Chương 9

"Chuyện này đã bàn kỹ lưỡng chưa?"
Không trách Mạnh Nghi Quý hỏi như thế, lúc trước Yến gia và Tô gia bàn bạc tới lui tới loại trình độ kia, cũng không phải là nói thay đổi liền thay đổi.
"Ta đã nói chuyện với Yến gia Yến Tuy qua điện thoại."


Lúc trước thật sự là không nghe nói Yến Tuy cùng người Tô gia nào thông qua điện thoại, từ đầu tới cuối đều là Hà Uyển tự mình tính toán liên lạc với bên kia.


Đương nhiên cũng không có ai cho rằng, anh gọi cú điện thoại này sẽ là bởi vì Mạnh Đình, đích thị là anh không chịu nổi phiền phức kia, vì thanh tĩnh, thấy Hà Uyển đột nhiên lại thay đổi hôn sự, gọi điện thoại, cũng chỉ là không muốn vị hôn thê đột nhiên lại tiếp tục thay đổi người nữa, cũng mặc kệ nguyên nhân rốt cục là cái gì, đồng ý của anh tuyệt đối là làm bảo đảm khiến người ta tin tưởng hơn so với Hà Uyển.


Thông gia với Yến gia, chính là người bên chi thứ hai Lí Nhất Phỉ kia cũng đều tìm khắp không thấy chỗ bất mãn gì, Mạnh Nghi Quý lại suy nghĩ một chút nói, "Vậy phải nắm chặt."


Có thể cùng chủ nhà Yến gia leo lên quan hệ thông gia, tuyệt đối là Mạnh thị nhặt được đại tiện nghi rồi. Thời gian mới chưa được nửa tháng, cũng không thể xảy ra biến cố gì, lại khiến Hà Uyển lật lọng.


Tâm tư nữ nhân này cũng quá khó hiểu, đặc biệt tâm tư của mẹ Yến Hà Yến gia, thế nào liền một lòng một dạ chờ mong con mình quá không cao hứng đây. Trong đầu Mạnh Nghi Quý chỉ lược qua, cũng không tính toán suy nghĩ nhiều gì, trước mắt quan trọng chính là làm thế nào đảm bảo hôn sự sẽ không lại thay đổi, hoặc là giữa đường xuất hiện biến cố gì.


available on google playdownload on app store


Ánh mắt Mạnh lão gia tử quét qua mọi người trong phòng lớn một lần, cuối cùng rơi xuống trên người Mạnh Đình, "Mạnh Đình, cậu có ý kiến gì không?"
Mạnh Đình bị điểm tên hỏi, không chỉ có lão gia tử nhìn cậu, tất cả những người khác cũng đều dời ánh mắt tới.


Hâm mộ cùng ghen tỵ trên mặt Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm căn bản thu liễm không được, bọn họ trở về nhà chính lâu như vậy, cũng chưa từng thấy có hôn sự tốt như vậy nói cho bọn họ, nhưng Mạnh Đình mới trở về có mấy ngày thôi, đây chính là Yến Tuy, gia chủ của Yến gia a!


Mạnh Kì Mạnh Giang Mạnh Ba ba đứa nhỏ chính thất xuất hiện, ánh mắt bọn họ nhìn Mạnh Đình cũng bất đồng, mỗi người có đánh giá riêng của mình, năm người này đều không ngoại lệ đều rõ ràng, ít nhất ở trong nhà cũ Mạnh gia, bọn họ bắt nạt làm nhục Mạnh Đình không được, ngược lại, bọn họ còn phải làm hết sức tạo điều kiện cho Mạnh Đình.


"Cháu không có ý kiến." Mạnh Đình nhẹ nhàng lắc đầu, rất nhanh đáp lại lời của lão gia tử.


Mặc dù dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Mạnh Đình không thể nào cự tuyệt hôn sự như vậy, nhưng khi cậu nói không ý kiến, các loại cảm xúc đau khổ phức tạp vẫn là dâng lên đáy lòng của mọi người.


