Chương 63

Hoắc Dực ở Thanh Lan Uyển ngồi nhìn Lâm Tam Tư cho con bú, bỗng giọng thái giám bên ngoài the thé vang lên, hắn liền dặn Lâm Tam Tư không được ra khỏi phòng, phân phó cho Lý tẩu và Bách Hợp chăm sóc cho nàng, sau đó cùng mọi người trong phủ ra cổng nghênh đón thái hậu nương nương.


Thái hậu nương nương được cung nữ thiếp thân dắt đi, mái tóc bạc búi cao, làm nổi bật lên dáng vẻ khoan thai và thân phận cao quý của người.Thái hậu đưa tay làm động tác bình thân, ánh mắt nhìn về phía thái giám tổng quản đang cúi đầu khom lưng đứng đằng sau mình, thái giám liền hiểu ý rồi tiến lên một bước, hất cây phất trần trong tay lên, nói: “Hôm nay Nam Dạ quốc có tin vui, thái tử sinh hạ hoàng trưởng tôn, thái hậu nương nương niệm tình các ngươi đã hết lòng chiếu cố, đặc biệt ban thưởng, tất cả những người có trong danh sách của phủ thái tử, mỗi người đều được ban thưởng mười hai lượng vàng và hai mươi lượng bạc trắng.”


Mấy nha hoàn cấp bậc thấp mỗi tháng sẽ nhận được tiền công hai lượng bạc trắng, cấp bậc cao một chút thì cũng chỉ nhận không quá bốn năm lượng bạc, giờ được thái hậu nương nương vung tay ban thưởng như vậy, bằng tiền bọn họ kiếm được trong vài năm, khiến trong lòng ai cũng mừng rỡ như điên, lập tức cúi rạp đầu hô vạn tuế, thầm nghĩ sau này phải hầu hạ Lâm cô nương và hoàng trưởng tôn thật tỉ mỉ chu toàn hơn nữa.


“Dực Nhi.” Thái hậu nương nương nói với Hoắc Dực, mặc dù thái hậu đã già, nhưng khí chất vẫn không giảm, cộng thêm việc mới biết mình có chắt trai nên càng vui mừng hơn, cả người như trẻ ra vài tuổi. “Mau đưa hoàng tổ mẫu đi nhìn một cái nào.”
“Vâng, thưa hoàng tổ mẫu.”


Hoắc Dực đỡ thái hậu nương nương đi, hai người đi tới Thanh Lan Uyển, đám hạ nhân theo sát phía sau, nhưng luôn giữ một khoảng cách để bày tỏ sự cung kính.


Thái hậu nương nương vỗ nhẹ tay Hoắc Dực, nói: “Dực Nhi, con quả nhiên không làm cho hoàng tổ mẫu phải bận tâm, tương lai hoàng tổ mẫu có thể an lòng đi gặp mẫu thân của con rồi.”


available on google playdownload on app store


Có lẽ là vì sợ Hoắc Dực buồn lòng nên thái hậu nương nương rất ít khi nhắc tới mẫu thân của Hoắc Dực, cho dù có ngẫu nhiên nhắc đến thì cũng chỉ nói đôi ba câu mà thôi, hôm nay là ngày vui, bà đột nhiên nói như vậy, cũng là vì trong lòng vẫn luôn hoài niệm.


Hoắc Dực nói: “Tôn nhi đã khi nào để cho hoàng tổ mẫu phải thất vọng chưa?”
“Đúng vậy a, đúng là chưa bao giờ!” Thái hậu nương nương đi theo Hoắc Dực về phía trước, đi đến trên cầu hồ sen, bỗng hỏi: “Nha đầu Tam Tư chẳng lẽ ở trong Thanh Lan Uyển này sao?”


Hoắc Dực gật đầu đáp: “Vâng.”


Thái hậu nương nương nghiêng đầu nhìn Hoắc Dực, mím môi cười nói: “Vị trí của Thanh Lan Uyển trong lòng con, người bên cạnh không biết, nhưng hoàng tổ mẫu thì rất rõ ràng, con lại chịu để cho Tam Tư ở trong đó, khẳng định trong lòng con đã nhận định Tam Tư rồi! Nhưng mà nha đầu này đúng là khiến cho người ta yêu thương mà, không uổng công con cưng chiều nó như vậy.” Ngừng lại một chút, bà lại nói: “Hài tử cũng sinh ra rồi, cũng nên cho Tam Tư một danh phận.”


Nhắc tới Lâm Tam Tư, Hoắc Dực không khỏi nở nụ cười ấm áp: “Vâng, tôn nhi đã suy nghĩ đến chuyện này rồi.”


Thái hậu nương nương nhìn Hoắc Dực, hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Theo hoàng tổ mẫu thì để cho Tam Tư làm thái tử phi cũng được, chỉ là đây là chuyện quốc gia đại sự, không thể do mình thích mà định được, huống hồ thân phận của Tam Tư hiện giờ có hơi bất tiện, cấp cho con bé một danh phận thì có phần khó khăn.”


