Chương 45: Ngay cả súc sinh cũng không bằng
Gió thổi qua, Sở Thanh Linh lẳng lặng đứng trước một bụi U Lan mà không nhúc nhích.
"Nha đầu, đang nghĩ gì vậy?" Y tiên lặng yên không tiếng động xuất hiện ở sau lưng Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh đã sớm thành thói lqd quen, không quay đầu lại, vẫn nhìn bụi cây U Lan như cũ, rủ thấp lông mi xuống: "Sư tổ, người nói đi, con người khi còn sống cái gì quan trọng nhất?" Y tiên giật mình, chợt nở nụ cười: "Cái này phải hỏi lòng mình."
“Vậy sư tổ người sợ cái gì nhất?” Sở Thanh Linh nghiêng đầu nhìn người có vẻ mặt tuấn tú trước mắt, tuổi cũng rất lớn, nhưng gương mặt vẫn còn trẻ trung như vậy.
"Ta sao?" Y tiên ngẩng đầu nhìn trời xanh, chợt lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, nhưng không có nói nữa.
Sở Thanh Linh không tiếp tục hỏi tới, chỉ quay đầu nhìn bụi cây U Lan đơn lẻ chập chờn trong gió: “Có một cảm giác, giống như sau một khắc sẽ bị bóng tối vô tận nuốt hết, nhưng không có. Cứ vẫn đau khổ như vậy, khổ sở như vậy.”
Y tiên không nói gì, chỉ là trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.
Sở Thanh Linh không có nói ra, cái cảm giác đó gọi là tịch mịch, gọi là cô độc.
"Nha đầu, thiên tư của ngươi vượt qua tưởng tượng của ta, ta đã không còn gì để có thể dạy ngươi rồi, những thứ khác lqd chỉ có chính ngươi mới có thể lĩnh hội rồi." Y tiên nhẹ nhàng vươn tay sờ lên lá cây U Lan, "Đối với chuyện của cha mẹ ngươi, chỉ tr.a ra hình như có quan hệ với Hoàng thất Thành Hạ quốc."
“Tạ ơn sư tổ.” Trong nháy mắt ánh mắt Sở Thanh Linh thay đổi thành lạnh như băng, “Vậy đã đủ rồi, bây giờ con muốn một mình.”
“Định khi nào đi ra ngoài, có cần ta phái người đi theo bên cạnh ngươi, hay đi với nam nhân đã cùng ngươi tới đây?” Y tiên đưa ra câu hỏi liên tiếp.
“Ngày mai, không cần, để người nọ ở lại trong cốc.” Sở Thanh Linh đã sớm nghĩ tới tại sao mình lại làm vậy.
Hôm sau, chỉ có một thiếu niên mỹ lệ lạnh nhạt đứng ở cửa Vạn Hoa Cốc, ống tay áo bồng bềnh bay bay, rời đi một mình.
Muốn đi Thành Hạ quốc tất nhiên phải đi qua Thương Châu quốc.
Sở Thanh Linh cưỡi con tuấn mã đen nhánh, đi từ từ trên đường, kiểm tr.a bản đồ trong tay. Ngã ba trước mắt nên quẹo phải. Hắc mã này chính là do Y tiên đưa cho, trước khi đi Y tiên cấp cho không ít đồ, cả mấy vị sư bá cũng tặng cho không ít đồ tốt.
“Woa, một con ngựa thật là đẹp!” Một giọng nói nũng nịu cắt đứt suy nghĩ của Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh ngẩng đầu chỉ thấy ở ngã ba có ba nam một nữ đang ở dưới ngựa thán phục nhìn mình…., đều cầm bội kiếm trong tay, dường như cũng có võ. Cô gái càng trợn to mắt nhìn hắc mã của mình.
Sở Thanh Linh không để ý đến, chỉ nhìn bản đồ phía dưới rồi thúc ngựa quẹo phải
“Đại sư huynh, muội muốn con ngựa kia, muội phải có a. Màu đen a.” Cô gái đó làm nũng lớn tiếng nói.
“Sư muội, lần này chúng ta ra ngoài là có chuyện quan trọng cần làm.” Nam tử cầm đầu có chút không kiên nhẫn.
“Không cần, muội muốn con ngựa kia nha. Nhị sư huynh, tam sư huynh, muội rất muốn, đại sư huynh không cho, các huynh đi mua giúp muội nha.” Cô gái nhất quyết không tha.
“Sư muội từ từ, đợi huynh đi hỏi.” Một nam tử khác thúc ngựa đuổi theo Sở Thanh Linh, “Vị công tử này, có thể nhượng lại ngựa của ngài được không? Chúng ta có thể ra tiền gấp đôi.”
Chân mày Sở Thanh Linh cũng không có nhíu một cái, không hề có hảo cảm đối với loại nữ nhân bốc đồng đó, nhưng mà đối với loại nam nhân đi lấy lòng nữ nhân như vậy thì càng không có hảo cảm!
“Không bán.” Sở Thanh Linh lạnh nhạt đáp lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
“Chúng ta có thể ra tiền gấp ba.” Nam tử chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên lơn.
Lúc này ngay cả hai chữ không bán Sở Thanh Linh cũng lười nói ra, thúc ngựa chạy như bay về phía trước, để lại bụi đường cuồn cuộn.
“Người này sao không lễ phép như vậy?!” Cô gái kêu to lên, bực tức chỉ vào phương hướng Sở Thanh Linh biến mất, “Cùng phương hướng với chúng ta, sư huynh, đuổi theo dạy dỗ hắn cho tốt.”