"Ừ," Thanh âm đáp lại của Mạnh lão gia tử, sau đó liền không có tiếp tục tìm Mạnh Đình nói chuyện, tiếp đó, cũng vẫn là trưởng bối bọn họ nói chuyện, đề tài vẫn như cũ không rời khỏi hôn sự của Mạnh Đình và Yến Tuy, nói tới gần 9h, lão gia tử ngày bình thường đều lúc này chuẩn bị đi ngủ, mặc dù mấy con trai của ông vẫn còn tiếp tục hào hứng nói chuyện, ông lại không có ý định do đó nhiễu loạn làm việc và nghỉ ngơi của mình.


"Hôm nay chỉ tới đây giải tán thôi, cụ thể ngày mai lại bàn bạc."
Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm trong mắt mơ hồ đều muốn phun ra lửa, càng nghe bọn họ nói, bọn chúng liền càng hiểu được Yến gia rốt cuộc là tồn tại cái dạng gì, cũng hiểu Mạnh Đình rốt cuộc là số dẫm vào cứt chó như thế nào.


Bà nội ruột của Mạnh Đình Lí Nhất Phỉ, buổi tối này đều không nói cái gì, bà vẫn luôn cười mỉm mà nghe, nhìn.
Tự đắc của Phùng Trạch Kiều tự đắc, kể công của Mạnh Nghi Hàng, bà đương nhiên là nhìn ở trong mắt, hôn sự này là ai đi bàn luận, đương nhiên sáng tỏ rồi.


Bà chậm rãi đứng dậy đỡ lấy tay Mạnh lão gia tử, nụ cười ôn nhu không đổi đều hàm chứa trong giọng nói của bà, lại khiến tất cả mọi người không khỏi dừng bước.
"Cổ ca, Đình nhi có thể quá phận một chút hay không, tôi thấy tuổi của Tiêu nhi và Thấm nhi đều thích hợp hơn chút.


Liền thân phận của Yến Tuy, chính là đem đứa nhỏ chính thất của Mạnh gia đi mới xứng đôi, càng không cần phải nói là mấy đứa con riêng này đã nhận về chưa tới mấy năm, không giống với Mạnh Đình, Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm đối mặt với hôn sự như vậy, cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến nào.


Mà khiến Lí Nhất Phỉ này mở miệng, chủ yếu vẫn là bởi vì Mạnh Đình quay về thời gian quá ngắn, không thân với chi thứ hai bọn họ, mấy ngày nay bà không có để ý, ngược lại khiến Phùng Trạch Kiều chĩa mũi dùi vào chỗ trống, Mạnh Đình hẳn là bị lôi kéo qua, như thế, thay vì đem hôn sự này cho Mạnh Đình, bà cảm thấy còn không bằng cho Mạnh Tiêu hoặc là Mạnh Thấm tốt hơn.


Mạnh Đình cũng mở to mắt nhìn, vẫn luôn đều không có tồn tại cảm giác tâm trạng đập "Thình thịch thình thịch thình thịch" lên, lại là khẩn trương. Cậu vẫn đều rất rõ ràng khắp nơi trước mặt Mạnh gia, không có bất kỳ phản kháng nào là đường sống, nhưng vào giờ khắc này, cậu cảm thấy khủng hoảng hơn so với trước kia.


"Mạnh Đình thích hợp," Mạnh lão gia tử nhìn lướt qua Lí Nhất Phỉ, cũng chỉ cho ra đáp án này, cũng là đáp án thực sự cầu thị, nếu Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm có thể làm cho Hà Uyển vừa ý, sớm không có chuyện gì của Tô gia Tô Tư Vũ rồi.


"Lão gia tử nói rất đúng, chỉ có Đình nhi nhà chúng ta thích hợp," Phùng Trạch Kiều tiến lên hai bước đỡ tay bên kia của Mạnh lão gia tử, lúc Lí Nhất Phỉ ngây người, bà đỡ đỡ Mạnh lão gia tử đi về hậu trạch rồi.


