Chương 10
Mở đèn xe lên, Yến Tuy lại tự mình vặn mở hộp đựng thức ăn, sau đó đưa cho Mạnh Đình, "Ăn xong trở lên đi thôi."
Mạnh Đình gật đầu, cũng không phản đối, cậu đang cầm hộp đựng thức ăn ăn tới rất là nghiêm túc.
Mạnh Đình nhưng thật ra là chút xíu cay đều không ăn được, dù theo cậu yêu cầu thêm chút cay, khiến trán và cánh mũi cậu đều toát ra chút mồ hôi nho nhỏ, ăn xong một miếng cũng không quên thổi khí "Phù phù".
"Uống chút nước," Yến Tuy mở một chai nước khoáng ra, nhìn Mạnh Đình hai tay đang cầm hộp đựng thức ăn, anh rất tự nhiên liền đút nước cho cậu.
"Ăn ngon không?"
"Ờ, ờ." Mạnh Đình gật đầu, sau đó lại vùi đầu tiếp tục ăn, trong lúc đó Yến Tuy lại đút nước cho cậu hai lần, anh sợ Mạnh Đình buổi tối ăn nhiều rồi bỏ ăn, phân lượng cơm tối Mạnh Đình ăn nhiều, ăn hết bát này tuyệt đối là đủ rồi.
Lúc Mạnh Đình do dự có nên húp nốt nước mỳ hay không, Yến Tuy cầm lấy hộp thức ăn, vặn nắp lại bỏ qua một bên, lại rút khăn giấy ra lau mặt cho Mạnh Đình, lau xong mặt, anh lại tiếp tục lau tay cậu, có chút không thuần thục, cũng không ảnh hưởng tới nghiêm túc và tỉ mỉ của anh.
Mà Mạnh Đình cũng ngoan ngoãn ngửa đầu, để Yến Tuy lau, khuôn mặt của Yến Tuy cả quá trình cực kỳ nghiêm túc hoàn toàn rơi vào đáy mắt cậu, cậu không nhịn được câu môi lên cười, cậu nghĩ cậu chắc chắn sẽ không nhận không ra Yến Tuy tới, anh ấy là Yến Tuy, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không quên anh.
Yến Tuy lau xong tay cho Mạnh Đình, ngước mắt liền nhìn đối diện với khuôn mặt mang theo nụ cười của cậu, giống như một con mèo nhỏ thỏa mãn, chờ người tới vuốt ve, anh lại giơ tay lên nhéo nhéo mái tóc quá mức mềm mại của cậu, nhìn cậu bất giác đi theo cọ lòng bàn tay anh, đột nhiên rất muốn cứ như vậy mang người đi.
"Trời không còn sớm, trở về đi ngủ sớm một chút, anh tối mai trở lại thăm em."
Mạnh Đình gật đầu một cái, do dự một chút, cậu lại hướng lên trên ôm ấy Yến Tuy, cọ cọ cổ anh, rồi sau đó mềm nhũn mà nói, "Anh cũng phải hảo hảo ăn cơm."
Yến Tuy lờ mờ cảm thấy lời này cảm thấy lời này của Mạnh Đình hẳn là có hàm nghĩa đặc biệt gì đó, nhưng anh chính là dù thông minh cũng không nghĩ ra sẽ là lời tâm tình này, lời tâm tình thuộc về Mạnh Đình muốn nói cho anh.
Yến Tuy đưa tay ôm lại Mạnh Đình, lại hồi lâu anh mới buông người ra.
Mở cửa xe, Mạnh Đình xuống xe, cậu quay đầu lại nhìn xe của Yến Tuy một cái, đi tới cổng sắt lại tiếp tục quay đầu lại, đi vào bên trong, cậu lại không nhịn được quay đầu lại, mà xe Yến Tuy vẫn còn ngừng lại, cậu trở lại lầu 3, đi tới ban công nhỏ, xa xa nhìn thấy một chùm đèn xe, lặng lẽ biến mất trong đêm đen.
Mạnh Đình lăng lăng nhìn hồi lâu, điện thoại trong túi áo rung lên, lại vẫn là tin nhắn Yến Tuy gửi cho cậu.
"Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
Mạnh Đình lập tức trở lại bên trong, bò lên giường, kéo chăn đắp kín, sau đó mới trả lời tin nhắn Yến Tuy.
"Em nghe lời anh, em nằm lên giường rồi, lập tức ngủ, ngủ ngon."
