Chương 36: Khắc chết mẫu thân

Thấy ta lấp ló ngoài điện diêm la, phán quan đã chú ý đến, nói gì đó với hắc diện đang tạm đảm nhận việc phán xử thay chàng, hắc diện cũng đưa mắt nhìn ta rồi nhếch miệng cười ngây ngô làm ta phát ngốc vì hình ảnh lúc trước ta biết về hắn không phải như thế, vị diêm vương dữ dằn vẻ mặt lúc nào cũng như cả thiên hạ thiếu nợ hắn đâu rồi à! Quỷ sai cùng hắc bạch vô thường đứng bên cạnh cũng nhìn hắn bằng ánh mắt hết thuốc chữa, ta khẽ gật đầu khi nhìn lại thì phán quan đã đến bên cạnh.


Khụ nhẹ một tiếng, nhẻn miệng cười đối diện với ta.
"Phu nhân! Người đang tìm gì sao?"


Ta hơi lúng túng định không nói nhưng chàng đã đi lâu ngày lắm rồi, ta thật nôn nóng không biết đã xảy ra chuyện gì, ta lại không quen ai thân trong địa phủ này ngoài mạnh bà ra nên bèn đến hỏi hắn.
"Phán quan! Đông Thương chàng chừng nào mới chở về, ngươi có biết không?"


"À..hà chuyện này..."
Thấy vẻ lưỡng lự của phán quan, ta càng lo lắng hơn, hắn cũng thấy vẻ gấp muốn chết của ta nên cũng nhẹ lắc đầu.


"Thần cũng không biết! Nơi địa phủ này nếu là trước kia thì không ai biết được hành tung của diêm vương đại nhân, nhưng giờ có phu nhân rồi, không lẽ ngài ấy không nói với nguời?"
"Không có.."


Ta có chút ủ rủ vì câu trả lời không đúng như mông đợi, phán quan cũng nhìn ta rồi lại cung kính cuối đầu xin thây lui.
"Vậy thần đi trước, thần còn nhiều chuyện phải xử lý"
"Ừ...ngươi cứ đi làm việc của mình đi"


available on google playdownload on app store


Ta cũng lũi thủi về điện của mình, nếu như theo ta đếm thì hôm nay cũng hơn ba tháng rồi mà chàng vẫn chưa về, chàng chưa bao giờ đi lâu đến thế, mặc dù đã được báo trước nhưng ta cũng đâu nghĩ lại lâu đến vậy.


Sau một hồi lâu ta lại đến tìm mạnh bà, nhưng khi ta đến nơi thì thấy một nữ nhân dung mạo tựa thiên tiên đang đi đến chỗ mạnh bà để nhận canh.
"Khi Đông Thương điện hạ không có ở đây, không biết ai giúp ngài cai quản âm giới?"


Cũng không muốn để ý nhưng khi nghe nàng ta nhắc tới Đông Thương thì ta cũng nhanh đi đến.
"À! Là hắc diện, hắn luôn trông coi địa phủ khi diêm vương đi vắng"(mạnh bà trả lời trong hiếu kỳ, mắt cứ nhìn chằm chằm nữ nhân ấy)


Nàng ta nhẻn miệng cười nhận lấy canh định uống thì ta đã ngăn lại, giọng có chút gấp ráp.
"Xin hỏi! Ngươi biết Đông Thương ư! Chàng hiện đang trên thiên giới sao?"
Nàng ta đưa mắt nhìn ta có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Đây là?"


"Nàng ấy sắp trở thành diêm vương phu nhân của cỏi âm này"
Mắt nàng ta càng mở to hơn, quan sát ta từ trên xuống dưới giọng đầy ngờ vực.
"Ngươi chỉ là một âm hồn?"
Ta khẽ gật đầu, nhưng vẫn không quên chuyện vừa hỏi.


"Đông Thương! Chàng thế nào à? Xin hãy cho ta biết"
Nàng ta lấy tay vỗ vỗ trán như vừa được biết chuyện gì thật khó tin, xong lại bật cười làm người khác không hiểu nổi.


"Ta thật không tin được, Đông Thương điện hạ lại muốn lấy một âm hồn làm thê tử, cười chết ta rồi!"
Ta cau mày, nữ nhân này đúng thật khiếm nhã, dường như nàng ta chẳng xem ta vào mắt nên cố tình cứ lơ đi câu hỏi của ta.


"Việc của Đông Thương xin ngươi hãy trả lời ta"(lạnh giọng)
"À...à! Giờ ta đã hiểu sao ngài ấy phải xuống cỏi trần tìm linh châu thể rồi, là do vị tân nương tử như ngươi đây"


Ta thoáng ngẩn ra, chàng là đến trần thế rồi, vậy chừng nào chàng mới trở về đây?.
Thấy vẻ mặt thất thần của ta, nàng ta chợt tiến sát, khẽ giọng vào tai ta.
"Có muốn đến nhân gian một chuyến không?"