Mạnh Nghi Đức tiến lên đỡ lấy Lí Nhất Phỉ, không nói câu gì, cúi đầu suy tư đỡ Lí Nhất Phỉ trở về phòng của bà, hai đôi vợ chồng Mạnh Nghi Hàng và Mạnh Nghi Quý đều từng người trở về phòng mình, cuối cùng mới là đám tiểu bối này.


Mạnh Đình tại lúc Mạnh lão gia tử rời đi, cậu liền ôm trái tim nhỏ kinh sợ chưa tiêu tan của cậu trở về phòng, mà chờ bọn Mạnh Kì Mạnh Tiêu hoàn hồn, sớm không thấy thân ảnh Mạnh Đình đâu.
Yến Tuy tốt như vậy, cậu không muốn nhường cho người khác.


Thời điểm Lí Nhất Phỉ hỏi câu kia, Mạnh Đình đột nhiên xác định điểm này. Hơn nữa cậu thật sự rất vội vàng gả ra ngoài, Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm tuyệt đối không có cậu lo lắng, ngay cả có, cậu cũng không nhường.


Cậu thay đồ ngủ cho mình, nằm trên giường, cầm điện thoại di động xuất thần, điện thoại di động rung một hồi, Mạnh Đình kịp phản ứng, nhanh chóng mở ra.
"Tới cổng Mạnh trạch đi."


Mạnh Đình ngừng một lát lập tức ngồi dậy, cậu cũng không thay quần áo, cầm một cái áo khoác thể thao choàng lên trên người, như một cơn gió chạy xuống lầu. Mà Mạnh Kì còn đang uống nước trong phòng khách bị cậu xem thường đến cùng.


Mạnh Đình nghĩ, nhất định là ban đêm đưa tới không dễ dàng bằng ban ngày, mới bảo cậu đi ra cổng lấy, cậu cũng không thể thêm phiền phức cho Yến Tuy, vội vàng tới lấy.


Khoảng cách từ lầu ba đại trạch tới cửa sắt lớn của đại trạch cũng không ngắn, Yến Tuy để điện thoại di động xuống, còn chưa tới 2 phút liền nhìn thấy một thân ảnh màu trắng lấy tốc độ chạy trốn cực nhanh mà đến.


Bởi vì cổng sắt lớn đang đóng, cậu còn sốt ruột mà nhảy lên hai cái, người gác cổng mở cửa, cậu mới tiếp tục xông tới.
Mà Yến Tuy mới mở cửa xe ra, Mạnh Đình đầu lông xù liền sáp tới tiến vào.
"Em tới rồi."


Hơi thở của Mạnh Đình có chút không đều, hai má bởi vì chạy nhanh mang theo chút đỏ ửng, một đôi mắt trừng lớn, nhìn thấy Yến Tuy đột nhiên xuất hiện mừng rỡ không thôi, "Yến Tuy, Yến Tuy."
Cậu liên tiếp gọi hai tiếng, tay phải đưa lên tiếp tục túm lấy tay áo của Yến Tuy.


Yến Tuy ngược lại nắm tay Mạnh Đình, đi vào bên trong ngồi xuống, kéo cậu lên xe. Mà Mạnh Đình cũng ngây ngẩn để anh dắt lên chỗ ngồi sau xe.


Mạnh Đình gần như cùng tay cùng chân hơi hơi tiến lên phía trước, nhìn giống như là yêu thương nhung nhớ, mặc dù ngay từ đầu là vô tâm, nhưng Mạnh Đình lại không có ý định sửa chữa, cậu lại nghiêng nghiêng về phía trước, sau đó ôm lấy Yến Tuy, sau đó lại buông anh ra.


Cậu cho tới bây giờ đều chưa từng ôm ai, vào giờ khắc này cậu rất muốn ôm anh, liền làm như vậy.
Cái ôm này rất nhanh rất nhẹ rất đột nhiên, chính là Yến Tuy cũng có chút ngây ngẩn cả người, anh thậm chí chưa kịp ôm lại Mạnh Đình một chút, cậu cũng đã ngồi xong rồi.
"Sao anh lại tới?"


