Chương 73
Cách đó không xa, Dạ Mặc Hiên nhìn tất cả trước mắt, trong ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo. Dạ Mặc Hiên không hiểu vì sao khi vừa nhìn thấy Sở Thanh Linh say sưa ôm lấy người nam nhân kia như vậy, trong lòng liền nổi cơn giận dữ, hận không thể lập tức ngăn cản hai người.
Cục diện càng lúc càng hỗn loạn, người bên Dạ Mặc Hiên đông đảo, mà Đông Phương Thiểu Tư mang tới dù ít người nhưng thân thủ không tầm thường, nhất thời đánh giằng co.
“Trước tiên đưa nha đầu đi, chuyện thân thiết để làm sau.” Y tiên đánh bay một người thị vệ sau đó quay đầu tức giận nói với Đông Phương Thiểu Tư.
“Được, tiền bối, ta lên trên lqd trước, bản thân cẩn thận.” Đông Phương Thiểu Tư ôm lấy Sở Thanh Linh định bay lên. Lãnh Ngự Phong nhếch miệng lẩm bẩm: “Tại sao không kêu ta cẩn thận chút?”
“Bắn tên!” Đang lúc Đông Phương Thiểu Tư chuẩn bị ôm Sở Thanh Linh nhảy lên ra thôn ngoài, giữa trời đêm vang lên âm thanh lãnh khốc của Dạ Mặc Hiên.
Mũi tên ùn ùn bắn tới, Đông Phương Thiểu Tư cau mày, lướt qua một bên, một tay ôm Sở Thanh Linh, một tay vung kiếm Long Văn chặn mũi tên đang bay tới. Mưa tên không ngừng bắn về phía người Đông Phương Thiểu Tư, ngay cả thị vệ hoàng cung ở gần cũng bị bắn trúng. Hắc Vũ chặn tên, phức tạp nhìn về phía Dạ Mặc Hiên cách đó không xa. Hắn lại có thể làm được đến trình độ này?
“Hừ, thật có điểm giống gã hoàng đế.” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh bảo hộ Sở Thanh Linh ở trong ngực. Sở Thanh Linh tựa vào trong lòng Đông Phương Thiểu Tư, thờ ơ nhìn Dạ Mặc Hiên không nói gì.
“Bắt lại.” Dạ Mặc Hiên phất tay, càng thêm thị vệ ùa lên. Mà chỉ cần Đông Phương Thiểu Tư định mang Sở Thanh Linh nhảy lên tường cao, nghênh đón bọn họ chính là mưa tên mãnh liệt không phân biệt được địch ta.
Đông Phương Thiểu Tư nắm chặt kiếm Long Văn trong tay, xem ra Dạ Mặc Hiên chuẩn bị làm tiêu hao hết thể lực của mọi người rồi. Không thể kéo dài thêm! Đông Phương Thiểu Tư đưa Sở Thanh Linh cho Lãnh Ngự Phong nói: “Ngự Phong, qua đây trông giữ Thanh Linh.”
“Để làm gì?” Lãnh Ngự Phong lqd đã có chút chật vật, sau khi ngăn cản kiếm sắc bén của một người liền nghiêng mình đến bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư.
“Bắt giặc phải bắt vua trước. Ta đi bắt Dạ Mặc Hiên lại, nếu không hôm nay chúng ta đừng nghĩ tới đi khỏi đây.” Đông Phương Thiểu Tư trầm giọng nói, “Chăm sóc Thanh Linh cho tốt dùm ta, mất một cọng tóc ta cạo trọc đầu ngươi.” Lãnh Ngự Phong ch.ết lặng giựt giựt khóe miệng, rơi xuống một cọng tóc liền lấy mái tóc đen nhánh của mình tới bồi thường, có phải hơi quá đáng? Mặc dù trong lòng hơi oán trách, nhưng Lãnh Ngự Phong vẫn cẩn thận bảo hộ Sở Thanh Linh ở sau lưng.
“Thiểu Tư, cẩn thận. Chàng phải nhớ, ta không thể không có chàng.” Sở Thanh Linh lo lắng nhìn Đông Phương Thiểu Tư.