Mạnh Đình đang muốn đặt điện thoại lên bàn đầu giường, điện thoại lại rung, cậu rút tay về, mang trên mặt chút vui mừng, cho tới bây giờ mới chỉ có Yến Tuy biết điện thoại của cậu, cũng chỉ có anh mới sẽ gửi tin nhắn cho cậu.
"Ngoan."
Nhìn thấy chữ này, Mạnh Đình lại nhìn thêm một lúc, sau đó tiếp tục nhắn tin lại cho Yến Tuy giống như lần trước, "Em ngoan."
Hai tin nhắn không có chút giá trị cụ thể nào, lại khiến hai người đều không khỏi hiểu ngầm cười một tiếng. Duyên phận giữa người và người thật đúng là kỳ quái, thời gian hai ngày ngắn ngủi, Yến Tuy và Mạnh Đình đều cảm thấy nhau thật tốt đã thăng tới cực hạn, tiếp tục tiến thêm một bước liền thật sự là thích rồi.
Xe của Yến Tuy lái khỏi vị trí, bị không đếm xỉa đến gần một tiếng, thư ký Vương bị ném đầy mặt lương cẩu, cảm thấy ưu thương gợn sóng.
Lão tổng băng sơn của hắn rơi vào bể tình, hoàn toàn biến thành chàng trai ngu ngốc trong yêu đương. Anh kéo một thiếu niên lên xe, ôm người lâu như vậy, lại đút nước lau mặt lau tay cho, hiện tại gửi tin nhắn trước khi đi ngủ, còn cười tới đầy mặt ôn nhu, đây là ngại kích thích hắn không đủ a.
Mà hắn cũng mới biết lực oát của bóng đèn của mình như vậy còn chưa đủ đâu, không chỉ có Yến Tuy không nhìn hắn, Mạnh Đình kia đoán chừng từ đầu đến cuối cũng không phát hiện ra sự hiện hữu của hắn. Nếu không phải hiện tại lái xe, hắn rất muốn soi gương xem một chút, hắn không phải là biến dạng rồi?
Hắn chính là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi danh của công ty a, người đẹp trai, có năng lực, có tiền. Về phần Yến Tuy, lại là thuộc loại người đàn ông độc thân kim cương quý giá hiếm thấy, nhưng lập tức liền không phải rồi.
Đương nhiên, đêm nay hắn được mở rộng tầm mắt, cũng không tính là bận rộn toi công, cuối cùng cũng biết tiểu yêu tinh nào khiến ông chủ của hắn mất hồn mất vía, lại chính là đối tượng kết hôn hai tuần nữa của ông chủ, phát triển này cũng quá ly kỳ, quá thần tốc a.
Yến Tuy sau khi cười nhạt, thần sắc lại khôi phục lạnh lùng nghiêm nghị, anh lại nhìn điện thoại một chút, rồi sau đó nói với thư ký Vương ngồi phía trước, "Về nhà anh trước, lát nữa tự mình lái xe về."
"Vâng." Thư ký Vương đối với Yến Tuy tuy có thể nói là vâng mệnh là thuận theo, lực chấp hành cực cao, lúc này liền cũng không ngoại lệ, sau khi hắn xuống xe, Yến Tuy tự mình ngồi vào vị trí tài xế, nhưng mà xe lại không phải đi về phía Yến trạch, mà là đi tới một hội sở cao cấp ở Hải Thành.
Cố Lãng làm chủ, yêu cầu anh nhất định phải đi, hơn nữa còn là dùng nhân tình lần trước hắn giúp đỡ anh làm yêu cầu.
Hắn biết Yến Tuy, cũng sẽ không mời người loạn thất bát tao gì, người tới đều là những người bọn quen thuộc từ nhỏ đến lớn, phẩm hạnh chưa chắc đều có rất tốt, nhưng ánh mắt tuyệt đối là có.
Mà Cố Lãng vốn là cũng không có ý định gọi Yến Tuy, nhưng ai bảo hắn tài nghệ không bằng người, chơi trò chơi thua, hắn đáp ứng một yêu cầu của người khác, là bảo Yến Tuy tới hội sở một chuyến.
"Sao cậu biết tôi có thể gọi được Yến Tuy tới?"
Cố Lãng uống đến có chút nhiều, nhưng đầu óc coi như thanh tỉnh, hắn nhìn Tô Tư Vũ cười hết sức yêu dị hỏi.
