Chương 46: Hoàng phủ khinh trần

"Là ai ?" Cô gái tức giận mặt mũi trắng bệch, lần đầu tiên có người vũ nhục nàng như vậy. Đợi nàng ngẩng đầu lên thấy người nói chuyện, lại sững sờ tại chỗ.


Người nói chuyện là một thiếu niên tuấn mỹ khác thường, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn bên này, ánh mắt cao ngạo kia cứ nhàn nhạt nhìn người phía dưới như vậy.
"
"Tiểu tử thúi, cư nhiên vũ nhục lqd sư muội như vậy!" Có người muốn rút kiếm, lại bị Đại Sư Huynh ngăn lại.


“Công tử, là sư muội tại hạ không đúng trước, nhưng lời công tử nói cũng quá nặng rồi.” Đại sư huynh khách khí chắp tay hành lễ với Sở Thanh Linh, “Tại hạ thay sư muội tạ tội.”


Sở Thanh Linh không lộ vẻ gì, nếu mình không có ra ngoài, chỉ sợ hắc mã của mình đã bị chém ch.ết rồi? Nói chuyện quá nặng? Thật là chuyện cười. Chung quy cũng do mình tự tung tự tác tại sao còn kiếm cớ? Sở Thanh Linh không muốn để ý nữa, liền không thèm liếc nhìn lại mọi người, xoay người vào tửu lâu.


"Khụ!" Tam Sư Huynh lộ vẻ mặt tức giận, "Đại Sư Huynh, huynh cũng đã nhận lỗi rồi, hắn lại còn tỏ thái độ này!"


“Được rồi, đều im miệng đi! Đi ăn đã.” Đại sư huynh lên tiếng khiển trách, dẫn đầu đi vào. Mà tiểu sư muội vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, đợi Tam sư huynh khó hiểu đưa cánh tay đụng nàng một cái, lúc này mới hồi hồn lại.


available on google playdownload on app store


“Người kia đúng là người lần trước gặp ở ngã ba?” Tiểu sư muội nhỏ giọng hỏi Tam sư huynh, căn bản là hôm đó không có chú ý tới người cưỡi ngựa, căn bản không biết chủ nhân của con ngựa kia lại là một thiếu niên tuấn mỹ như vậy, phần cao ngạo trong mắt hắn càng làm cho người ta không thể dời mắt được.


“Đúng vậy, chính là hắn.” Tam sư huynh trả lời câu hỏi khó hiểu, đi theo sau Đại sư huynh, lưu lại tiểu sư muội phía d.d.l.q.d sau với một mảnh si mê trong mắt.


“Sở Thanh Linh ngồi ở trong góc, nhấm nháp ly trà, nghe chuyện phiếm thường ngày của người chung quanh. Nhận được tin tức hữu dụng nhất chính là tin Nhân vương bệnh, luôn luôn tìm kiếm danh y thiên hạ. Có người hỏi tại sao không đi cầu y tiên, lập tức có người nói y tiên không trị bệnh cho người sống. Thán phục hơn nữa chính là chỉ cần là đại phu tới khám Nhân vương , mặc dù không chữa khỏi bệnh, vẫn ban thưởng thật hậu, không hổ là Nhân vương.


Ý tứ là bệnh này không nghiêm trọng lắm, nhưng sao vẫn trì hoãn không chữa khỏi? Sở Thanh Linh trần tư, lập tức trong lòng có suy tính. Muốn đến gần hoàng thất Thành Hạ quốc, dĩ nhiên là cần liên minh với hoàng thất Thương Châu quốc rồi. Mà theo lời sư tổ nói, Nhân vương cũng không phải là một Vương gia đơn giản, quyền lực của hắn sợ rằng không nhỏ hơn so với Nhiếp Chính vương Thiên Vận quốc Đông Phương Thiểu Tư. Lại nghĩ tới nam nhân kia, Sở Thanh Linh phiền lòng đặt ly trà trong tay xuống, thanh toán tiền, đứng dậy rời đi.


Ở trên đường rất dễ dàng liền hỏi được phủ Nhân vương, nói rõ lý do mình đến với thị vệ canh cửa, Sở Thanh Linh đã ngay lập tức được khách khí mời vào Vương phủ, an bài trong một gian phòng trang nhã. Sau khi thông báo thì ở chỗ này đợi Vương gia triệu kiến là được.


Sở Thanh Linh mệt mỏi ngáp một cái, đánh giá bốn phía, để đồ xuống rồi nằm trên giường, dù sao thì buổi tối Vương gia mới triệu kiến, bây giờ nghỉ ngơi trước một lát. Nhưng cho đến khi Sở Thanh Linh dùng qua cơm tối xong, vẫn không thấy Vương Gia xuất hiện.


Bây giờ Thương Châu quốc đang là mùa hè nóng bức, Sở Thanh Linh dùng xong cơm thì nhàm chán ngồi ở trong sân nhìn đom đóm bay đầy trời. Cả đời sáng được có ngần ấy thời gian, ý nghĩa sinh mạng của những con trùng này là gì đây?
"Vương Gia, người đang ở bên trong."


Bỗng nhiên, từ xa mơ hồ truyền đến âm thanh.
A, rốt cuộc Vương gia đã tới sao?
"Đã biết, ngươi đi xuống đi." Thanh âm người nói chuyện tràn đầy từ tính (sức hút), nhưng cũng là âm thanh lạnh như băng không có chút độ ấm.


Sở Thanh Linh ngẩng đầu nhìn bóng dáng mơ hồ ngoài cửa, Puck.d.d.l.q.d đó chính là Nhân vương quyền khuynh thiên hạ của Thương Châu quốc? Sở Thanh Linh từ từ đứng dậy, quay mặt về phía cửa chuẩn bị nghênh đón.


