Chương 1: Xuyên qua
Nơi này là đâu…
Ngải Vi nghe được âm thanh nước chảy róc rách. Cô thử cử động người, nhưng lại cảm thấy từng bộ phận cơ thể đều nặng trĩu, đầu óc thì mê man, hỗn độn.
Sao lại như vậy, có phải mình bị thương ở chỗ nào không nhỉ? Cô hơi cử động ngón chân, cổ chân, ngón tay, cổ tay, cổ… Hình như các bộ phận trên cơ thể vẫn còn đầy đủ.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi choàng mở mắt.
Cô thấy mình đang nằm trên một khoảng cát trống, bên cạnh là một con sông lớn mang theo phù sa chậm rãi chảy xuôi, tiếng nước róc rách chầm chậm, khiến cô cảm thấy thoải mái, sức lực dần trở về trong cơ thể. Bầu trời xanh thẳm đến kì lạ, ánh mặt trời bỏng rát chói lóa chiếu xuống, khiến cô không thể mở mắt.
Sao phong cảnh xung quanh lại thế này? Cô lau những giọt nước đã khô ở khóe mắt, rồi nheo nheo quan sát cảnh tượng chung quanh. Vừa rồi rõ ràng mình đang đứng trong nhà ở Luân Đôn, vì sao chỉ nháy mắt đã đến một nơi quỷ quái không một dấu chân chim thế này… Cô thử dùng hết sức lực, từ từ ngồi dậy.
“Có ai không?!” Cô lớn tiếng gọi.
Không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh của nước sông làm cô chợt có loại cảm giác trống rỗng khó hình dung. Đưa mắt nhìn qua, bốn phía chỉ là sa mạc hoang vắng, nhìn kỹ một chút, xa xa hình như có mấy bức tượng kì lạ.
Xét ở góc độ này, mấy bức tượng đó trông rất giống kim tự tháp và tượng nhân sư. Ngải Vi thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ cô đã đến Ai Cập? Nhưng chỉ giây lát sau, cô đã gạt ngay ý nghĩ này ra khỏi đầu. Ai Cập và Luân Đôn? Cách nhau rất xa.
“Rốt cuộc đây là đâu?” Cô phủi đất cát trên người, hay là mình nằm mơ? Cô bèn tự véo tay mình. Đau quá! Xem ra không phải mơ. Cô nhanh chóng xem xét người mình, ngoại trừ chiếc vòng hoàng kim bên tay trái đã không cánh mà bay, còn lại quần áo, trang sức đều không mất mát gì.
“Quái thật, sao mình lại gặp phải chuyện này chứ?” Hai tay cô chống eo, nhìn trời, khẽ than thở. Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cô quyết định đi dọc theo dòng chảy của con sông. Có hai nguyên nhân, thứ nhất, sông dù sao cũng sẽ chảy ra biển, hơn nữa sớm muộn dọc con sông cũng có người sinh sống. Thứ hai, mấy công trình kì lạ kia ở phía hạ lưu con sông, có công trình tức là có người, “Không ngờ ở thế kỷ 21 còn có nơi hoang sơ thế này, ngay cả một con đường quốc lộ cũng không thấy…”
Thở một hơi, được rồi, đi thôi, đi rồi có lẽ lòng sẽ không khó chịu nữa, quay về xin lỗi anh trai thôi… Tuy rằng thực sự cô không hề muốn anh kết hôn…
Ngải Vi thích Ngải Huyền. Đó không phải thứ tình cảm giữa em gái và anh trai, cũng không phải là vãn bối thích trưởng bối, càng không phải hâm mộ hay thần tượng. Đó là tình yêu say đắm giữa một người con gái và một người con trai.
Lúc còn nhỏ, Ngải Vi theo mẹ đến Trung Quốc, còn Ngải Huyền theo ba sống ở Anh, hai người chưa từng gặp mặt. Khi Ngải Vi 15 tuổi, mẹ cô mắc bệnh hiểm nghèo rồi mất, quyền nuôi dưỡng cô được chuyển qua cho ba. Lúc cô lên máy bay đến nước Anh, thì gặp Ngải Huyền.