“Yên tâm.” Đông Phương Thiểu Tư cười rạng rỡ với Sở Thanh Linh, dưới chân điểm nhẹ, cả người nhẹ nhàng bay lên giữa không trung, trên không kiếm Long Văn phát ra tiếng vang vù vù, lóe ánh sáng bạc khiếp đảm lòng người. Hắc Vũ nhìn bóng dáng Đông Phương Thiểu Tư giữa không trung mà ngớ ngẩn, không nghĩ tới ở đây lại có thể thấy được kiếm pháp Long Văn của Đông Phương Thiểu Tư trong tin đồn! Quả nhiên là danh bất hư truyền, kiếm khí dường như có thể chém không khí.
“Bảo vệ hoàng thượng!” Mọi người đột nhiên thấy trên không trung xuất hiện bóng người, đầu tiên bị ánh sáng của kiếm Long Văn làm rung động, sau thấy ánh sáng này nhắm thẳng vào Dạ Mặc Hiên thì lúc này mới hốt hoảng muốn đến bên cạnh Dạ Mặc Hiên. Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư tràn ngập tự tin bá đạo, kiếm Long Văn vung lên, ánh sáng bạc phát triển mạnh mẽ. Dạ Mặc Hiên vẫn không nhúc nhích, chỉ yên lặng đứng tại chỗ chờ Đông Phương Thiểu Tư trong nháy mắt tiến tới gần mình.
“Hoàng thượng, đi mau.” Thanh Cát vung chưởng về phía Đông Phương Thiểu Tư, ý định ngăn cản thế tấn công bén nhọn của Đông Phương Thiểu Tư
“Cút ngay.” Đông Phương lqd Thiểu Tư quát một tiếng, dốc hết toàn lực xuất chiêu, Thanh Cát cũng toàn lực đưa tay lên đón. Hai khối kình khí gặp nhau giữa không trung, Thanh Cát bị đánh lui liên tiếp mười bước, đột nhiên phun ra ngụm máu rồi không nhúc nhích nữa.
“Dạ Mặc Hiên.” Ngay sau đó, kiếm Long Văn lạnh lẽo của Đông Phương Thiểu Tư liền nhắm ngay cổ họng Dạ Mặc Hiên. Trong nháy mắt chung quanh lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng nắm chặt vũ khí trong tay căng thẳng nhìn Dạ Mặc Hiên.
“Đông Phương Thiểu Tư, đã lâu không gặp.” Dạ Mặc Hiên cười lạnh.
“Là rất lâu không thấy.” Đông Phương Thiểu Tư cũng cười lạnh, “Đường đường là quốc vương Thành Hạ quốc mà lại hèn hạ vô sỉ đến mức này, lừa gạt nữ nhân của người khác.”
Đông Phương Thiểu Tư vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ.
“Các ngươi muốn hoàng thượng của các ngươi sống hay ch.ết đây?” Đông Phương Thiểu Tư đưa kiếm Long Văn đè sát lên cổ Dạ Mặc Hiên, âm thanh trầm thấp nói với bọn thị vệ đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, trong giọng nói tràn đầy đe dọa nguy hiểm.
Đám người Lãnh Ngự Phong mang theo Sở Thanh Linh đi tới bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư, bĩu môi nói với đám người chung quanh: “Muốn hoàng thượng ch.ết hay sống?”
Bọn thị vệ cũng không vọng lqd động, đều đang đợi mệnh lệnh của Dạ Mặc Hiên. Mà khuôn mặt lạnh lẽo của Dạ Mặc Hiên không nói gì. Hai bên lại bắt đầu giằng co.
Đông Phương Thiểu Tư cau mày, xem ra thật đúng là xem thường Dạ Mặc Hiên. Đông Phương Thiểu Tư cũng không nói thêm gì, trong nháy mắt vung kiếm đâm vào bả vai Dạ Mặc Hiên, khiến Dạ Mặc Hiên kêu rên một tiếng, nhưng vẫn không nói gì. Máu tươi theo kiếm Long Văn nhỏ trên mặt đất, chung quanh cực kỳ an tĩnh. Một bầu không khí khiến cho người ta sắp hít thở không thông bao phủ xung quanh.
“Ngay sau đó chính là đầu của hoàng thượng các ngươi.” Đông Phương Thiểu Tư rút kiếm Long Văn ra lạnh lùng quát một câu, Dạ Mặc Hiên đau đến mức cau mày vẫn không lên tiếng. Sau khi kiếm Long Văn rút ra, máu chảy càng thêm nhiều.
“Nhường đường!” Bỗng nhiên trong bóng đêm truyền đến một tiếng kêu khẽ.