Yến Tuy một người thanh lãnh như vậy, chính là Cố Lãng lớn tiếng nói hắn và Yến Tuy quan hệ đặc biệt thân thiết, cũng không mấy người tin, huống chi hắn cũng chưa từng rêu rao, nhưng Tô Tư Vũ lại đưa ra một yêu cầu như vậy với hắn, yêu cầu hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
"Gặp được vận may thôi," Tô Tư Vũ cười cười, hắn biết nhiều chuyện của Yến Tuy đi, bọn họ mặc dù giao lưu không coi là nhiều, nhưng dù sao cũng sống cùng dưới một mái hiên hơn 10 năm, ít nhiều gì cũng sẽ biết một chút chuyện người bình thường không biết, trong đó liền bao gồm chuyện Cố Lãng là bạn tốt của Yến Tuy.
"Cậu muốn cậu ta tới làm gì?" Cố Lãng đút điện thoại vào trong túi quần, theo âm nhạc đung đưa thân thể, lại tiếp tục truy hỏi một câu.
Hắn đây là rơi vào vết nứt trước cuồng hoan cuối cùng, hắn phải quý trọng.
Tô Tư Vũ cầm lấy chén rượu nhấp một hớp, lại lộ ra đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, một Đại lão gia động tác như vậy đoán chừng có thể ác tâm giết ch.ết người, nhưng Tô Tư Vũ không chỉ trẻ tuổi, còn đẹp nữa, rất xác định mình thích nữ nhân của Cố Lãng, đều sững sờ trong chốc lát, lại càng không cần phải nói xung quanh lũ tiểu tử xung quanh mấy nam nữ kia.
"Tôi coi trọng anh ta, tôi muốn theo đuổi anh ta."
Mà xung quanh vốn là động tâm ý nghĩ câu dẫn của Tô Tư Vũ, nghe được lời này của hắn đều yên lặng thối lui, Yến Tuy trong giới này của bọn họ có lực ảnh hưởng như vậy, đừng nói Yến Tuy có khả năng thích hắn hay không, chính là bất cứ người nào yêu đơn phương Yến Tuy, cũng không phải là bọn họ có thể chạm vào.
Tô Tư Vũ thu phản ứng của đám người xung quanh vào trong mắt, tiếp tục câu môi cười một tiếng, mang theo một loại tà khí không tên, hắn nghĩ, đây chính là Yến Tuy a, anh người không có ở đây, cả Hải Thành, cả Hạ quốc cũng không có không kiêng kỵ người của anh, mà hắn lại làm sao có thể liền buông tha anh như vậy đây.
Cái đề tài này mang theo tí ti mùi vị ý do vị tẫn liền kết thúc như vậy, mọi người tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm chơi trò chơi, nền nhạc rock ồn ào náo động đến rung trời, đến lúc cửa phòng bao bị mở ra, đáp ứng yêu cầu của Tô Tư Vũ, Yến Tuy được Cố Lãng mời tới đến rồi.
Vị trí của Cố Lãng vẫn luôn đối diện với cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Yến Tuy, hắn lập tức liền bãi chính thân thể, sắc mặt cũng nghiêm túc xuống, cũng theo đó phát hiện dị thường của hắn, tiếp theo đều không ngoại lệ tất cả đều là cùng một loại thần sắc và phản ứng với Cố Lãng.
"Mẹ ơi, ai đưa băng sơn tới đây a." Có người nhỏ giọng thầm nói, lại là hết sức không tình nguyện Yến Tuy tới, nhưng lời của hắn cũng chỉ đủ một mình hắn nghe được.
Thời gian chưa tới 10s đồng hồ, trong cả phòng bao cũng chỉ còn lại thanh âm của nhạc rock, ánh mắt Yến Tuy nhìn chăm chú một chút, người bị anh ngắm tới, lập tức ấn phím tạm dừng,, rồi sau đó trong phòng bao xa hoa khổng lồ, cũng chỉ có tiếng bước chân không nhanh không chậm của Yến Tuy đi tới.
Anh liếc Cố Lãng một cái, rồi sau đó chọn lấy vị trí ngồi xuống, những người khác vẫn là không dám làm càn, mọi người toàn bộ cúi đầu, bộ dáng chờ ai đó đánh, chỉ sợ ngay cả trước mặt lão tử của bọn họ, cũng sẽ không có thời điểm thuận theo an tĩnh như vậy.
