Chương 52

Đêm qua tuyết rơi nhiều, sáng nay Lâm Tam Tư dậy rất sớm, mặc áo choàng màu đỏ rồi đứng bên ngoài ngắm tuyết rơi, từng bông tuyết rơi xuống áo choàng đỏ của nàng, nhìn vô cùng đẹp mắt.


“Tiểu thư, người nghe tin gì chưa?” Bách Hợp vừa để ý xem đệm sưởi tay có đủ ấm không, vừa lo phủi tuyết trên áo choàng, cẩn thận dắt Lâm Tam Tư đi trên con đường nhỏ bằng đá cuội, “Nô tỳ nghe nói vương phi ở Ninh vương phủ đã xảy ra chuyện rồi.”


Lâm Tam Tư vui vẻ nhìn tuyết rơi, không hiểu tại sao mà từ nhỏ nàng đã rất thích ngắm mưa và tuyết, lúc đó tâm trạng của nàng trở nên rất thoải mái.


Nghe lời của Bách Hợp, Lâm Tam Tư không khỏi nhíu mày, mặc dù nàng không quen Ninh vương phi, nhưng chính vì nàng ấy nên nàng mới có thể thuận lợi tiến vào phủ thái tử.Lúc ấy tính cả Lâm Tam Tư thì có tổng cộng ba người đều là nữ nhi của tội thần muốn xin vào phủ thái tử, mà người được chọn sẽ do Ninh vương phi chỉ định.Nàng đã gặp Ninh vương phi một lần, nhưng cũng không thể coi là có quen biết, vậy mà không hiểu vì sao Ninh vương phi lại chọn nàng để vào phủ thái tử hầu hạ.


Lâm Tam Tư nói: “Ninh vương phi đã xảy ra chuyện gì?”
Bách Hợp cũng không biết suy nghĩ của Lâm Tam Tư, chỉ thuận miệng nói: “Nghe nói Ninh vương phi vụng trộm với người khác, bị Ninh vương phát hiện nên đã đuổi ra khỏi Ninh vương phủ rồi!”


Lâm Tam Tư trong lòng cả kinh, đột ngột dừng bước, quay sang nhìn Bách Hợp: “Bách Hợp, người em vừa nói là Ninh vương phi sao?”
Bách Hợp cho là Lâm Tam Tư không nghe thấy, liền nói to lên một chút: “Nô tỳ nói là Ninh vương phi vụng trộm với người khác, bị phát hiện rồi.”


available on google playdownload on app store


“Sao có thể như vậy?” Lâm Tam Tư nghĩ lại gương mặt đoan trang điềm đạm của Ninh vương phi cùng tính cách ôn hòa của nàng, thật sự không thể coi nàng giống như những nữ nhân hồng hạnh vượt tường khác được. “Em nghe ai nói?”


“Lý tẩu nói ạ! Sáng nay lúc Lý tẩu đi ra ngoài mua thức ăn thì nghe được tin này.” Bách Hợp mặc dù chưa từng gặp Ninh vương phi, nhưng cũng cảm thấy nàng ấy thật đáng thương, sau khi bị đuổi ra khỏi Ninh vương phủ, với tội danh đó thì đương nhiên cũng không thể trở về Diêu phủ nữa, nàng ấy còn biết đi nơi nào đây? “Thật đáng thương, không biết Ninh vương phi sẽ đi nơi nào.Mà kể cũng lạ, tiểu thư người nói xem, đã là vương phi rồi, sao còn làm ra mấy chuyện như thế được chứ!”


Lâm Tam Tư tựa như không nghe thấy, sửng sốt một chút mới phản ứng lại được, lúc này nàng chẳng còn tâm tư nào mà ngắm tuyết nữa, giọng khẽ run nói: “Về phòng đi.”


