Chương 37: Là chàng
"Sư phụ! Người xem Trường An không chịu đi cùng con kìa!"
Đưa ánh mắt đáng thương qua sư phụ mình A Nha ảo não vì sư phụ muốn nàng dẫn ta theo nhưng ta không chịu đi cứ ngồi bịt ra đấy.
"Nó không muốn đi, thì con đi nhanh về nhanh đừng để nó làm phiền ta"
Ta liếc ngang tên đạo sĩ thối này, đã gần bốn năm rồi kể từ khi rời khỏi hoàng cung, ta phải lưu lạc giang hồ cùng hắn với nữ đệ tử của mình, tuy tính hắn không tốt nhưng ít ra cũng thu được một đồ nhi ngoan, trong bốn năm qua nàng ta đã luôn chiếu cố ta.
"Dạ được! Con sẽ quay lại ngay"(gật đầu một cái A Nha đã nhanh rời đi)
Hắn cũng nhắm mắt an thần bỏ mặt ta ngồi trơ trọi ở đấy, bỗng ở đâu nổi lên một trận gió lớn, xém chút nữa là đã cuốn tấm thân bé nhỏ của ta đi luôn.
"Linh châu thể ở đâu? Hãy mau giao ra cho ta!"
Ta lật đật bò dậy, vì được nghe giọng nói quen thuộc đó, là chàng!là Đông Thương của ta, chân liền nhanh chạy tới nơi phát ra tiếng nói nhưng chưa kịp thì bị một bàn tay nắm lấy cổ áo.
"Nhóc con! Còn muốn chạy loạn! Ở yên đây"
Ta đưa ánh mắt đầy oán giận sang nhìn hắn.
"Thả ra! Ta muốn đi!"
Ầm một tiếng.
(Gì đây?) ta và hắn cùng suy nghĩ.
Trước mắt bọn ta là một con chim màu đỏ to đùng, bị đánh từ trên cao rơi xuống, trong thê thảm vô cùng, cả ta và hắn đều mở to mắt nhìn chợt ta nghe hắn lẩm bẩm.
"Phượng...hoàng!"
"Hả?"
Đó là phượng hoàng trong truyền thuyết ta hay nghe sao, ta còn tưởng là một con chim to lớn bình thường, chấm dứt dòng suy nghĩ của ta là từ trên cao Bạch y nam tử cũng hạ xuống.
"Một con phượng hoàng ngu ngốc!"
Phượng hoàng kia dường như đã hoảng đến giận, nó tung cánh cả thân biến toàn một màu lửa đỏ rực, rồi hướng chàng lao đến.
"Đùng! Một tiếng vang lên, phượng hoàng thân đã dính mạnh vào tảng đá phía trước làm rung chuyển cả một hồi, trong lúc đạo sĩ đang thất hồn lạc phách, ta nhanh chạy về phía chàng đang đứng còn cố gọi to cho chàng phát hiện ra ta.
"Đông..Thương!"
Tiếng gọi non nớt của ta đã gây sự chú ý tới chàng, xoay mặt lại nhìn ta, ta cảm nhận được ánh mắt như đang dò xét.
"Đông...Thương! Cuối cùng...cũng gặp chàng"
Chàng nhướng mày như muốn hỏi ngươi là ai thì một bàn tay đã nhấc bổng ta lên.
"Ngươi buông ra à! Đạo sĩ thối"
"Nhóc con, ngươi dám mắng ta"(đen mặt)
"Đông Thương! Cứu ta, cứu Tương Nhi à"
Ta vội đưa ánh mắt cầu cứu sang chàng, nhanh như chớp cả ta và tên đạo sĩ chưa hiểu gì thì ta đã nằm gọn trong vòng tay chàng.
"Tương Nhi?"(ánh mắt có chút hoang mang)
Đưa đôi tay nhỏ, sờ lên mặt chàng ta thút thít thật đáng thương.
"Đông.. Thương!ta nhớ..chàng chết đi được"
"Nàng đã đầu thai!"
"Ừm!"(gật đầu)
Ta thấy chàng đã đen mặt, nên nhanh cúi đầu không dám ngẩn mặt lên,sau một hồi im lặng giọng chàng lại vang lên nhưng không phải nói với ta.
"Ngươi bắt nạt nương tử ta!"
Đạo sĩ có chút ngẩn ra.
"Ưm...!"
Không biết cớ gì đạo sĩ đã lơ lững trên không trung, khuôn mặt còn hiện lên rất thống khổ, ta mở to đôi mắt gập nước sang chàng.
"Đông Thương"
"Không ai có thể ức hiếp nương tử của Đông Thương này, huống chi là một phàm nhân"(chàng cũng đưa mắt nhìn ta)
Mặt tên đạo sĩ đã chuyển sang sắc tím, ta sợ nếu còn chần chừ hắn sẽ chết thật, ta vội hướng chàng cầu tình.
"Đông Thương! Tha..tha cho hắn đi!"
"Tại sao?"
"Vì...vì hắn đã có ân nuôi dưỡng ta, từ lúc ta mới sinh lận.."
Bịt một tiếng, khi ta dứt câu thì tên đạo sĩ cũng rơi xuống nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn thật cũng tội à!
"Nuôi dưỡng lúc mới sinh tới bây giờ?"(mắt chàng nheo lại như muốn khoét một cái lỗ trên người đạo sĩ, làm hắn rùng mình)
"Đúng...đúng khi Trường An được sinh ra hai ngày ta đã đem nó đi nuôi dưỡng"
"Vậy là chỗ nào trên người nàng ngươi cũng đều thấy hết!"(mặt đã âm lãnh đến mức muốn phanh thây đạo sĩ)
"Hả..."(ngẩn ra)
Ta vỗ trán, thật hết nói, một tên ghen và một tên ngu hết thuốc chữa.
"Không...không! ta không thấy gì cả, vì những việc tắm gội này nọ do nữ đệ tử ta lo hết"(đã nhanh hiểu ra).
"Ừm...do A Nha luôn lo mọi thứ cho ta"(ta cũng gật đầu xác nhận)
Mặt chàng cũng giản ra không dữ tợn như lúc nãy nữa, rồi như nhớ lại chuyện gì quan trọng, chàng xoay nhanh về phía tảng đá thì bóng dáng của con phượng hoàn ấy đã biến mất, nhìn lại tên đạo sĩ cũng biến mất không thấy tăm hơi, còn ta thì nhất định sẽ bị giáo huấn một trận.
"Nói đi sao lại không nghe lời?"
Tuy là hỏi nhưng sắc mặt của chàng vẫn không thay đổi, làm ta thấy yên tâm hơn chút.
"Vì...vì sơ ý bị một âm hồn đâm phải, nên rơi vào luân hồi"
Sau nữa ngày cũng không nghe chàng nói gì, ta tò mò rụt rè nhìn chàng, ánh mắt chàng cũng nhìn ta thật chăm chú.
"Đông Thương! Chàng giận rồi?"
"Có chút!(môi chàng đã áp lấy má ta)
Khi rời đi còn bù thêm một câu, mặt lộ rõ ý cười.
"Nhìn nàng thế này, thật cũng không tệ"