Ta tròn mắt, nhưng nhớ lại chuyện Đông Thương dặn dò, nên đã lắc đầu từ chối.
"Không! Ta phải ở nhà đợi chàng"


"Ngươi định đợi ở đây bao lâu hả? Ngươi nhìn lại bản thân mình đi, một âm hồn sắp biến thành quỷ rồi còn không hay sao, ta không hiểu Đông Thương điện hạ thích ngươi ở điểm nào, xấu chết đi được..."


Ta cả kinh những lời nàng ta nói là thật sao, đã từ lâu ta không để ý đến dung mạo của bản thân, phải rồi ta giờ nhìn cũng giống như những âm hồn khác nhìn thật đáng sợ à, đưa mắt sang nhìn mạnh bà, bà ấy cũng thở ra, càng làm ta hoảng hơn.


"Sợ rồi phải không?"(cười tà)
"Nếu không có linh châu thể hộ thân ngươi nghĩ bản thân mình xứng với Đông Thương sao? Hay là theo ta lên trần thế một chuyến, có khi ngươi trở lại ngài ấy đã tìm được linh châu thể cho ngươi, một kiếp nhân sinh rất ngắn à!"


Mặc dù không biết vì sao nàng ta lại khiêu khích muốn ta lên trần thế, nhưng nàng ta nói đúng, tuy Đông Thương yêu ta, nhưng bản thân ta như thế này thật không xứng với chàng, chàng cũng đã nói thê tử của chàng không thể là một âm hồn.


Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu ta không ngoan khi chàng trở lại không thấy ta thì sẽ rất tức giận, ta phải tin chàng mới phải, nghĩ đến đây ta cương quyết không nghe theo lời nữ nhân kia.
"Ta không đi!"


"Được thôi! Nếu không tìm được linh châu thể, ta xem Đông Thương điện hạ sẽ làm gì đây"
Dứt câu nàng ta uống cạn chén canh rồi bước lên cầu nại hà còn không quên nhếch môi nhìn ta một cái.


Không biết bất chi bất giác thế nào, chân ta cũng bước theo nàng ta, lũ quỷ sai khi trông thấy ta thì cũng hoang mang nhìn nhau định nói gì đó thì bỗng ở đâu có một âm hồn chạy đến đâm thẳng vào ta, cho đến khi kịp nhận ra thì ta đã rơi vào cỏi luân hồi.
==========================


"Sinh rồi! Sinh rồi..."(tiếng mừng rỡ của mụ bà vang lên).
Nhưng chưa kịp bao lâu thì vẻ hoang mang của mụ bà lại vang lên lần nữa.
"Sao tiểu oa nhi lại không khóc thế này"


Ta đưa mắt nhìn bà ta rồi cũng chợt nhận ra là bản thân mình đã đầu thai chuyển kiếp rồi à, ngay sao đó một nữ nhân yếu ớt, mặt thấm đẫm mồ hôi đưa tay bế lấy ta, ta nghĩ chắc đây là mẫu thân của ta rồi, vì không muốn mình vừa được sinh đã là yêu quái nên ta cũng cố rống to mà khóc cho mẫu thân an lòng.


"A...hài tử của ta đã khóc rồi này"(vẻ mặt vui sướng).
"Chúc mừng hiền phi nương nương đã hạ sinh một tiểu công chúa xinh đẹp"
"Hoàng thượng đến!"
"Hoàng thượng vạn tế..vạn vạn tế"(tất cả đều quỳ xuống hành lễ).


Theo sau lời nói là một nam tử ngũ quan anh tuấn trên người khoác một thân hoàng bào, miệng nhếch lên tay đã ôm lấy ta vào lòng còn không quên miễn lễ cho những người đang quỳ dưới kia.
"Bình thân đi!"


"Lạc Nhi nàng vất vả rồi"(hướng mẫu thân, hoàng thượng giọng đầy vẻ ôn nhu).
"Chỉ cần hài tử bình an chào đời, thần thiếp không sao cả, hoàng thượng người định đặc tên tiểu công chúa là gì?"


Ngẫm nghĩ một hồi, người nhìn ta với ánh mắt ấm áp muôn vạn yêu thương.
"Trường An đi!"
Người lại tiếp.
"Ta mong con trọn kiếp người được an hưởng bình yên, công chúa nhỏ của ta"


Mặt dù đã rất lâu rồi ta không còn biết đến cái cảm giác ấm áp của tình yêu thương gia đình là gì, nhưng giờ có cơ hội được hưởng lại, thật ra cũng không tồi à!.