Hai người không biết lẫn nhau, trò chuyện trên máy bay thấy rất hợp, thậm chí còn rất vui vẻ vì có họ giống nhau. Ngải Vi mê đắm vì Ngải Huyền đẹp trai, chín chắn còn Ngải Huyền lại đổ rầm trước một Ngải Vi đáng yêu, thông minh, sắc sảo. Hai người giao hẹn đến Luân Đôn sẽ bắt đầu qua lại. Nhưng… Khi bọn họ bước vào cửa nhà cùng một lúc, mới giật mình phát hiện, thì ra bọn họ là anh em.
Từ hôm đó, Ngải Huyền vẫn đối tốt với Ngải Vi như vậy, trở thành người anh trai tốt với em gái nhất trên thế gian. Nhưng Ngải Vi biết, mình không thể xem Ngải Huyền như anh trai. Tất cả các chuyện khác cô đều có thể tự mình làm được, tự mình giải quyết, duy chỉ việc này là cô không thể. Cô chỉ có một kỳ vọng, một kỳ vọng không thể nói ra, đó là anh cả đời không kết hôn, cả đời ở cùng cô. Cô nghĩ, nếu Ngải Huyền vẫn còn thích cô dù chỉ một chút, thì anh sẽ cảm nhận được, nhất định sẽ cảm nhận được. Thế nhưng…
Lắc lắc đầu, Ngải Vi dùng hết sức lực ép mình không nhớ lại, lên tinh thần rồi chậm rãi đi dọc theo hướng nước chảy về phía hạ lưu. Nhưng 30 phút sau, một cảm giác bất an ập đến trong lòng cô. Vì sao đi lâu như vậy mà ngay cả một con đê, một cái cột điện cũng không thấy. Đi lâu như vậy mà ngay cả một dấu hiệu của văn minh nhân loại cũng không xuất hiện… Cô từng nghe nói về một loại di chuyển xuyên qua không gian, nhưng dù xảy ra chuyện như thế thì cũng đừng đưa cô đến một nơi mà ngay cả điện thoại công cộng cũng không có chứ. Làm ơn đi, bây giờ là thế kỉ 21 rồi! Hay là… mình cũng chạy theo xu hướng hiện giờ, xuyên về thời cổ đại?
Cô bật cười vì ý nghĩ hài hước của mình. Cô ngồi xổm xuống, quyết định dựa vào bóng mặt trời trên đất làm mốc đo phương hướng. Đang lúc cô lưỡng lự thì từ phía xa từng đợt cát bay lên mịt mù. Cô tập trung nhìn, hình như là hai người cưỡi ngựa đang đi về hướng này. Không thèm suy nghĩ, cô vội vàng giơ tay ra sức vẫy bọn họ, “Ở đây, ở đây! Giúp tôi với, tôi bị lạc đường!”
Khoảng cách càng gần, Ngải Vi có thể thấy rõ bọn họ, cô mới hối hận vì mình đã cầu cứu hai người này.
Đây là hai thanh niên trên dưới hai mươi tuổi. Anh chàng bên trái điều khiển một con ngựa màu đen, anh ta có một mái tóc đỏ rực cùng đôi mắt màu xanh biếc, khuôn mặt khôi ngô lộ ra khí chất anh hùng. Nửa người anh ta mặc áo giáp, tay cầm một thanh kiếm đặc biệt, thoạt nhìn giống như một võ tướng thời cổ. Còn người bên phải lại cưỡi một con ngựa trắng xinh đẹp, thân thể gầy yếu hơn so với người còn lại. Anh ta mặc một bộ quần áo màu trắng, bên hông là chiếc đai lưng bằng vàng, cả khuôn mặt và mái tóc đều được bịt kín, chỉ lộ ra đôi mắt màu đen huyền.
Choáng, chẳng lẽ còn có người muốn cosplay giữa sa mạc?
Nếu không phải vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là hai người này bị điên….
Ngải Vi chợt có chút sợ trong người, bởi vì bệnh tâm thần hơn một nửa là hành vi bạo lực, bọn họ có thể ỷ nhiều người mà vô duyên vô cớ đánh cô, không muốn a. Hay là giả vờ không biết rồi chạy lấy người cho xong việc
Nhưng mà…Ở cái nơi quái quỷ này thì đi bao lâu thì mới đến được thành phố. Việc quan trọng bây giờ là phải mượn điện thoại để gọi cho anh Ngải Huyền. Hai người họ dù bị thần kinh thì vẫn có thể dùng điện thoại để liên lạc mà.
Nhưng mà…Bọn họ có thể đánh cô? Như vậy là rất đau, sống đến từng này tuổi rồi mà chưa bị con trai đánh lần nào, huống hồ là hai người thần kinh không bình thường này.