Giờ phút này Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh ở trong sân, đó chính là đại phu hôm nay tự mình tìm tới cửa?
Sở Thanh Linh từ từ tiến ra đón, thản nhiên hướng tới bóng dáng kia mà hành lễ: “Ra mắt Vương gia.”


Vậy mà, còn không chờ Hoàng Phủ Khinh Trần nói, một đạo kiếm khí sắc bén thẳng hướng đến Sở Thanh Linh.
Thích khách? !


Sở Thanh Linh đột nhiên quay đầu lại, thật là kiếm khí bén nhọn! Thân thủ người vừa tới cao cường như vậy? Ban đầu Y tiên có dạy một chút võ nghệ phòng thân, mặc dù cuối cùng có truyền cho mình một nửa công lực, nhưng căn bản là mình còn không đem nội lực vận dụng vào chiêu thức được.


“Muốn ch.ết!” Đột nhiên, trong nháy mắt thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần thay đổi thành lạnh lẽo ngoan độc, cư nhiên dám hành thích ở ngay dưới mắt mình, càng buồn cười hơn chính là nhận lầm người, đem người trước mắt trở thành mình! Sau một khắc, Hoàng Phủ Khinh Trần đã chắn trước mặt Sở Thanh Linh, vươn tay đánh bay vũ khí của thích khách, động tác bắn ám khí từ ngón tay còn nhanh hơn, trong nháy mắt bắn vào giữa chân mày thích khách. Thích khách ầm ầm ngã xuống đất, không còn thở nữa.


Sở Thanh Linh ngạc nhiên, không nghĩ tới thân thủ Vương gia sâu không lường được như thế!
"Ngươi, không có sao chứ?" Hoàng Phủ Khinh Trần quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi.
"Không có việc gì, đa tạ vương gia cứu giúp." Sở Thanh Linh lấy lại tinh thần, lạnh nhạt đáp lại.


Thấy Hoàng Phủ Khinh Trần không nói gì tiếp, Sở Thanh Linh không hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Khinh Trần, lại thấy trong mắt người tuấn mỹ trước mặt mình một mảnh kinh diễm, mất hồn nhìn mình.


Chuyện gì xảy ra? Lúc này Sở Thanh Linh mới phát hiện ra đạo kiếm khí bén nhọn kia cư nhiên cắt đứt khăn trùm đầu cùng y phục trước ngực của mình, tóc dài mềm mại phủ ở trên vai, trước ngực lộ ra da thịt trắng nõn.


“Ngươi là nữ tử?” Rõ ràng thanh âm của Hoàng Phủ Khinh Trần đã nhu hoà đi rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn không dời khỏi người Sở Thanh Linh.


“Nữ tử thì sao? Nam tử thì như thế nào lqd? Không phải chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho Vương gia là được sao?” Sở Thanh Linh lạnh lùng trả lời, kéo chặt y phục trước ngực, “Kính xin Vương gia chờ một chút, ta đi đổi y phục." Dứt lời Sở Thanh Linh xoay người đi vào trong phòng, để lại Hoàng Phủ Khinh Trần còn chưa có lấy lại tinh thần.


Chốc lát, Sở Thanh Linh thay xong y phục, nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần vẫn còn đứng ở trước cửa liền nói: “Vương gia, mời vào.”
Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở Thanh Linh ăn mặc trở về bộ dáng nam tử, cười nhạt nói: “Vẫn là bộ dáng nữ tử còn coi được.”


Sở Thanh Linh không nói gì, chỉ xoay người vào phòng ngồi xuống.
Hoàng Phủ Khinh Trần cũng theo ở phía sau rồi ngồi xuống.
"Tay." Sở Thanh Linh lạnh lùng phun ra một chữ, rất ghét ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hoàng Phủ Khinh Trần.


Hoàng Phủ Khinh Trần đưa cổ tay ra đặt ngang ở trên bàn, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại lộ ra nụ cười lạnh bạc, nói: "Bệnh này, bây giờ còn không nhìn ra cái gì, đợi đến giờ Tý nửa đêm thì mới nhìn thấy dị thường." Hiển nhiên, Hoàng Phủ Khinh Trần cũng không cho rằng Sở Thanh Linh có thể chẩn đoán được cái gì.


Sở Thanh Linh bắt mạch Hoàng Phủ Khinh Trần, chân mày đã cau chặt.


“Trong cơ thể ngươi lại có nhiều độc tố như vậy, càng kỳ diệu hơn chính là hiện tại tất cả độc tố đang duy trì sự cân bằng, nếu tuỳ tiện tống một loại độc ra, bên trong cơ thể ngươi nhất định sẽ mất ổn định trúng độc mà ch.ết. Phải đem tất cả độc ở đây cùng lúc tống ra.” Sở Thanh Linh chậm rãi nói, nhưng trong lòng rất kinh ngạc. Trong cơ thể một người như thế có thể cùng lúc tồn tại nhiều loại độc như vậy?


Hoàng Phủ Khinh Trần càng nghe càng kinh hãi, rốt cuộc cô gái trước mắt là ai? Cư nhiên chỉ cần bắt mạch, còn không có xem d.d.l.q.d qua bộ dáng của mình vào giờ Tý lúc nửa đêm đã chẩn đoán ra bệnh!


“Giờ Tý nửa đêm?” Sở Thanh Linh trầm tư, “Giờ Tý nửa đêm ngươi sẽ xuất hiện tình huống dị thường gì?”






Truyện liên quan