Chương 72

“Không ai có thể nhục mạ trẫm như vậy.” Dạ Mặc Hiên cắn răng nghiến lợi từ từ phun ra một câu.


“Dạ Mặc Hiên, ta nói cho ngươi biết, bây giờ mặc kệ ngươi bị hạ dược gì mà đối xử với ta như vậy, sau này ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi, tuyệt đối không! ch.ết cũng không tha thứ, ta sẽ hận ngươi cả đời, đời đời kiếp kiếp, vĩnh vĩnh viễn viễn!” Sở Thanh Linh gắt gao cắn môi mình, từng chữ từng chữ dứt khoát cắn ra. Toàn bộ trong mắt đều là thù hận cùng tức giận.


Dạ Mặc Hiên ngớ ra, nhất thời quên mât động tác trên tay, ngây ngốc nhìn nữ nhân dưới thân đã bị cắn nát môi. Sau khi nghe lời nói ngoan tuyệt của nữ nhân dưới thân thì trong lòng bỗng nhiên đau đớn không lý do. Đã xảy ra chuyện gì?


“Mất hứng!” Dạ Mặc Hiên đứng dậy tùy ý mặc y phục lên, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là nữ tử không hiểu phong tình, không hiểu Hắc Vũ coi trọng ngươi vì cái gì.”
Sở Thanh Linh nhanh chóng kéo mền tơ đắp kín, mặt lqd nghiêng qua một bên không quay đầu liếc Dạ Mặc Hiên một cái.


“Ngươi thành thật ở đây đợi cho trẫm.” Dạ Mặc Hiên mặc xong quần áo, quay đầu nhìn Sở Thanh Linh, lại phát hiện người trên giường quay đầu không phát ra bất kỳ âm thanh gì.


Dạ Mặc Hiên rất muốn tiến lên bóp cằm Sở Thanh Linh, xem xem vẻ mặt hiện tại của nàng là như thế nào, nhưng vẫn do dự cuối cùng nhịn được, xoay người ra cửa.


available on google playdownload on app store


Các cung nữ ở cửa khom lưng cung tiễn hoàng thượng, mà trong lòng kinh hãi tột đỉnh. Mới vừa rồi âm thanh bên trong biểu đạt rõ ràng, hoàng thượng lại muốn dùng sức mạnh với nương nương, mà nương nương tức giận mắng hoàng thượng là cầm thú. Khi các cung nữ còn đắm chìm trong kinh ngạc thì bên tai truyền tới âm thanh lạnh lẽo thản nhiên của Dạ Mặc Hiên.


“Đều diệt trừ đi.” Dạ Mặc Hiên nhẹ nhàng phất tay, trong giây lát đã đoạt đi sinh mạng tươi sáng của mấy cung nữ, chỉ vì họ nghe được chuyện không nên nghe.


Dạ Mặc Hiên có chút mệt mỏi tiêu sái đi lqd trên hành lang trống trải, tay không tự giác mà đặt lên ngực. Ở đó hơi đau đớn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao thấy gương mặt tức giận cùng thù hằn của nữ nhân kia, mình sẽ đau lòng. Trong lòng mơ hồ có âm thanh, nếu mình tiếp tục nhất định sẽ hối hận. Dạ Mặc Hiên cũng không hiểu bản thân như thế nào, nghe được lời nói kiên quyết đoạn tuyệt từ trong miệng nữ nhân kia thốt ra trong lòng lại có chút sợ hãi. Dạ Mặc Hiên cau mày sải bước đi về phía trước, lắc đầu không suy nghĩ tiếp chuyện phiền lòng này nữa.


Bên trong Tây Cung, Sở Thanh Linh cắn thật chặt môi nằm ở trên giường không nhúc nhích. Vốn đang là ngày hè nóng bức, Sở Thanh Linh lại cảm thấy dường như mình đang trong mùa đông giá rét. Cả người rét run, trái tim cũng lạnh lẽo. Trên mặt hơi đau đớn còn đang tố cáo hành vi man rợ vừa rồi của Dạ Mặc Hiên. Sở Thanh Linh từ từ đưa tay sờ lên bụng của mình, tay vẫn còn khẽ run, nghĩ lại mà sợ toàn bộ chuyện vừa rồi. Mặc Hiên lại có thể biến thành như vậy, rốt cuộc người phương nào hạ thuốc gì cho hắn? Chân mày Sở Thanh Linh nhíu chặt, trong lòng càng thêm nhớ nhung mong Đông Phương Thiểu Tư tới.