Tô Tư Vũ nửa điểm không có ngờ tới thần khí của Yến Tuy sẽ phát triển tới như vậy, bọn họ cho dù kiêng nể Yến Tuy, cũng không nên sợ tới loại tình trạng này đi, cái này so với chuột thấy mèo, còn muốn khoa trương hơn.
Bị lây nhiễm loại tâm tình này, Tô Tư Vũ trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra hắn còn có thể làm cái gì, ý định ban đầu của hắn cũng đều là do trò chơi này, không chú ý tới thời gian triển khai của hắn và Yến Tuy a.
"Chuyện gì?" Yến Tuy kéo cổ áo mình, nhìn về phía Cố Lãng, chân mày khẽ nhíu lại, anh quả thật không thích lắm mấy nơi như vậy, nếu anh có tới, mọi người cũng chơi tới không cao hứng, trừ phi là ai đó phiền phức trêu chọc thứ gì đó không thu thập được, anh mới sẽ đi qua.
"Tớ không gây họa," Cố Lãng theo bản năng liền nói như vậy, sau đó một đám người lắc đầu theo.
Cố Lãng là chủ nhà sớm nhất trong đồng lứa bọn họ, rõ ràng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng dần dần, Yến Tuy liền trở thành người bọn họ vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp.
Rất nhiều bọn họ không nguyện ý để trưởng bối biết, mình lại không thu thập được phiền toái, Yến Tuy gọi 2 cuộc điện thoại liền giải quyết xong, khiến bọn họ không phục cũng không được, hơn nữa ác hơn chính là, Yến Tuy thu dọn phiền toái, quay lại còn muốn giáo huấn bọn họ, ra tay còn ác hơn cha mẹ bọn họ, bất luận là từng trải, hay là vây xem, đến nay khắc sâu ấn tượng.
Tuổi không sai biệt lắm với anh, mấy năm nay đều thu liễm rất nhiều, không phải không thích chơi đùa, mà là Yến Tuy thật sự đáng sợ.
"Là hắn, hắn bảo Cố Lãng mời anh tới."
Rất nhanh đã có người bán Tô Tư Vũ đi, Tô Tư Vũ nhỏ hơn bọn họ 5 6 tuổi tới 7 8 tuổi, vốn là đều không chơi cùng nhau, hắn là cố ý hỏi thăm Cố Lãng, sau đó lại cấp cho bên trong một bạn trai tương xứng, tiếp theo mới tiến vào.
Nhưng rốt cục hắn cũng không chỉ có 20 tuổi, hắn sống thêm một đời, cảnh tượng lúng túng hơn thế này hắn đều đã gặp qua.
"Là tôi," Tô Tư Vũ tiến lên phía trước 2 bước, tư thế bước đi của hắn rất trang trọng, cố ý phô ra thân hình của mình, lại sẽ không quá mức giả bộ, ngược lại khiến người ta nổi lên tà niệm ɖâʍ uế, nói chung người biết hắn, đều cảm thấy hắn từ trong ra ngoài đều là cảnh đẹp ý vui.
"Tôi là Tô Tư Vũ, tôi muốn quen biết anh."
Yến Tuy mâu quang giương lên, từ trên người Tô Tư Vũ đang hơi có chút khẩn trương thấp thỏm lướt qua, rồi sau đó lại rơi xuống trên người Cố Lãng, anh cau mày, cũng hiểu rõ chủ ý muốn xem náo nhiệt của hắn, anh chậm rãi đứng dậy đi tới, nhưng chỉ là lướt qua Tô Tư Vũ, rồi sau đó tay đặt trên bả vai Cố Lãng đáp, "Các cậu tiếp tục chơi."
Dứt lời, anh liền trực tiếp từ trong phòng bao rời đi, không một chút dừng lại, còn hoàn toàn không thèm nhìn tới Tô Tư Vũ.
Rất rõ ràng, Tô Tư Vũ muốn quen biết Yến Tuy, nhưng Yến Tuy không muốn quen biết hắn.
__________________
Tác giả có lời muốn nói: Bonus tiểu kịch trường, hãy nhận lấy nhé ~~~
Cố Lãng: Tiểu Đình tử mau tỉnh lại, có người muốn theo đuổi chồng em nè ~~~
Yến Tuy: Đánh thức thử chút xem?
Cố Lãng: Tớ không dám. /(ToT)/ ~~ (não tớ vừa nãy bị mẹ tấn công một chút!)
Con editor có lời muốn nói: Tác giả hãy ít dùng mấy từ cân não chút điiiiii