Nhưng mà…Nếu không phải bị bệnh thần kinh thì cũng có khả năng là đang quay phim nha~
Ngải Vi trầm ngâm suy nghĩ, tự mình an ủi chính bản thân mình, lại im lặng không nói
Hai thanh niêm kia sớm phát hiện ra cô, bọn họ đối diện nhìn nhau, sau đó đứng xa cô một đoạn, thầm đánh giá cô. Ngải Vi cắn môi, trong lòng hàng vạn lần không vui. Nhìn cái gì mà nhìn! Chẳng lẽ chưa bao giờ nhìn thấy con gái hay sao?
Hai người họ không biết bàn bạc thương lượng cái gì, nhìn Ngải Vi, không lẽ bọn họ muốn bắt cô lại rồi đem đi bán. Không đợi hai người kia phản ứng, cô xoay người mà chạy, lúc này, thanh niên tóc đỏ đột nhiên nhanh nhẹn thúc ngựa, theo hướng Ngải Vi mà tới. Bàn tay cầm lấy tay cô giữ chặt không cho nhúc nhích, vì đau quá nên cô không ngừng hét “Này! Anh bắt tôi làm gì!!”. Chắc chắn là bệnh thần kinh, lại thích đánh người khác! Ngải Vi vừa bực mình nghĩ, vừa tính toán để tìm phương pháp thoát khỏi bọn họ một cách bình an.
“Không được vô lễ” Đè nén sự tức giận, hắn dùng ngôn ngữ kì quái nói, nhưng Ngải Vi rất ngạc nhiên khi chính cô có thể hiểu được. Cô thề là trong 17 năm qua, cô chưa bao giờ tiếp xúc với cái ngôn ngữ này. Nhưng không hiểu tại sao lại hiểu được lời hắn nói
Nhưng, rốt cuộc thì cái tên này là ai! Làm cô tức ch.ết, không biết hắn biến thái hay sao mà ghì đầu cô xuống thấp. Muốn làm rõ ràng đây chuyện gì, cô hét “Này này, có chuyện gì đang xảy ra…” Lời còn chưa dứt, tên kia càng hung hăng ấn đầu cô xuống nền cát nóng bỏng, những hạt cát như muốn phá tan mặt cô. “Không được làm càn” Nói xong, người tóc đỏ đưa tay túm lấy eo cô, giật mình Ngải Vi dùng hết sức lực mà hét to “ Lưu manh!”
Nghe thế, mặt hắn đột nhiên đỏ lên, không nhìn Ngải Vi rồi nhanh chóng kiểm tr.a thắt lưng, túi áo rồi lập tức nhìn người kia gật đầu nói: “Không có vũ khí”
“Mạnh Đồ Tư, không cần cảnh giác như vậy” Người che mặt vẫn bình thường như không có chuyện gì, giọng nói ôn nhu hướng người kia mà nói. Nghe vậy, bàn tay giữ đầu cô đột nhiên buông lỏng khiến cô vô lực ngã xuống cát. Người áo trắng nhảy xuống ngựa rồi tiến lại gần trước mặt Ngải Vi, vươn hai tay như muốn giúp cô đứng dậy, con ngươi màu đen xinh đẹp hơi lóe lên, nhỏ giọng nói “ Thật có lỗi, hắn cũng có lòng tốt, ngươi sẽ không có việc gì”
Lòng tốt? Lòng tốt của hắn chính là đưa đầu cô ấn xuống nền cát dày sao? Ngải Vi bĩu môi, không quan tâm đến người trước mặt đang có ý đỡ mà đứng thẳng lên, giọng hơi bất mãn nói “Tôi lạc đường, tôi muốn mượn điện thoại di động của các anh một chút, nếu không cho thì thôi”
“Điện thoại….Di động?” Thanh niên áo trắng nhìn qua tên tóc đỏ, rồi cả hai tỏ vẻ không biết mà lắc đầu “ Ngươi vừa nói điện thoại di động, nó là cái gì..?”
Không phải chứ? Ngải Vi đột nhiên cảm thấy choáng váng mặt mày. Quên đi, xem như cô chưa hỏi gì! Nếu gặp hai người điên này thì chắc chắn có thể gặp được người khác.