Mọi người quay đầu liền nhìn thấy Mai quý phi toàn thân cao quý đang bước nhanh về phía trước. Sở Thanh Linh nhìn thấy ánh mắt phức tạp vô cùng của Mai quý phi, nữ nhân này chỉ sợ là người quan tâm Mặc Hiên nhất.
“Lệnh bài ở đây, ai dám lqd không nghe lệnh, giết không tha.” Mai quý phi mạnh mẽ lấy ra khối kim bài ánh vàng rực rỡ. Mọi người xôn xao, cũng tự giác lui về phía sau, nhường một con đường cho nhóm người Đông Phương Thiểu Tư. Dạ Mặc Hiên khẽ cau mày. Lá gan Mai Khê khi nào thì lớn như vậy, lại dám trộm lệnh bài ở ngự thư phòng.
Mai quý phi lo lắng nhìn về phía Dạ Mặc Hiên, lại đối diện trực tiếp với ánh mắt lạnh lẽo vô tình của Dạ Mặc Hiên, Mai quý phi cắn môi nghiêng mặt đi. Không sao, tất cả đều không sao cả. Chỉ cần hắn có thể sống, hận mình thì đã là gì?
“Bản thân đã có nữ nhân tốt lại còn cướp đoạt của ta?” Đông Phương Thiểu Tư hài hước hạ thấp giọng trêu tức bên tai Dạ Mặc Hiên. Dạ Mặc Hiên nghe nói thế, trong lòng tức giận không lý do, trên tay đã siết chặt.
Có Dạ Mặc Hiên làm bùa hộ thân quý giá mọi người rất dễ dàng ra khỏi cung, cách đó không xa bọn thị vệ vẫn đi theo, đi đầu là Mai quý phi. Lúc Đông Phương Thiểu Tư định mang Dạ Mặc Hiên lên xe ngựa, Mai quý phi giống như nổi điên chạy lên, kéo xe ngựa lại: “Ta cũng đi, dẫn ta cùng đi.”
Đông Phương Thiểu Tư vừa định cự tuyệt thì trong xe lại truyền đến giọng nói của Sở Thanh Linh: “Lên đây đi, ta biết ngươi không yên lòng về hắn.”
Đông Phương Thiểu Tư lqd không nói thêm gì, mà mặc cho Mai quý phi bò lên xe ngựa.
“Yên tâm, ta sẽ trả một hoàng thượng còn sống cho các ngươi.” Lãnh Ngự Phong nhìn về phía đám người ngựa đông nghẹt phía sau trêu ghẹo. Chuyện này thật sự quá kích thích, lần đầu tiên có nhiều người với trang bị vũ khí đầy đủ “Tiễn đưa” mình như vậy.
Xe ngựa chạy rất nhanh trên đường, trong xe yên tĩnh hết mức. Mai quý phi xe rách ống tay áo của mình định băng bó vết thương trên bả vai cho Dạ Mặc Hiên, Dạ Mặc Hiên lại thô bạo đẩy Mai quý phi ra, lạnh lùng nói: “Cút ngay.” Mai quý phi há miệng, cuối cùng vẫn không thốt được lời nào.
Mai quý phi quay đầu nhìn về phía Sở Thanh Linh, chợt từ từ mở miệng nói, “Sở cô nương, cầu xin cô một chuyện, mặc kệ Mặc Hiên đối với cô như thế nào, nhưng tình cảm tỷ đệ giữa hai người sau nhiều năm như vậy là không cách nào phai mờ, cho nên~.”
“Được rồi, im miệng.” Đông Phương Thiểu Tư khinh bỉ cắt đứt lời nói của Mai quý phi, lạnh lẽo nói: “Đó là do trước kia Thanh Linh ngu ngốc, nhặt lấy tiểu súc sinh.”
Dứt lời, sắc mặt Dạ Mặc Hiên trầm xuống, mà trên mặt Mai quý phi dâng lên tuyệt vọng. Chẳng lẽ bọn họ thật sự không có ý định bỏ qua cho Mặc Hiên sao?
“Nhưng mà trước kia ta lại đồng ý với Thanh Linh, tiểu súc sinh này mà rơi vào tay ta, ta sẽ bỏ qua cho hắn một lần. Nhưng rơi vào tay ta lần tiếp theo” Đông Phương Thiểu hừ lạnh một tiếng mà không nói ra nốt câu. Sắc mặt Sở Thanh Linh từ đầu đền cuối phức tạp, vẫn trầm mặc không nói gì.