"Anh tới thăm em một chút," nhưng nhìn thấy người rồi, anh lại cảm thấy có chút không đủ, nhưng cụ thể là không đủ thế nào, anh lại nghĩ mãi mà không rõ.


Mạnh Đình nhìn chằm chằm thấy ánh mắt Yến Tuy bỗng nhiên thấp xuống, thấy tay bọn họ còn chưa tách ra, cậu lại tiếp tục khẩn cấp một chút, thanh âm của cậu mang theo chút thấp thỏm, "Yến Tuy, lần này em nhất định phải nói cảm ơn, anh là...... người đầu tiên tới thăm em."


Cậu ở cao trung phong bế ba năm, mỗi bạn học cách vài tuần hoặc là một hai tháng đều có người đến thăm, chỉ có cậu, ba năm rồi, bất kể là bà ngoại cậu hay người Mạnh gia đều không có tới thăm cậu lấy một lần, đến đại học và trong căn cứ cũng như vậy, cậu tựa hồ tách biệt với cả thế giới.


Cậu trước kia cũng không thay đổi cảm thấy chỗ nào không tốt, nhưng hiện tại Yến Tuy tới thăm cậu, cho cậu biết, cậu thật ra cũng muốn có người tới thăm.
"Cảm ơn anh."


Mạnh Đình nói những lời này, một chút tình tự vương vấn trên người cậu kia, khiến ánh mắt Yến Tuy ảm đạm mấy phần, loại người lãnh tình giống như anh, có một loại tâm tình tương tự thương hại rất khó sinh ra, nhưng vào lúc này, anh đột nhiên liền cảm động lây, có chút đau lòng Mạnh Đình.


Anh nắm tay cậu, nhẹ nhàng kéo, liền kéo Mạnh Đình tới trong ngực, khí tức trên người thiếu niên rất sạch sẽ, sạch sẽ giống như ánh mắt kia, Yến Tuy chưa từng có thói quen ôm người khác, vào giờ khắc này cảm thấy, loại cảm giác ôm này không tồi.


Có lẽ là tâm tình lay động trong lời nói của Lí Nhất Phỉ, khiến Mạnh Đình tối nay hết sức mẫn cảm, tay cậu chậm rãi trượt tới sau lưng Yến Tuy, trán dựa lên lồng ngực anh, hốc mắt vậy mà đã ươn ướt, đây cũng là lần đầu có người ôm cậu như thế này.
"Cảm ơn."


Lời nhiều hơn nữa Mạnh Đình cũng không nói ra được, hồi lâu sau, cậu ngẩng đầu, mặt dánh lên cằm Yến Tuy cọ cọ, "Yến Tuy, em thích anh ôm em."


Lỗ tai Yến Tuy lại lặng lẽ đỏ, lúc này anh nghe ra trong lời nói của Mạnh Đình cũng không có ý tứ dư thừa, cậu chỉ là thích anh ôm thôi, nhưng cũng là bởi vì đã hiểu, anh cũng không hiểu rõ lắm bản thân anh trong nháy mắt này là tư vị gì.


Bởi vì Mạnh Đình thích, Yến Tuy lại ôm cậu thêm một chút, khoảng 10 sau, anh mới buông ra, cầm hộp đựng thức ăn bên chân tới, "Ăn khuya, ăn đi."
Bởi vì là mì, để quá lâu rất dễ dàng liền nhão ra, bằng không cũng không phải là không thể ôm thêm một lát nữa.


Dựa vào Yến Tuy, loại cảm giác này rất an toàn rất thoải mái, Mạnh Đình đều sắp muốn ngủ rồi, nhưng nghe thấy hai chữ ăn khuya, mấy thứ buồn ngủ kia liền đều bay xa rồi, Yến Tuy không nói, cậu cũng đã quên mục đích cậu chạy như điên xuống đây rồi.






Truyện liên quan