“Không có gì, nếu không biết thì tôi xin phép đi trước”
“Đợi chút” Chàng trai áo trắng nhẹ nhàng giữ chặt góc áo Ngải Vi, con ngươi màu đen lộ ra ý cười ôn nhu “Giới thiệu một chút, ta tên là Lễ Tháp Hách, còn người này là Mạnh Đồ Tư….Không biết nên xưng hô với ngươi thế nào?”
Lễ Tháp Hách? Mạnh Đồ Tư? Lần này đến lượt mắt Ngải Vi trợn trắng, cái tên quái quỷ gì không biết, định lừa cô chắc? Không biết đây có phải là trò đùa dai hay không, trông đầu liền xuất hiện một ý tưởng rất là độc đáo, miệng cô bất giác cong lên, cười trào phúng nói “ Tôi gọi là…..Nefertari”
“Nefertari” Lễ Tháp Hách ôn nhu lặp lại một lần “ Cái tên thật đẹp”
Tên Hoàng Hậu Ai Cập cổ đại đương nhiên đẹp. Ngải Vi đắc ý nhìn hắn một cái.
Lễ Tháp Hách lẳng lặng đánh giá Ngải Vi một lát, rồi lại gần tiếp tục nói “Nefertari….nghe rất lạ….thực ra, chúng ta đang gặp một ít phiền toái, ta nghĩ chỉ có ngươi mới có thể giúp được chúng ta…”
What? Ngải Vi trừng mắt nhìn Lễ Tháp Hách chỉ để lộ duy nhất hai con mắt ra bên ngoài, cô không nghe nhầm đấy chứ? Chính mình đang gặp rắc rối rất lớn thì làm sao có thể giúp bọn họ? Dù có thể thì cô cũng không còn sức lực để mà giúp việc này.
Ngay tại thời điểm bây giờ, cô muốn há miệng một mực từ chối lời đề nghị này, nhưng hình như có tiếng hắn vang lên “ Lúc trước không phải ngươi nói lạc đường sao? Nếu như ngươi giúp chúng ta việc nhỏ này, ngày mai chúng ta sẽ gọi người đưa ngươi về nhà an toàn”
Cô có thể trở về sao! Đúng vậy, chỉ cần trên đại lục Châu Âu và tập đoàn Ngải Thị không ai là không biết cả, khi ấy trực tiếp đến ngân hàng liên lạc với anh trai thì chắc chắn có tiền, tội gì không đợi đến “ Ngày mai”. Lúc đầu tưởng rằng phản ứng đầu tiên của Ngải Vi là một mực từ chối, nhưng lúc này vẫn đứng lặng im, tên tóc đỏ hơi lễ phép mở miệng, giường như rất thiếu kiên nhẫn hướng tên áo trắng nói
“Không cần thương lượng với nàng ta, trực tiếp bắt về là xong”
“Nhưng cũng rất muốn sự đồng ý của tiểu thư Nefertari a~”
“Sao lại nhất định là nàng? Vị tiểu thư này giống như không tự nguyện giúp đỡ”
“Tiểu thư Nefertari có tóc màu vàng, hai tròng mắt màu xanh biển thật sự là hiếm thấy, như vậy mới có thể thỏa mãn kế hoach với “Hắn” được”.
“Chúng ta chỉ cần chuẩn bị đủ số lượng. Tùy tiện thêm bớt là tốt rồi, dù sao “Hắn” cũng sẽ nhất định đem nàng ta làm phụ giúp cho những tiết mục hứng thú còn lại, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến việc lớn…..”
“Mạnh Đồ Tư, ta cảm thấy tiểu thư Nefertari đây là sự lựa chọn thích hợp nhất” Lễ Tháp Hách vẫn ôn hòa như trước quyết định, cắt ngang lời nói của Mạnh Đồ Tư, tiện đà tiến lại gần Ngải Vi “Tiểu thư Nefertari, mong ngươi giúp ta việc phiền toái này, hôm nay chính là một ngày ngắn ngủi, chỉ cần ngươi tham gia một bữa tiệc tối nho nhỏ, thì nhất định ngày mai ta sẽ đưa ngươi về nhà an toàn”
Ngải Vi bĩu môi, trong lòng sớm bất mãn vì cuộc đối thoại của bọn họ. Tiệc tùng gì cũng chẳng liên quan đến cô, còn “Hắn” là ai cô cũng chẳng cần biết dù sao cũng chưa từng gặp mặt.
