Chương 8: Mã đặc hạo nghê Khiết
“Truyền…..mã nặc hạo nghê Khiết Như!!!”
“Truyền………mã nặc hạo nghê Khiết Như!!!!”
“Truyền………….mã nặc hạo nghê Khiết Như!!!!!!!!!!”
Tên lính truyền ba lượt thông tin, trong đại sảnh mọi người đều nghển cổ, kiễng chân nhìn ra, nhưng cửa vẫn không thấy người nào xuất hiện. Lại một lát sau, chợt nghe xa xa có tiếng lính thô bạo nói: “Nhanh chút, mau đến trên điện, tù binh còn bày đặt bãi giá làm cái gì….”
Lúc này giữa đại điện bắt đầu nhỏ giọng nghị luận. Lần này trên mặt Bỉ Phi Đồ xuất hiện một tia mê hoặc cùng khó hiểu. Chỉ có Tắc Đề vẫn mang theo một đầu đa mưu túc trí tươi cười.
Lại một lát sau, rốt cục cũng nghe được âm thanh một đội người đang chậm rãi tiến vào bên trong. Thỉnh thoảng còn truyền lại tiếng binh lính nhỏ giọng thúc giục.
Đội ngũ rốt cục cũng bước vào đại sảnh, dẫn đầu là một nữ nhân, tiếp đó là toàn trường sứ giả, đại thần, hoàng tử. Toàn bộ đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó không khỏi nhỏ giọng tán thưởng.
Nữ nhân cầm đầu kia, không cần giới thiệu nhất định là “Lễ vật” trong miệng Tắc Đề. Nàng có mái tóc đen thẳng tắp dài ngang lưng, có hai con mắt màu đen lấp lánh, cái môi đỏ tươi vô cùng tinh xảo. Đó là một loại mĩ lệ, tuy rằng không thi son, không hoa lệ, nhưng lại là một mỹ nữ vô cùng thoát tục khiến hai mắt của mọi người cũng đã gắn chặt.
Ngải Vi xen lẫn trong đám người cũng đã bị nữ tử xinh đẹp này hấp dẫn. Xem số lượng tùy tùng đàng sau thì hẳn nàng chính là hoàng thân quốc thích. Nhưng nếu chú ý nhìn vào thì đa số người ở đây đều mặc quần áo rách nát, chật vật không chịu nổi, thậm chí còn mang theo nhiều vết thương! Trên mặt mỗi người đều mang theo vài phần túc giận mà không dám nói gì bất mãn, mà đội ngũ cuối cùng còn có thể nhìn thấy binh lính Ai Cập trận địa đã sẵn sàng chiến đấu. Ngải Vi cùng mọi người đều rất tò mò đến thận phận mã đặc hạo nghê Khiết Như thế nào.
“Mã đặc hạo nghê Khiết Như công chúa, hoan nghênh đã đến Ai Cập” Tắc Đề đắc ý cười.
Mã nặc hạo nghê Khiết như cầm đầu đám người nghe được thanh âm của Hoàng đế Ai Cập thì chậm rãi ngẩng đầu lên, khinh thường nói một câu: “Giết ta”
Tắc Đề cười ha ha, sắc mặt lập tức chuyển sang âm lãnh, vẫn như cũ mà phán: “Giết ngươi? Ngươi sao biết ta sẽ không giết ngươi?”
Mã đặc hạo nghê Khiết Như kinh ngạc nhìn Tắc Đề, hơi rùng mình một cái.
Tắc Đề đệ nhất lấy một hình nhân chế tác rất khéo léo bên người sứ giả, đưa ngang ngực mình, sau một lúc lâu nhẹ nhàng đưa ta buông hình nhân ra khiến nó liên rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. Van hoa tinh tế trên mặt cùng bảo thạch trong giây lát liền thất tinh bát lạc, tản ra dưới chân Tắc Đề.
“Giết ngươi với hủy hoại hình nhân này có gì khác nhau?”
Ngải Vi ngơ ngác nhìn một màn, thật giống như đang nhìn điện ảnh cung đình cổ đại, cái loại này hung ác, tàn bạo vô tình đều không phải là hành động. Một tia rét lạnh theo đáy lòng dần dần dâng lên. Chả trách Bỉ Phi Đồ đối với tất cả mọi chuyện đều bình thản như vậy, phụ thân hung ác như vậy thì con đương nhiên cũng sẽ có nhiều ảnh hưởng của thể xác lẫn tinh thần. Cô lại nhìn Bỉ Phi Đồ, quả nhiên không có tia biểu tình, lại nhìn xung quanh mình, tất cả đại thần, hoàng tử đều vô cùng sợ hãi. Lại quay đầu nhìn đi, mã đặc hạo nghê Khiết Như trên mặt đã không còn huyết sắc, nàng chính là đang cắn môi, cố đứng cho vững để tránh thân thể mình ngã xuống.