Bách Hợp cũng lo Lâm Tam Tư bị lạnh, vội vàng nói: “Vâng, chúng ta về phòng thôi, Lý tẩu đã nấu món thịt kho tàu mà tiểu thư thích nhất đấy, nói là trời lạnh ăn chút đồ cay cho ra mồ hôi mới thoải mái.”


Nếu như là ngày thường, khi nghe có món thịt kho tàu, nàng sẽ rất vui vẻ, nhưng lúc này nàng lại không có chút hứng thú nào, chỉ khẽ gật đầu.


Lúc Hoắc Dực trở về phủ thì thức ăn vừa được dọn lên bàn, Lý tẩu đứng trước cửa sổ thấy Hoắc Dực đang đi về phía Thanh Lan các, liền nói: “Lâm cô nương, điện hạ về rồi.”


Lâm Tam Tư có phần kinh ngạc, sáng sớm lúc ra ngoài Hoắc Dực đã nói là trưa sẽ không về ăn cơm, sao bây giờ lại đột nhiên trở về rồi? Phân phó Lý tẩu lấy thêm một bộ bát đũa nữa, Lâm Tam Tư đứng dậy đi ra cửa đón Hoắc Dực. Trong khung cảnh tuyết trắng, Hoắc Dực mặc áo choàng lông màu đen sải bước, vô cùng khí phách và tuấn dật.


“Sao điện hạ không buộc áo choàng vào, để vậy gió sẽ lùa vào đấy.” Lâm Tam Tư nói.
Hoắc Dực bước nhanh tới chắn trước mặt Lâm Tam Tư, kéo thân thể nàng vào lòng, ánh mắt khóa chặt vào người nàng, nói: “Gió lớn như vậy sao không ở trong phòng chờ ta?”


“Điện hạ đã nói sẽ không về ăn trưa, nên lúc Lý tẩu nói chàng đã về, ta thấy ngạc nhiên nên mới ra xem.” Lâm Tam Tư nói xong liền cùng Hoắc Dực đi vào phòng, buông rèm xuống để ngăn khí lạnh lùa vào.


“Vì xảy ra chút chuyện nên ta trở về phủ trước.” Hoắc Dực khẽ nhíu mày, chuyện xảy ra trong cung hôm nay khiến hắn cực kỳ không vui, nhưng cũng không có ý định nói cho nàng biết, hắn chỉ hy vọng nàng luôn được bình an và hạnh phúc là đủ rồi. “Sao vậy, không làm cơm cho ta sao?”


Lâm Tam Tư mím môi cười, đưa tay cởi áo choàng cho Hoắc Dực, để Bách Hợp treo lên, nói: “Cơm thì có, chỉ không biết thức ăn có hợp khẩu vị của điện hạ hay không thôi.”
Hoắc Dực véo nhẹ mũi nàng, nói: “Ta không sao, nàng thích ăn là được.”


Lâm Tam Tư bị Hoắc Dực chọc cười, “Đột nhiên ta muốn ăn sen nhồi thịt chiên nên đã bảo Lý tẩu làm, điện hạ nếm thử đi.”
“Ừ.” Hoắc Dực nhẹ nhàng nói: “Đã lâu rồi ta chưa ăn lại món này.”


Lâm Tam Tư trong lòng có phần áy náy, kể từ sau khi Hoắc Dực trở về kinh, nàng vẫn chưa xuống bếp lần nào để nấu cho điện hạ một bữa cơm!


Hoắc Dực cả người đầy khí lạnh, vừa rồi ở cửa ôm Lâm Tam Tư còn cố ý giữ chút khoảng cách vì sợ nàng bị lây cái lạnh của hắn.Vào trong nhà ấm áp nên hàn khí trên người Hoắc Dực giảm đi rất nhiều, hai người ăn cơm xong, Bách Hợp và Lý tẩu thu dọn bát đũa rồi vào bếp rửa, còn hai người Lâm Tam Tư và Hoắc Dực trong phòng.Hoắc Dực bế Lâm Tam Tư ngồi lên đùi mình, ngửi mùi hương thơm mát trên người nàng, nói: “Lát nữa nàng mặc thêm áo vào, ta dẫn nàng đi ngắm tuyết.”