“Không được, tôi còn việc gấp….A~” Chưa nói xong, Ngải Vi đã bị tên tóc đỏ vác lên vai, khiến cô hoảng sợ,miệng không ngừng la hét và giãy dụa “Để ta xuống…”
“Lễ Tháp Hách, không còn nhiều thời gian để đôi co với nàng ta, chúng ta còn nhiều việc phải làm, nếu đã quyết định thì mau đem cô gái ngoại quốc này về” Mạnh Đồ Tư ngắt lời Lễ Tháp Hách rồi nhanh đi đến con ngựa màu đen gần đó, hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của cô, chậm rãi mà nói “Chỉ cần nàng đừng phản đối làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta, hiện tại xem bộ dạng nàng như vậy khiến cho ta thực đau đầu”
Lễ Tháp Hách không khỏi nhẹ nhàng cười lên tiếng “Yên tâm, đến thời điểm ấy sẽ không phải là cái bộ dạng này. Là do ngươi tính nôn nóng, ta thật sự lo lắng sau này Bubka có thể ảnh hưởng sẽ giống ngươi”
“Quan đệ đệ của ta có chuyện gì” Tên tóc đỏ than thở một tiếng, đưa Ngải Vi đặt lên lưng con ngựa màu đen “ Tốt lắm, tiểu cô nương, đây chính là ngựa quý của ta tên là “Hắc Băng”, người bình thường ta không cấm kỵ”
Lễ Tháp Hách lại tiếp tục cười lên khiến Ngải Vi có vài phần tức giận, trong khi đó tên tóc đỏ kéo động dây cương khiến con ngựa di chuyển bước đi trên cát, cô lập tức sợ tới mức nhanh chóng ôm lấy cổ con ngựa “Các ngươi tuy rằng thần kinh không bình thường nhưng ta thực sự không muốn ch.ết!” Ngải Vi lớn tiếng kêu, mắt nhắm lại, dùng sức nắm lấy bờm ngựa ở phía trước, cảm nhận được một luồng gió nóng xẹt qua bên tai một cách nhanh chóng
Phật tổ ơi! Chúa Giê-xu ơi! Anh trai ơi!
Cô không muốn ch.ết !!!!
Cô muốn đi Cambridge đọc sách, đi mua trang phục mốt nhất của Burberry, lại muốn cùng anh trai trượt tuyết!
Nhưng lại bị hai cái tên thần kinh này bắt cóc, không biết bản thân biến thành cái gì?
Ai có thể nói cho cô, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì nha!!!
*
Ngựa kịch liệt chạy, xung quanh dần dần xuất hiện tiếng ồn
Hẳn là người địa phương. Cảm thấy bản thân đã cân bằng trên lưng ngựa, Ngải vi chậm rãi mở mắt.
!!!!!!!!
Không thể nào! Chắc chắn là không thể! Ngải Vi mở hai mắt nhìn mọi thứ xung quanh, bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình thần kinh không bình thường.
Cho dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy xung quanh toàn tượng đá lớn, hay nheo hai mắt lại vẫn cảm thấy hào quang của những công trình điêu khắc màu vàng chói lóa.
Đây chính là Cung điện Thần Mặt Trời! Những khối thạch màu vàng hoa lệ, những cái trụ to được khắc họa tinh tế với các đường nét kết cấu kì quái. Phía trên có hình người với những bộ dạng khác nhau nhưng trang phục hết sứ độc đáo lại như quen thuộc. Kiến trúc đơn giản , Ngải Vi cũng nhận thức được nơi này hết sức xa hoa, mang theo phong cách cổ đại. Cô cũng khôi phục ý thức khi chính bản thân mông lung thấy Kim Tự Tháp, tất cả những suy nghĩ bên trong đầu nối liền với nhau khiến cô cảm thấy bất an.
Cúi đầu, có thể nhìn thấy tất cả mọi người mang trang phục hết sức kì quái, trang sức màu vàng còn trên tay thì cầm công cụ bằng đồng. Càng thêm kinh ngạc và sợ hãi khi cảm thấy nơi này không tồn tại dấu vết của một nền văn minh hiện đại. không có ô tô, đường nhựa, không có sân bay, không có thủy tinh, và đừng có mơ mộng gì đến camera hay máy ảnh. Cô hiện tại đã biết và hết sức sợ hãi dù không muốn tin nhưng vẫn phải tin, đó là sự thật! Nơi này không phải là sân trường quay phim, cũng không phải là bệnh viện thần kinh, nơi này, nơi này là,………
“Ai Cập, Ai Cập cổ đại…..” Ngải Vi thân thể lập tức có chút ngã về phía trước. Nơi này là Ai Cập…………cổ đại!!!!