Tắc Đề lạnh lùng nhìn lướt qua Mã đặc hạo nghê Khiết Như, lại chuyển hướng đến Bỉ Phi Đồ, mở miệng nói: “Ngô nhi, đây là lễ vật ta tặng cho con”
Tâm Ngải Vi hung hăng co rút nhanh một chút.
“Ngô nhi, để ta giới thệu về vị công chúa này một chút. Nàng chính là công chúa thứ mười bảy của Vương quốc Hittite- Mã đặc hạo nghê Khiết Như”
Lần này Bỉ Phi Đồ rốt cục cũng đã xảy ra một chút biến hóa: “Công chúa thứ mười bảy……Theo lời đồn thì đó là công chúa được quốc vương Hittite sủng ái nhất, lại là côn chúa địch quốc, vài sao giờ…”
“Ha ha ha!” Tắc Đề phi thường đắc ý cười: “Mã nặc hạo nghê Khiết Nhu quá bốc đồng a~, vì trốn tránh việc phụ thân ban hôn nên mói đến thủ phủ gần biên giới, kết quả là bị cuốn vào chiến tranh của chúng ta, bị bắt giữ trở về”
“Nha, như vậy chắc phụ vương có thập phần ý nghĩ chiến lược…” Bỉ Phi Đồ phóng thấp giọng âm, dán lại bên tai Tắc Đề “Có thể coi nàng vì lợi thế cùng Hittite đàm phán, yêu cầu đổi lấy thành trì. Quốc vương Hittite sủng ái công chúa thứ mười bày như vậy hẳn sẽ nhất định đồng ý”
Tắc Đề cười cười, nhẹ nhàng nói với Bỉ Phi Đồ.
“Không cần loại mua bán nhỏ này, một hai thành trì nho nhỏ này căn bản ta không có để trong mắt. Huống hồ, khi đem công chúa trở về thì Hittite có thể phát động chiến tranh ở biên giới, xé bỏ điều ước, đoạt lại lãnh thổ….Nhưng mà…” Ánh mắt Tắc Đề xuất hiện một chút dã tâm “Hittite sớm muộn gì cũng là lãnh thổ của Ai Cập chúng ta, Ngô đem suất lĩnh thiên quân vạn mã thẳng vào thủ đô, đưa bọn vương tọa đạp dưới chân. Đến lúc đó vài cái công chúa tính là cái gì, vài cái thành trìa lại tính là cái gì”
Tất cả sứ giả đều bàn tán nghị luận, cũng vì lời nói muốn xâm lược của Tắc Đề đệ nhất khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Phần đông ở đây đều là sứ giả nước ngoài, tuyên bố như vậy thật ngh ngờ là một lời diễu võ dương oai. Nhưng mà về phương diện khác, thì trên mặt tất cả thần tử Ai Cập đều hưng phấn mà đỏ lên.
Chiến tướng Tây Mạn run rẩy đứng lên, giơ cao chén rượu trong tay, Ngải Vi một khắc trước thực lo lắng giờ vì nghe tiếng hắn vô cùng hưng phấn mà sém ngã trên đất: “Bệ hạ vạn tuế! Ai Cập vạn tuế!”
Chúng thần cũng thừa nước mà đứng lên theo Tây Mạn mà tung hô, hướng Tắc Đề đệ nhất mà chúc phúc. Nhóm người sứ giả mặc dù trên mặt mang theo vài phần bất mãn nhưng cũng đành phải hùa theo mà kính rượu. Nhưng mà cảm xúc bất mãn vẫn đi theo giọng nói lan tỏa khắp nơi.
“Chân Vương Ai Cập thật cuồng vọng…”
“Ai Cập thật sự cuồng đại thực làm cho người ta phải đau đầu a~…Cho dù thực lực quân sự của Ai Cập có bao nhiêu cường đại thì việc giao tiếp bên ngoài cũng nên chú trọng một ít lễ tiết đi…”
“Đến tột cùng nên hướng Ai Cập kì hảo, hay nên hướng sang Hittite đây?”