“Thiểu Tư, chàng đang ở đâu? Ta rất nhớ chàng.” Sở Thanh Linh nhìn tẩm cung yên tĩnh mà trống trải, tự mình lẩm bẩm. Buổi tối ngày mai, cơn ác mộng này sẽ kết thúc. Sở Thanh Linh âm thầm tự an ủi mình, ngày mai, nhất định Thiểu Tư sẽ đến đón mình, nhất định sẽ dẫn mình đi.


Hôm sau, toàn bộ trong hoàng cung vẫn như cũ. Khác biệt duy nhất chính là thay đổi toàn bộ cung nữ trong cung của Sở Thanh Linh. Ngày hôm nay Sở Thanh Linh an tĩnh ngồi trong tẩm cung, trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã rất nóng vội, ngóng nhìn trời đêm phủ xuống. Hắc Vũ đã cam kết tối nay nhất định sẽ đưa mình ra khỏi cung.


Đối với Sở Thanh Linh mà nói mỗi một lqd phút mỗi một giây trong ngày này đều rất dài, rốt cuộc màn đêm cũng từ từ phủ xuống. Hoàng cung vàng ngọc huy hoàng bao phủ trong màn đêm đen. Sở Thanh Linh đứng bên cửa sổ nhìn bóng đêm lạnh bạc mà mất hồn. Bóng đêm càng lúc càng tối tăm, trái tim Sở Thanh Linh càng lúc càng vội vàng.


“Quá sốt ruột sao?” Đêm khuya, sau lưng Sở Thanh Linh truyền đến giọng nói mong đợi đã lâu.
“Hắc Vũ.” Đột nhiên Sở Thanh Linh xoay người, vui mừng nhỏ giọng hô lên.


Nghe âm thanh mong đợi vui mừng của Sở Thanh Linh, trong lòng Hắc Vũ rung động. Biết rõ không phải nàng vì mình mà kích động như vậy, nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảm giác khác thường. Bỗng nhiên, Hắc Vũ thấy khuôn mặt sưng lên của Sở Thanh Linh mà giật mình.


“Mặt của ngươi, chuyện gì xảy ra?” Hắc Vũ kinh ngạc không thể tin nhìn mặt của Sở Thanh Linh mà hỏi.
“Không có gì. Dường như Mặc Hiên bị người ta bỏ thuốc, ta cũng không nhìn ra là thuốc gì.” Sở Thanh Linh nói, trong đầu hiện lên hành vi thô bạo của Dạ Mặc Hiên đêm qua, nhăn mày thật sâu.


“Cái gì?!” Hắc Vũ càng kinh ngạc, “Hắn đánh ngươi? Bị người bỏ thuốc?”
“Ừhm, nhưng tất cả chuyện này chẳng lqd quan hệ tới ta nữa. Dẫn ta đi thôi.” Sở Thanh Linh vội vàng nói, “Dẫn ta đi, một khắc cũng không muốn đợi ở đây.”


Hắc Vũ có chút không đành lòng cùng đau lòng nhìn mặt sưng của Sở Thanh Linh, rất muốn đưa tay ra vuốt ve nhẹ nhàng, nhưng vẫn còn nhịn được.


“Được, ta dẫn ngươi đi, bây giờ liền đi.” Hắc Vũ trịnh trọng gật đầu một cái. Mặc dù không hiểu rõ gần đây Mặc Hiên xảy ra chuyện gì, nhưng Hắc Vũ hiểu thật sâu, hiện tại hành động của Mặc Hiên tuyệt đối không tầm thường, căn bản không giống như hắn thật sự. Có lẽ đúng như lời Thanh Linh nói hắn bị bỏ thuốc, nhưng nếu không đưa Thanh Linh đi, trước khi giải thuốc cho hắn thì Thanh Linh đã bị tổn thương thương tích đầy mình.


“Có đồ muốn mang theo không?” Hắc Vũ nhìn Sở Thanh Linh thân không có một vật gì mở miệng hỏi: “Đông Phương Thiểu Tư đang chờ ở bên ngoài cung rồi.”