Mạnh Đồ Tư lập tức nhảy xuống, hơi khó chịu mở miệng “Lần đầu tiên đến Thebes sao? Nơi này là Kinh thành của Ai Cập chúng ta, hay ngươi ngay cả Ai Cập cũng chưa từng nghe nói đến”
Ngải Vi không quan tâm đến câu nói của hắn, bản thân đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi. Thebes của Ai Cập cổ Đại biến mất trong lịch sử do bị nước lũ nhấn chìm, từ mấy ngàn năm trước công nguyên là nơi phồn hoa nhất, giàu có nhất….Như vậy, chính bản thân cô lại đang ở Ai Cập cổ đại! Nhưng làm thế nào mà đến đây, làm sao có thể trở về thế kỉ 21, trong suốt 17 qua, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc phải trải qua chuyện này. Giờ phút này cô đang bị nỗi sợ hãi bao quanh: Nếu cả đời không thể quay về thì làm sao bây giờ? Mặc dù cô thông minh nhưng ở Ai Cập cổ đại cô có thể phải trở thành nô lệ, bản thân cô biết luật pháp ở đây khi đang nghiên cứu bài luận văn, nô lệ cổ đại chính là một máy móc luôn làm việc với cường độ cao, bản thân cô chắc chắn không đủ khả năng làm việc nặng nhọc, không có khả năng………Nếu là nô lệ, cô còn có thể sống sót sao?
Trong đầu cô đang cố suy nghĩ các tình huống khác thì Mạnh Đồ Tư đã túm lấy cô tống xuống đất. Hắn xuống ngựa thì có vài nữ quan đi lên đón, đối với Mạnh Đồ Tư và Lễ Tháp Hách vô cùng cung kính bái lễ “Đại nhân”
Một bên Lễ Tháp Hách bước nhanh đi theo Mạnh Đồ Tư về phía sâu trong cung, một bên nhẹ nhàng phân phó một nữ quan “Yến tiệc tối nay nàng muốn tham gia nên các ngươi chuẩn bị cho nàng một chút”
“Vâng” Các nữ quan đối với bóng dáng bọn họ hết sức cung kính. Ngay sau đó, không chờ Ngải Vi phản ứng, các nàng bắt buộc đưa cô đi thẳng về hướng khác.
“Các ngươi muốn làm cái gì? Đang đưa tôi đi đâu?” Ngải Vi không biết lấy sức phản kháng ở đâu ra, hết sức dãy giụa, nhưng các nữ quan này khoẻ mạnh vô cùng đã túm lấy khửu tay của cô làm cho cô không thể động đậy.
“Mong cô nương đi theo chúng ta đến phòng tắm và hãy yên tâm, quần áo của cô nương sẽ được giật sạch và bảo quản tốt. Nhưng đêm nay cô nương muốn tham gia yến tiệc nên phải tắm rửa thặt sach sẽ, trang phục sẽ được chuẩn bị, còn nữa có thể điện hạ cũng tham gia……..” Nửa câu nói cuối cùng có chứa một chút hâm mộ cùng ghen tỵ, Ngải Vi khó hiểu liếc mắt nhìn các nàng một cái. Cái gọi điện hạ là có ý gì, cô hiện tại chỉ quan tâm một vấn đề.
“Nơi này thực sự là Ai Cập cổ đại à?”
Nhóm nữ quan cổ quái nhìn về phía nàng, ánh mắt hơi trao đổi, trong đó có một người ánh mắt hơi kiêu ngạo hướng cô mà nói “ Chúng ta là Quốc gia Ai Cập của Thần Mặt trời vĩ đại. Ngươi chẳng lẽ không biết cung điện Thebes sao, vậy làm sao ngươi có thể câu dẫn Vương thượng cùng hai vị đại nhân Lễ Tháp Hách và Mạnh Đồ Tư?”
Ngải Vi ngẩn người ra, câu dẫn ai? Cô đâu có hi vọng là bị mang về nơi này? Nếu không phải bị bắt buộc thì cô đâu có điên mà ngoan ngoãn đến cái nơi này chứ!