“Thôi đi, chúng ta ra ngoài để làm việc.” Đại sư huynh hồi lâu không nói gì nhíu mày, đối với tiểu sư muội này thật rất bất đắc dĩ. Thực sự là đã bị sư phụ cùng mấy sư đệ làm hư từ bé rồi!
Tam sư huynh thấy tiểu sư muội muốn phát tác, vội chuyển đề tài: “Các ngươi nói xem, lần này Nhân vương đưa thiếp mời phái Điểm Thương chúng ta tới thực sự là vì để bảo vệ hắn?”
“Ta xem ra không phải, trong vương phủ cũng không thiếu cao thủ.” Giọng điệu đại sư huynh trầm ngâm nặng nề nói: “Tóm lại hết thảy hành sự theo hoàn cảnh. Nếu sư phụ phái mấy người chúng ta, nhất định chúng ta không thể để cho sư phụ thất vọng.”
“Vâng, đại sư huynh.” Hai vị sư đệ đồng ý, chỉ có tiểu sư muội bĩu môi, trợn mắt.
Thiên Vận quốc.
“Thái tử Thành Hạ quốc băng hà?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn tin tức trong tay, nhíu mày.
“Dạ, chủ tử. Thái tử băng hà lúc săn thú, qua ít ngày nữa sẽ lập thái tử mới.” Tử sĩ quỳ gối phía dưới mang vẻ mặt không có biểu tình gì hồi báo.
“Lập thái tử mới? Đã có đối tượng?” Đông Phương Thiểu Tư ngửi thấy mùi vị không tầm thường.
“Tam Hoàng tử Dạ Thanh cùng Thất Hoàng tử Dạ Vụ được yêu cầu cao nhất.” Tử sĩ đem chi tiết tin tức thu thập được hồi báo.
“Gần đây Thương Châu quốc có động tĩnh gì?” Đông Phương Thiểu Tư có chút gấp gáp vuốt cằm xinh đẹp của mình, tại sao sự tình càng lúc càng phức tạp.
“Nhân vương ở Thương Châu quốc ddlqd triệu tập võ lâm nhân sĩ đi biệt viện của hắn trước.” Thanh âm nhất thành bất biến * của tử sĩ nói qua rõ ràng.
*Nhất thành bất biến: đã hình thành thì không thay đổi, ý chỉ giọng nói của tử sĩ vẫn như trước, ngoài ra nhất thành bất biến còn chỉ sự cứng nhắc, không linh hoạt.
Đông Phương Thiểu Tư cau mày, phất tay ý bảo tử sĩ đi xuống. Cảm giác việc Thành Hạ Thái tử băng hà có quan hệ với Nhân vương, có phải mình đã quá lo lắng rồi không? Còn có Lãnh Ngự Phong đáng ch.ết, hiện giờ tin tức liên lạc cũng bị mất. Các tử sĩ đang canh giữ ở cửa Vạn Hoa Cốc cũng không thể tuỳ tiện tiến vào, mà sau khi hắn cùng Thanh Linh tiến vào cũng không gửi cho mình phong thư nói rõ tin tức Linh nhi học y với Y tiên ra sao. Đông Phương Thiểu Tư làm sao biết Lãnh Ngự Phong đã sớm đánh mất người, sao còn dám viết thư cho hắn?
Đông Phương Thiểu Tư lấy bức hoạ trong ngăn kéo ra, thận trọng trải lên bàn. Người trên bức tranh chính là người mà mình ngày đêm tưởng nhớ! Đông Phương Thiểu Tư vuốt nhè nhẹ bức tranh, chợt cúi người nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên người trên bức tranh. Lại ngẩng đầu thu hồi vẻ lạnh lùng hướng ngoài cửa nói: “Người đâu, tuyên Bình Thân vương.”
Không muốn tiếp tục chờ đợi như vậy, mình muốn đi tìm nàng! Muốn ở bên cạnh nàng!
Mấy ngày sau, tại một tửu lâu ở kinh thành Thương Châu quốc, tiểu sư muội bốc đồng lại nhìn thấy hắc mã mình đã nhìn trúng lần trước.
“Sư huỳnh, mau nhìn con ngựa này, nhất định người nọ đang ở trong tửu lâu này, dạy dỗ hắn đi.” Tiểu sư muội nhìn hắc mã, càng nhìn càng thích, đưa tay phải khẽ sờ. Ai ngờ, đột nhiên hắc mã nhảy dựng lên, hí dài một tiếng, làm cô gái sợ hãi lui về phía sau, may nhờ vịn vào tam sư huynh mới không có ngã nhào.
“Súc sinh cũng dám khi dễ ta!” Cô gái rút kiếm định chém hắc mã, người bên cạnh cũng không kịp tới ngăn cản, mắt thấy kiếm sẽ chém vào trên người hắc mã.
“Có người ngay cả súc sinh cũng không bằng!” Một thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt truyền đến, tiếp theo sau là một d.d.l.q.d âm thanh thanh thuý, một đạo ngân quang thoáng qua, làm bay thanh kiếm trong tay cô gái.
“Là người nào?” Cô gái tức giận mặt mũi trắng bệch, lần đầu tiên có người vũ nhục nàng như vậy. Đợi nàng ngẩng đầu lên nhìn người đang nói chuyện, lại sững sờ tại chỗ.