“Không có.” Sở Thanh Linh không suy xét quá lâu lắc đầu một cái, “Không có thứ gì muốn mang đi, dẫn ta đi ra ngoài thôi, bay giờ ta muốn trở về bên người Thiểu Tư.” Sở Thanh Linh nói xong, sờ sờ túi thơm trong ngực mấy ngày trước thêu. Cũng chỉ có thứ này khiến bản thân mình tình nguyện mang đi, hoàng cung lạnh lẽo này không có thứ đồ hay người nào để cho mình lưu luyến.


“Được, chúng ta đi.” Hắc Vũ khẽ gật đầu một cái, xoay người đi về phía trước, “Đi theo ta.”
Sở Thanh Linh không nói gì, chỉ kiên định gật đầu đi theo sau lưng Hắc Vũ.


Cung nữ ở cửa đã sớm bị Hắc Vũ điểm huyệt bất tỉnh nhân sự, Hắc Vũ mang theo Sở Thanh Linh ra cửa đi tới chỗ thường thường hẻo lánh. Tránh khỏi từng tốp thị vệ, Hắc Vũ thận trọng mang theo Sở Thanh Linh đến phía dưới tường cao hoàng cung.


“Từ nơi này đi ra ngoài là được rồi.” Hắc Vũ lqd chỉ vào bức tường cao giải thích cho Sở Thanh Linh, “chúng ta nhảy qua đây.”
“Ừhm.” Sở Thanh Linh gật đầu.
“Nhắm mắt lại, ta ôm ngươi qua.” Hắc Vũ gãi gãi đầu, xấu hổ nói.


Sở Thanh Linh gật đầu hai mắt nhắm nghiền. Ngay lúc này, trong nháy mắt chung quanh sáng trưng, từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tiến ra rất nhiều thị vệ mang theo đuốc, tất cả đều cầm đao trong tay bao bọc xung quanh hai người. Tiếng bước chân dày đặc khiến lòng Hắc Vũ chìm sâu xuống dưới, xem ra người không ít. Sở Thanh Linh mở mắt ra, có chút kinh hoàng nhìn hết thảy trước mắt. Bị Mặc Hiên phát hiện sao? Hắn vẫn sớm có dự tính chờ lúc mình trốn đi?


Dưới ánh đuốc vũ khí của bọn thị vệ lóe sáng lạnh lẽo, chung quanh cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng đuốc cháy lốp bốp. Hắc Vũ giận tái mặt nhìn đám người không nhúc nhích trước mắt.


Từ từ, phía sau đám người vang lên tiếng bước chân, bọn thị vệ cũng chuyển bước nhường ra một con đường. Người từ từ đi tới trước mắt chính là Dạ Mặc Hiên mặc long bào màu vàng. Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn hai người đang bị vây, trong mắt bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo, quét tới quét lui trên người hai người mà không nói gì.


Một hồi lâu, rốt cuộc Dạ Mặc Hiên chậm rãi lqd mở miệng, giọng điệu cũng lạnh lẽo: “Hắc Vũ, ngay cả ngươi cũng phản bội trẫm sao?”
“Ta không có.” Hắc Vũ nhàn nhạt mở miệng.


“Còn không có?!” Dạ Mặc Hiên nổi giận, nhìn Sở Thanh Linh ở phía sau lưng Hắc Vũ nói: “Trẫm đã nói, sau khi chuyện thành sẽ đưa nàng cho ngươi, bây giờ ngươi đã chờ không kịp muốn đưa nàng ra khỏi cung sao?”


“Ta chỉ đưa nàng đến nơi nên đi.” Hắc Vũ lạnh lùng nói, không có chút ý tứ nhượng bộ nào.
“Được, rất tốt. Trẫm cũng đưa hai người các ngươi đến nơi nên đi.” Dạ Mặc Hiên lui về phía sau hai bước, thái độ hung dữ, nhẹ nhàng phất tay: “Bắt lại cho trẫm.”


“Hoàng thượng, nếu như người làm tổn thương nàng, người nhất định sẽ hối hận.” Hắc Vũ nhìn đám người đang ùa lên, nóng nảy hô về phía Dạ Mặc Hiên.


