Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị
✍ Vô Ý Bảo Bảo
83 chương
1,253 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1: Cuộc gặp gỡ trí mạng
- Chương 2: Ngươi có hối hận không?
- Chương 3: Nếu ta cưới tỷ của ngươi thì sao?
- Chương 4: Không từ biệt mà đi
- Chương 5: Bất ngờ tìm đến
- Chương 6: Nhiếp chính vương
- Chương 7: Nơi này bị bệnh
- Chương 8: Thành thân?
- Chương 9: Giam lỏng
- Chương 10: Hoảng sợ
- Chương 11
- Chương 12: Nàng muốn chọc ta tức giận sao?
- Chương 13: Bốc đồng mê sảng
- Chương 14: An ủi
- Chương 15: Kinh hỉ
- Chương 16: Công chúa
- Chương 17: Diễm băng ngọc
- Chương 18: Bất luận là ai cũng không được vào
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21: Phát tác
- Chương 22: Thiểu Tư quyết định
- Chương 23: Dục vọng
- Chương 24: Đổi cho nhau
- Chương 25: Đuổi ra đi
- Chương 26
- Chương 27: Đây không phải là yêu
- Chương 28: Hai câu cuối cùng
- Chương 29: Ngươi đê tiện!
- Chương 30: Trừng phạt
- Chương 31: Lỗ tai
- Chương 32: Ta không thương ngươi!
- Chương 33: Một lần
- Chương 34: Vì sao?
- Chương 35: Thiểu Tư, từ bỏ
- Chương 36: Bắn chết, bắn chết hết
- Chương 37: Bọn họ rất tốt
- Chương 38: Tuyệt vọng
- Chương 39
- Chương 40: Ai làm lu mờ?
- Chương 41: Rời đi
- Chương 42: Nhìn quen lắm rồi
- Chương 43: Nếu thời gian quay ngược
- Chương 44: Một ngày nào đó
- Chương 45: Ngay cả súc sinh cũng không bằng
- Chương 46: Hoàng phủ khinh trần
- Chương 47: Quyết định của Đông Phương Thiểu Tư
- Chương 48
- Chương 49: Phi lễ
- Chương 50: Ngươi đã từng yêu một người sao?
- Chương 51: Thật sự là hắn!
- Chương 52: Ngươi vô sĩ
- Chương 53: Có trò hay để nhìn
- Chương 54: Hai nam nhân hào hoa phong nhã
- Chương 55: Đơn giản như vậy?
- Chương 56: Sẽ không để cho ngươi chết sảng khoái như vậy
- Chương 57: Mang thai! Âm mưu kéo tới!
- Chương 58: Họa vô đơn chí
- Chương 59: Ai vô sỉ hơn?
- Chương 60: Thì ra là thế!!!
- Chương 61: Như vậy nàng có hài lòng không?
- Chương 62: Hoàng hậu duy nhất!
- Chương 63: Đổi trắng thay đen, giúp ta chạy trốn
- Chương 64: Hắn đã đến rồi sao?
- Chương 65: Ngươi muốn chết sao?
- Chương 66
- Chương 67: Sự phẫn nộ của Thiểu Tư
- Chương 68: Nam nhân táo bạo
- Chương 69: Ý định của công chúa Mỹ Chân
- Chương 70
- Chương 71: Rốt cuộc quên mất cái gì
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Kết cục
- Chương 81: Kết cục 2
- Chương 82: Kết cục 3
- Chương 83: Ngoại truyện đông phương thiểu tư
Hắn chính là một người như vậy, giây trước là một tên ác ma khiến người người thống hận, giây sau lại là một thiên sứ ôn nhu.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Thật lâu sau, nàng yếu ớt thốt ra vài chữ. Hắn là người như thế nào? Là ác ma sao? Mà ác ma tất nhiên sẽ tới từ địa ngục.
“Ta sao, ta là người duy nhất nàng có thể dựa vào.” Hắn cười, trả lời khẳng định.
“Ngươi yêu ta sao?” Nàng cười mỉa mai hỏi hắn.
“Đúng vậy. Trên thế giới này, ta là người yêu nàng nhất.” Hắn thâm tình nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sự yêu thương say đắm của riêng mình.
“Tình yêu của ngươi chính là giết hết những người quan tâm ta, những người ta có thể dựa vào sao?” Nàng rất muốn cất tiếng cười to. Kẻ đứng trước mặt đó lại dám nói yêu nàng ư?
“Đúng vậy, chỉ có làm như vậy nàng mới để ý đến mình ta, chỉ dựa vào ta mà sống.” Hắn cúi đầu, hôn mạnh lên môi của nàng, cười tà mị.
Bởi vì nàng là tất cả sự sống của ta, vì thế trên thế giới này nàng chỉ có thể thuộc về ta. Trong lòng hắn đã khẳng định điều đó.
Hắn, Đông Phương Thiểu Tư, Nhiếp Chính Vương, nắm mọi quyền lực trong thiên hạ. Trong đáy mắt vĩnh viễn luôn băng lãnh, chỉ khi ở trước mặt nàng ánh mắt đó mới trở nên nồng cháy.
Mà hắn chỉ luôn đứng ở phía sau, mỉm cười dịu dàng: “Ta sẽ luôn luôn đứng ở phía sau nàng, chỉ cần nàng quay đầu lại, là có thể nhìn thấy ta.”
Sự dịu dàng này là bộ mặt thật của hắn sao?
Hắn, Hoàng Phủ Khinh Trần, hoàng tử Thương Châu Quốc . Hắn tựa như vị tiên giáng trần đột nhiên xuất ở trước mắt nàng, tình cờ cứu nàng một mạng. Khi đối diện với nàng, hắn luôn bày ra vẻ mặt ôn nhu hiền hòa, đấy là sự thật sao?
Hắn, một kẻ không cam lòng: “Ta cũng có thể cho nàng hạnh phúc, chỉ cần nàng muốn, bất cứ thứ gì ta cũng có thể cho!”
Trước đây đã từng bỏ qua, bây giờ muốn quay lại bồi đắp gấp bội. Điều đó thật có thể làm được sao?
Dạ Mặc Hiên, chỉ cần hạ quyết tâm thì tuyệt đối không thay đổi, cho dù người đầy thương tích. Không thể yêu sao? Vậy thì hận đi, cho dù là hận chính mình, cũng phải giữ nàng ở bên người.
Mà nàng, rốt cuộc là người như thế nào? Trước mặt luôn tỏ ra là một con cừu nhỏ, ở sau lưng lại ngoan độc, sắc bén, bình tĩnh và lạnh nhạt.