“Cảm ơn, thật sự cảm ơn.” Mai quý phi vui mừng nói năng lộn xộn câu cảm tạ.
Đột nhiên, trong xe ngựa vang lqd lên một âm thanh thanh thúy. “Bốp” một tiếng, Dạ Mặc Hiên dùng sức tát Mai quý phi một cái bạt tai.
Mai quý phi kinh ngạc nhìn sắc mặt Dạ Mặc Hiên càng lúc càng âm trầm.
“Tiện nhân, lúc nào thì trẫm cần nữ nhân cầu tình vì trẫm rồi hả?” Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy bạo ngược. Mai quý phi cắn môi, trong ánh mắt tràn đầy đau khổ.
“Đúng, cho tới bây giờ người cũng không cần. Cái gì người cũng không cần.” Trong giọng nói của Mai quý phi tràn đầy hờn giận.
“Ngươi biết là tốt rồi.” Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nói xong nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Sở Thanh Linh ngạc nhiên nhìn hết thảy trước mắt, một hồi lâu không nói ra lời.
Đông Phương Thiểu Tư cười lạnh một tiếng, cũng không nói.
Chỉ có tiếng bánh xe chạy trên mặt đất
“Mai quý phi.” Đột nhiên, Sở Thanh Linh chậm rãi mở miệng.
Mai quý phi ngẩng đầu khó hiểu nhìn Sở Thanh Linh, không hiểu vì sao hiện giờ nàng bỗng nhiên lại gọi mình.
“Mặc Hiên bị hạ thuốc gì?” Sở Thanh Linh chăm chú nhìn Mai quý phi lạnh lùng hỏi. Dạ Mặc Hiên nghe được câu hỏi của Sở Thanh Linh, nhắm mắt lại khẽ run lên, vẫn không mở mắt ra.
“Ta không hiểu ngươi đang nói lqd cái gì ở đây.” Mai quý phi lập tức phủ nhận, chỉ là trong mắt có chút bối rối nhanh chóng lóe lên nhưng không tránh được ánh mắt của Sở Thanh Linh.
“Là ngươi hạ thuốc?” Trong giọng nói của Sở Thanh Linh có một nửa khẳng định một nửa nghi vấn.
“Ta nói, ta không biết ngươi đang nói gì ở đây!” Mai quý phi không kiên nhẫn lớn tiếng nói lại một câu rồi quay mặt đi không hề để ý nữa.
“Ngươi, ngươi xác định làm như vậy sẽ không hối hận?” Giọng nói của Sở Thanh Linh sâu xa, trống rỗng.
Mai quý phi không nói tiếng nào, trong xe ngựa hoàn toàn tĩnh mịch.
“Có điều, lúc ngươi hối hận thì tất cả đều đã muộn.” Sở Thanh Linh nhàn nhạt cười ném ra một câu rồi không nói thêm gì nữa, mà tựa vào trong ngực Đông Phương Thiểu Tư nhắm nghiền mắt bắt đầu nghỉ ngơi.
Mai quý phi quay đầu nhắm hai lqd mắt, nhưng đôi môi đã cắn bật máu. Dạ Mặc Hiên khẽ mở mắt, nhìn người đang tựa vào trong ngực Đông Phương Thiểu Tư. Cảm giác kỳ quái trong lòng dâng lên. Dạ Mặc Hiên lại phiền não hai mắt nhắm nghiền.
Xe ngựa ra khỏi thành, tiếp tục chạy như điên.
“Cần tới đâu các ngươi mới thả Mặc Hiên?” Đi được thật lâu, rốt cuộc Mai quý phi không nhịn được mở miệng hỏi, “Trên bả vai hắn có vết thương, có thể xử lý dùm hắn một chút?”
“Không ch.ết được.” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh một tiếng.
“Nhưng mà, vẫn còn chảy máu.” Mai quý phi cau mày lo lắng nhìn bả vai Dạ Mặc Hiên.
Đông Phương Thiểu Tư không nói mộtlời, vươn tay điểm huyệt để Dạ Mặc Hiên ngừng chảy máu.
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, ngựa đã mệt mỏi không chịu nổi, không có cách nào tiếp tục đi về phía trước.
“Xuống xe.” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nói.