“Trên thế giới này trẫm chưa hề có hai chữ hối hận!” Dạ Mặc Hiên cười lớn, “Bắt lại cho trẫm, không cần lưu tình, chỉ cần không ch.ết là được.”
“Hoàng thượng!” Giọng nói của Hắc Vũ chìm ngập trong tiếng bước chân ầm ỹ.


Hắc Vũ rút sáo ngọc bên hông, bảo lqd hộ Sở Thanh Linh ở sau lưng, bình tĩnh ứng đối với đám thị vệ không ngừng tiến lên công kích. Sở Thanh Linh nóng nảy nhìn tất cả trước mắt. Hiện tại Hắc Vũ vẫn còn thành thạo, nhưng thật sự người quá nhiều, có thể duy trì tới mức nào vốn không ai biết.


Mà đứng ở phía sau Dạ Mặc Hiên nhìn động tác của Hắc Vũ cẩn thận bảo hộ Sở Thanh Linh ở sau lưng, đột nhiên cản thấy sao chói mắt.
“Bắt lấy cho trẫm, một đám phế vật, nhiều người như vậy mà ngay cả một người cũng không bắt lại được sao?” Dạ Mặc Hiên gầm thét điên cuồng.


Trong lòng bọn thị vệ cảm thấy bất đắc dĩ cùng uất ức, người đối kháng cùng bọn hắn trước mắt là ai chứ, là đương kim quốc sư đại nhân, cũng từ công tử đệ nhất Thành Hạ quốc nha. Tuy đối phương không ra tay độc ác, nhưng xuống tay không nhẹ. Không lấy tính mệnh, nhưng từng chiêu đều khiến người ta choáng váng ngất xỉu.


Hắc Vũ cau mày nhìn thị vệ không ngừng tiến lên, trong lòng cũng cảm giác không ổn. Tiếp tục như vậy thể lực của mình sẽ tiêu hao liên tục cho tới khi nào hết thì thôi. Vậy phải làm sao cho tốt? Chẳng lẽ năng lực đưa Thanh Linh ra ngoài mình cũng không có sao?


Sở Thanh Linh núp ở sau lưng Hắc Vũ trong lòng lại càng khẩn trương, hiện tại nên như thế nào cho tốt?
“Thanh Linh!” Bỗng nhiên, một âm thanh quen thuộc đến mức khiến Thanh Linh rơi lệ xuất hiện trên đầu hai người.


“Thiểu Tư! Thiểu Tư ——!” Sở Thanh Linh luống cuống kêu lớn, ngẩng đầu nhìn bóng dáng quen thuộc trên tường cao. Nước mắt cứ đột nhiên chảy ra, ấm áp trong lòng sắp hòa tan xuống. Trong lòng có âm thanh điên cuông gào thét, chàng đã tới, chàng tới rồi, rốt cuộc chàng đã tới!


“Ta tới đón nàng rồi.” Đông Phương Thiểu Tư nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Sở Thanh Linh, cái gì cũng không để ý liền kéo nàng vào trong ngực. Cảm thụ thân thể mềm mại trong ngực, Đông Phương Thiểu Tư thỏa mãn không muốn suy nghĩ gì nữa.


Lãnh Ngự Phong cùng y tiên cũng nhảy lqd xuống, còn có một nhóm người áo đen thân thủ mạnh mẽ. Lãnh Ngự Phong vừa chống đỡ công kích của nhóm thị vệ vừa trầm tĩnh liếc mắt nhìn hai người đang ôm chặt nhau, liều mạng nhếch miệng: “Ta nói các ngươi, muốn thân thiết cũng nên xem trường hợp một chút được không? Hiện tại cần chạy trốn trước.”


Vậy mà hai người lại mắt điếc tai ngơ ôm nhau thật chặt. Sở Thanh Linh vừa khóc vừa cười liều mạng ôm chặt hông Đông Phương Thiểu Tư, sợ mình đang nằm mơ, sau một khắc Đông Phương Thiểu Tư không cẩn thận sẽ biến mất. Còn Đông Phương Thiểu Tư nhìn người trong ngực lại càng không dám nháy mắt, sợ trong nháy mắt người trong lòng đã không thấy tăm hơi.


Cách đó không xa, Dạ Mặc Hiên nhìn toàn bộ trước mắt, trong ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.






Truyện liên quan