Nhưng dường như ta đã vội vui mừng quá sớm, vì khi ta được sinh ra cũng là lúc hoàng hậu cũng hạ sinh một tiểu công chúa nhưng có lẽ vì hoàng thượng sủng ái mẫu thân ta hơn nên đã đến bên người trước rồi ở luôn một đêm chẳng thèm để ý đến hoàng hậu cùng tiểu công chúa nên bi kịch cũng bất đầu.


Sáng hôm sau, ngày thứ 3 ta chào đời.
"Người đâu hiền phi nương nương đã chết rồi"(tiếng la hốt hoảng của của một nữ tỳ làm ta giật mình tỉnh giấc trong giấc ngủ mê mang).


Ta cũng thật kinh hãi vì mới tối qua người vẫn tốt mà, vẫn ôm ta nâng niu trong vòng tay vậy mà hôm nay lại chết một cách đột ngột như thế.


Một lúc sau thì cả tẩm phòng đều toàn người và không thể nào thiếu mặt hoàng thượng, tuy nằm trong nôi nhưng ta vẫn có thể thấy vẻ mặt đau đớn của người vì sự ra đi của mẫu thân.


"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại chết"(mặt người tối sầm nhìn đâm đâm vào ngự y)


"Bẩm hoàng thượng hiền phi nương nương thật chẳng có dấu hiệu gì để dẫn đến nguyên nhân cái chết cả, không chúng độc cũng không có bị ngoại thương"(ngự y đã phát run)
"Mắt người càng sâu.
"Vậy tại sao chết?"
"Thần..thần cũng không rõ"


"Khởi bẩm hoàng thượng! bần đạo biết"


Tất cả đều quay sang người tự xưng là bần đạo ấy, một nam nhân đã ở độ tuổi ngũ tuần, khoác trên mình tấm áo của một đạo sĩ, tóc búi cao ngũ quan bình thường điểm chú ý ở hắn là chòm râu bạc kia, nhìn cũng ra dáng một người tu tiên lắm, hắn bước đến tay vuốt lấy chòm râu bạc, mắt thì nhìn chằm chằm ta một hồi lâu rồi lắc đầu tỏ vẻ ưu phiền.


"Bẩm hoàng thượng! Tiểu công chúa vốn có mệnh sát phụ mẫu, không thể dữ lại được"
"Mắt ta giật giật, cái tên đạo sĩ thối tha này đang nói bậy bạ gì!


Một lúc ngưng trọng thật lâu khi đạo sĩ dứt tiếng, vẻ mặt tất cả những ai ở đây từ tỳ nữ, thị vệ, thái giám cho đến ngự y đều hoang mang ra mặt.
"Ngươi là đang nói nhăng nói cuội cái gì?"(mặt hoàng đế đã hoàng toàn biến sắc)


"Bần đạo không nói dối, người hãy nhìn trước ngực công chúa có một cái bớt hình hoa bỉ ngạn đỏ rực rất kì quái, hoa này là hoa ở hoàng tuyền là điềm không tốt lành"


Theo lời nói, hoàng đến tiến đến và dùng tay vạch áo ta ra để xác nhận những gì tên đạo sĩ kia nói, ta thật không biết nên khóc hay nên cười vì hành động đó, tuy thân vẫn là một oa nhi, nhưng tiềm thức của ta là một một người trưởng thần đó, lại nói đến cái bớt bỉ ngạn này là do Đông Thương dùng phép tạo ấn ký trên người ta, chàng nói nếu sau này ta có ở đâu đi nữa, hóa thành bộ dạng gì thì chàng vẫn tìm thấy ta.


Người rơi vào bất động hồi lâu, nhìn biểu cảm hiện trên mặt người lúc này thì ta đã biết người tin tên đạo sĩ kia.
Nhắm nghiền mắt giọng người nặng trĩu.
"Ngươi muốn ta làm gì với công chúa?"


"Giao công chúa cho bần đạo, bần đạo sẽ đem công chúa rời khỏi hoàng cung, sẽ nuôi dưỡng người thật tốt"
Ta thấy người tuy vẫn hiện chút hoang mang nhưng rồi cũng nhất quyết phủ tay.
"Đem nó đi đi!"


Số ta đúng là khổ mà, mới vừa đầu thai thì đã bị nói là khắc chết mẫu thân, giờ còn bị tên đạo sĩ thối này đem đi, có khi nào vừa rời khỏi hoàng cung hắn đem ta vứt bỏ hoặc giết ta luôn không, ta không khóc cũng không nháo ngoan ngoãn được tỳ nữ ẩm đến giao cho tên đạo sĩ, hoàng đế thì xoay mặt đi, một cái liếc mắt người cũng không nhìn ta, người phụ thân này có phải quá đỗi vô tình không à.






Truyện liên quan