Bỉ Phi Đồ cùng Ngải Vi đều cảm nhận được sự vui sướng ở sau lưng các sứ giả giường như có điểm xao động. Có lẽ là cùng tài năng quân sự với phụ thân có điểm bất đồng, ở phương diện giao tiếp chính sự hắn cảm nhận được Tắc Đề đệ nhất giường như có điểm bất ổn, mà lão thần Tây Mạn lúc này lại thổi gió châm ngòi lại khiến hắn cảm thấy tâm sinh vô cung bất mãn. Bây giờ hắn do dự có hay không nên có một cái lý do hợp lý để hòa giải thời điểm này, nhưng công chúa bị bắt làm tù binh lại mở miệng lúc này.
“Quốc Vương Ai Cập thật ngu xuẩn, chỉ sợ lại biến thành mảnh nhỏ phía trước, cuồng vọng của ngươi chính là cấp phần mộ cho mình a~”
Ngải Vi nhẹ nhàng lắc đầu, cô công chúa xinh đẹp này quả thật là thông minh. Nhưng trong tình huống này lại nói ra những lời đại lý như vậy thì thật là muốn đi tìm cái ch.ết. Theo như phản ứng bây giờ thì nàng ta bây giờ mới thực sự cảm thấy sợ hãi…Có lẽ là ở trong thâm cung được nuông chiều từ bé nên mặc kệ trước tình huống gì đều có thể nói ra mà không cần suy nghĩ trong lòng.
Quả nhiên như suy nghĩ của Ngải Vi, không biết trời cao đất rộng mà nói ra lời này đúng là phi thường a~. Nhóm sứ giả bây giờ không nói gì chỉ chờ xem kịch vui, các đại thần chợt cảm thấy tình cảm dâng trào, mà Tắc Đề đệ nhất trên mặt lại kết băng giống như bình thường.
Bỉ Phi Đồ âm thầm thở ra một hơi, Tắc Đề đệ nhất bên miệng lại dần dần hiện ra một tia cười. Tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng mà đôi mắt hữu thần vẫn thả ra những quang mang kì dị. Đó chính là chứa môt chút lãnh khốc, một chút huyết tinh cùng với một chút cười nhạo mang vài phần tà ác.
“Mã nặc hạo nghê Khiết Như, hiện tại Ngô sẽ không giết ngươi. Ngô muốn ngươi khuất phục làm Phi tử của Ngô nhi, cũng vĩnh viễn không cho ngươi nghi thức cưới. Cho Hittite ngươi thừa nhận khuất phục-xưng là công chúa xinh đẹp thứ mười bảy lại chỉ có thể làm tiểu thiếp cho Vương tử Ai Cập, nhưng ngươi chính là do muốn tránh khỏi việc phụ vương chỉ hôn mà tự nguyện đi đến Ai Cập!”
Khuôn mặt Mã nặc hạo nghê Khiết Như vốn không có huyết sắc giờ lại càng thêm trắng bệch. Có thể đối với một người bình thường mà nói thì xử lý như vậy lại là loại hưng phấn, ít nhất là không phải lo cơm áo. Nhưng là nàng từ nhỏ đã được sủng ái nay bị Tắc Đề xử trí như vậy lại cảm thấy nhục nhã vô cùng, hơn nữa lại còn là công cụ uy hϊế͙p͙ chính trị nữa. Nếu tin tức này truyền đến Hittite, nàng có lẽ cả đời không dám quay về đất nước, cũng sẽ bị thần dân Vương quốc Hittite nhà nhà phỉ nhổ. Tuy rằng tất cả đều không phải sự thật nhưng là lời đã truyền đi thường dễ khiến người ta hiểu lầm. Nàng đúng là không còn mặt mũi…
Nàng hơi cắn chặt môi, hai mặt trống rỗng nhìn chằm chằm Tắc Đề đệ nhất.
Mà Tắc Đề đệ nhất lại nhẹ nhàng bâng quơ: “Ngô nhi, ngươi còn không mau đem tiểu thiếp hồi cung”
Nhưng mà lúc này, hắn thân là Hoàng tử được Tắc Đề sủng ái nhất, đại nhiếp chính vương tử Ai Cập, tương lai là Pharaong lại không biết nguyên nhân vì sao mà do dự.
Ở một hướng khác, Ngải Vi xa xa nhìn Bỉ Phi Đồ, tay phải gắt gao nắm túi vải bên hông. Bên trong túi, chiếc vòng tay hoàng kim hình xà đang lẳng lặng nằm đó…