưởng tượng nổi, khiến nàng không khỏi kinh ngạc xuất thần. Người học võ trong thiên hạ, hai tay bất luận là vung quyền hay đánh chưởng, vung đao hay động kiếm, không phải là tấn công kẻ địch thì chính là bảo hộ bản than. Thế nhưng hai tay Chu Bá Thông lại hóa giải công thủ của nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều là đều là công kích vào chỗ hiểm của chính mình, đồng thời lại dùng tay kia phòng thủ, vì vậy chiêu thức ở hai tay đều không giống nhau, là một bộ “Quái quyền” khiến cho nàng mở khai tầm mắt. Biểu diễn một lát sau, hắn ngừng lại nói:
“Muội muội, ta dạy cho muội quyền pháp Song Thủ Hỗ Bác này, chúng ta chơi bốn nước đại chiến. Tay trái của ta là một nước, tay phải một nước, hai tay của ngươi cũng là hai quốc gia. Bốn người ai cũng không giúp ai, biến thành một cuộc hỗn chiến bốn bên, vậy nhất định là sẽ rất thú vị đó”
“Nhưng mà võ công của muội rất tệ. Đừng nói là bốn nước đại chiến, mà tam quốc đại chiến, dùng hai tay muội làm một quốc gia đấu với hai tay hai nước của huynh cũng phải thua thôi. Muội không có nội công, quyền cước cũng chỉ để làm xiếc, không có dùng trong thực tế được”
“Không phải lo, ta dạy cho muội. Ta ở trong động này mười lăm năm đã ngộ ra được một bộ Không Minh Quyền có bảy mươi hai chiêu, thích hợp nhất là chơi trò này đó”- hắn vừa nói vừa ra tay phát quyền, lại nói thật chậm, nhưng mỗi chiêu xuất ra, vẫn mang theo chưởng phong uy vũ, đủ thấy giữa mềm mại có kình lực, là một bộ quyền rất mạnh mẽ.
Hắn lại cặn kẽ giải thích ý chính của bộ quyền pháp này nằm ở hai chữ “Trống rỗng và mềm mại”, nói ra bốn câu khẩu quyết “Đại thành nhược khuyết, kỳ dụng bất tệ. Đại doanh nhược trùng, kỳ dụng bất cùng”, lại đem ý tứ của bốn câu nói này giải thích một lần, cũng đếm từng số một phân giải từng chiêu thức, nói rõ mấu chốt cho nàng biết. Vốn là Niệm Từ còn lo lắng mình chưa học qua võ công, có thể trong thời gian ngắn sẽ không có được hiệu quả, nhưng khi bắt đầu cùng Chu Bá Thông luyện quyền mới phát hiện, không biết là thân thể của Mục Niệm Từ này có phải rất thích hợp luyện võ hay không, mà nàng có thể rất nhanh học được các chiêu thức kia, hơn nữa còn có thể linh hoạt ứng dụng. Vẻn vẹn có hai ngày nàng đã có thể đánh ra có da có thịt bảy mươi hai chiêu thức của Không Minh Quyền. Chu Bá Thông không kịp đợi muội muội học cho giỏi đã vội vã bắt đầu giảng giải cho nàng nguyên tắc chơi trò chơi bốn nước tranh đấu.
“Đầu tiên là tay trái vẽ hình vuông, tay phải vẽ hình tròn, không thể theo quy tắc cũ sẵn có. Điểm quan trọng nhất khi đấu giữa hai tay là trong lòng phải vô tâm, luyện tập hai tay có thể vẽ được hai hình dạng khác nhau. Nội công trụ cột của Toàn Chân Phái ta chính là bên trong phải bảo vệ tinh lực, bên ngoài thì giống như đi vào cõi thần tiên, cho nên ta có thể dễ dàng tay trái vẽ hình vuông,tay phải vẽ hình tròn. Trước hết muội cũng phải bắt đầu luyện tập như vậy.” - Vừa nói hắn vừa dùng hai tay trên mặt đất vẽ nên hình tròn cùng hình vuông cùng một lúc. Niệm Từ cũng bắt chước vẽ thử, nhưng một hồi lâu thì hai tay nàng nếu không phải cùng vẽ hình vuông thì là hình tròn, lúc thì không phải hình vuông cũng chẳng phải hình tròn. Khổ học một hồi lâu cũng không nắm bắt được bí quyết, nàng không khỏi nản lòng bừa bãi tuyên bố không học nữa. Chu Bá Thông dĩ nhiên không đồng ý, cắn răng một cái quyết định truyền thụ nội công của Toàn Chân phái cho Niệm Từ để giải quyết cái vấn đề khó khăn này. Hắn thầm nghĩ, Niệm Từ không phải là người ngoài, mà là muội muội của mình, nên đâu có tính là tiết lộ võ công ra ngoài đâu.
Vì vậy, trước hết, hắn đem phương pháp hô hấp vận khí, tĩnh tọa thu lại những suy nghĩ lo lắng trong đầu truyền thụ cho nàng. Niệm Từ làm thử theo lời hắn, mới đầu tư tưởng suy nghĩ cứ nhấp nhô phập phồng không yên, khó có thể thu lại được, nhưng theo lời hướng dẫn chậm rãi của Chu Bá Thông, thì một hồi lâu sau dần dần nàng có cảm giác tâm đã yên ổn, trong đan điền lại có một cỗ khí ấm dần dần dâng lên. Không biết là đã tĩnh tọa bao nhiêu thời gian, Niệm Từ từ từ mở mắt, thấy Chu Bá Thông ngồi tĩnh tọa đối diện với mình, thấy nàng mở mắt ra hắn lại nói:
“Muội phải nhớ kỹ bốn câu khẩu quyết này: “Tư định tắc tình vong, thể hư tắc khí vận, tâm tử tắc thần hoạt, dương thịnh tắc âm tiêu”. Trở về rồi, trước khi ngủ, nhất định trong đầu muội phải trống rỗng trong suốt, không có một tia suy nghĩ. Sau đó muội nằm thu người lại, hít thở sâu, hồn bên trong không lay động, thần khí bên ngoài không dạo chơi. Như vậy, cho dù là trong giấc ngủ, muội cũng có thể luyện công được”. Rồi hắn lại chỉ điểm cho nàng cách làm thế nào để vận khí sử dụng lực, tu luyện nội công.
Sau khi trở về, nàng đem những điểm trọng yếu trong lời hướng dẫn của hắn ghi chép lại, sau đó tìm chỗ cất giấu đi, bắt đầu tu luyện nội công.