Lâm Tam Tư nghe vậy liền cố tình nhíu mày nói: “Ta không thích tuyết.”
Hoắc Dực hờ hững hỏi: “Thật không?”
“Không thật chẳng lẽ lại giả sao?”
“Nếu nàng không thích thì ta đành đi ngắm tuyết một mình vậy, lúc ấy thì nàng đừng có tức giận nhé.”


“Điện hạ đúng là không biết đùa gì cả, vậy mà đã tin sao?”
Hoắc Dực đã sớm biết là Lâm Tam Tư nói đùa, nhưng vẫn giả bộ nghiêm túc hùa theo nàng, ánh mắt ấm áp của hắn khiến cho Lâm Tam Tư cảm thấy vô cùng ngọt ngào.


Hoắc Dực véo nhẹ tay Lâm Tam Tư, ngắm nhìn gương mặt đang ngọt ngào mỉm cười của nàng.Nữ nhân của hắn thích gì hắn còn không biết thì còn bản lãnh đâu mà chinh phục thiên hạ!
“Ta không tin.”
“Gì cơ?” Lâm Tam Tư nhất thời không phản ứng được, không khỏi ngước mắt nhìn hắn.


Hoắc Dực trong lòng trở nên ấm áp vì ánh mắt của Lâm Tam Tư, liền cúi đầu hôn lên trán nàng, nói: “Đi ngắm tuyết sao có thể thiếu nàng được, ta dẫn nàng cùng đi.” Nói xong, môi của hắn từ trán nàng chuyển xuống đôi môi đỏ tươi, nhẹ nhàng hôn lên môi mềm của nàng mấy cái, sau đó dịu dàng ʍút̼ vào.


Dù sao Lâm Tam Tư đang mang thai nên Hoắc Dực cũng biết khắc chế, chỉ ôm hôn một lúc rồi thôi, khàn giọng nói: “Mau đi chuẩn bị đi.”


“Vâng.” Lâm Tam Tư gật đầu đáp, xoay người muốn gọi Bách Hợp đi lấy y phục, nhưng lại nghĩ tới một chuyện nên lại nhìn Hoắc Dực, do dự một chút rồi hỏi: “Điện hạ, chuyện của Ninh vương phi…Là thật sao?”


Hoắc Dực không ngờ là Lâm Tam Tư lại hỏi chuyện này, lông mày nhíu chặt lại, xem ra hắn nên quản cho tốt mồm miệng của bọn hạ nhân rồi.
Hắn đáp: “Trước mắt thì là thật.” Dừng lại một lát, hắn cầm lấy tay nàng, hỏi: “Sao vậy, nàng quen nàng ta sao?”


Lâm Tam Tư lắc đầu, thành thật trả lời: “Lúc ta ở Ninh vương phủ đã gặp Ninh vương phi một lần, nàng còn giúp ta vào đây, nhưng ta chỉ là một tội tỳ, nên làm sao quen biết được với nàng ấy.Mà nàng ấy thông tuệ lại điềm tĩnh như vậy, không thể nào làm ra chuyện như thế được, thật không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.” Lâm Tam Tư thở dài, nói xong liền đứng dậy gọi Bách Hợp chuẩn bị y phục.


Hoắc Dực nhíu mày, sau khi biết chuyện hắn cũng không tin, nghe xong còn chẳng để ở trong lòng, nhưng giờ nghe Lâm Tam Tư nói vậy, trong lòng hắn lại bắt đầu suy nghĩ.
Ninh vương phi đã từng giúp đỡ Tam Tư, nên hắn nghĩ mình cũng nên ra tay cứu trợ lúc nàng ta gặp khó khăn mới phải.






Truyện liên quan