Hoắc Dực nhíu mày: “Hoàng tổ mẫu đang muốn nhắc nhở tôn nhi sao?”
Thái hậu nương nương cười nói: “Con luôn suy nghĩ rất thấu đáo, nào cần đến hoàng tổ mẫu phải nhắc nhở, hoàng tổ mẫu tin chắc là con đã có quyết định của mình rồi.”


“Đúng là không thể gạt hoàng tổ mẫu được điều gì.” Hoắc Dực cười nói, sau khi hắn đặt tình cảm vào Lâm Tam Tư, hắn đã nghĩ đến việc để nàng trở thành thê tử của hắn, chẳng qua là muốn thực hiện điều này không phải đơn giản, phải làm từ từ từng bước một.


Thái hậu nương nương dường như đã đoán được suy nghĩ của Hoắc Dực: “Hoàng tổ mẫu là người từng trải, đương nhiên hiểu được suy nghĩ của người trẻ các con, nhưng điều mà con muốn làm cho Tam Tư, lại chưa hẳn là tốt nhất cho con bé, rất có thể sẽ đưa con bé lên đỉnh cao, mà phía dưới chính là vực sâu thăm thẳm.” Thái hậu nương nương nhếch môi, đôi mắt sáng rực, sự từng trải khiến cho khí chất của người càng thêm mạnh mẽ, “Hiện giờ, hoàng tổ mẫu cảm thấy, thân phận dù có cao quý đến đâu, cũng không sánh bằng việc được cùng đi bên nhau đến cuối đời.”


Hoắc Dực hiểu được ý của thái hậu, ánh mắt chăm chú nhìn người, chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe thái hậu nương nương nói: “Hôm nay tiến cung con đã gặp Bùi thừa tướng chưa?”
Hoắc Dực nghe vậy bỗng nheo chặt mắt, đáp: “Đã gặp rồi ạ.”


Thái hậu nương nương lại nói: “Bùi phủ vẫn chưa từ hôn, giờ con lại được giải trừ lệnh cấm, xem ra hắn ta sẽ nhắc lại đến chuyện hôn ước, con đã có tính toán gì chưa?”
Hoắc Dực đáp: “Tôn nhi không muốn lấy thiên kim Bùi gia.”


“Dực Nhi, tâm ý của con hoàng tổ mẫu sao có thể không biết?” Thái hậu nương nương nhẹ thở dài, lắc đầu nói: “Có điều hôn ước hoàng gia không phải trò đùa, huống hồ hắn lại là thừa tướng nắm trong tay đại quyền.Kể từ khi con bị giam bế, bên ngoài thì vẫn cho rằng người trị quốc chính là Lương vương, nhưng ai mà không biết Bùi thừa tướng mới thật sự là người khống chế mọi thứ.”


Giọng của thái hậu nương nương bỗng trầm xuống: “Nếu không phải Bùi thừa tướng không muốn nữ nhi của hắn làm thiếp, thì Lương vương giờ đã có vương phi rồi, cho dù Bùi tiểu thư có không chịu thì Bùi thừa tướng cũng sẽ gả Bùi tiểu thư cho Lương vương.Hiện giờ trong mấy vị hoàng tử, chỉ có Dực Nhi con là chưa có chính phi, cho nên Bùi thừa tướng mới kiên trì kéo dài hôn sự như vậy, nếu con mà bội ước, e là hắn sẽ không chịu bỏ qua đâu, con đã từng nghĩ đến chưa?”


Hoắc Dực lạnh nhạt liếc nhìn thái hậu nương nương một cái, rồi lại nhìn ra phía trước, ánh mắt tỏa ra khí lạnh khiến người ta không rét mà run: “Nếu nàng ta muốn vào, thì cứ để nàng ta vào.”
Thái hậu nương nương đương nhiên hiểu người mà Hoắc Dực nói tới chính là Bùi Ngọc Lan.


Thái hậu nương nương dừng bước, nghiêm túc nhìn Hoắc Dực: “Thiên kim tiểu thư của Bùi thừa tướng cũng không phải là người lương thiện, nha đầu Tam Tư kia tuyệt đối không phải là đối thủ của nó.”


Hoắc Dực mỉm cười nói: “Tôn tử của đương kim thái hậu đây, cũng đâu phải người lương thiện?” Nếu ngay cả nữ nhân mình yêu thương mà hắn còn không bảo vệ nổi, vậy thì còn làm thái tử làm gì?”


Thái hậu nương nương nhìn Hoắc Dực, cảm xúc trong ánh mắt thay đổi liên tục, người đứng trước mặt bà đây chính là tôn tử mà bà yêu thương nhất, bà vẫn biết Hoắc Dực khác người khác, cũng không phải là dạng người dễ mềm lòng, nhưng cũng không đến mức ác độc như người ngoài đồn đại.Hắn có hoài bão của hắn, cũng vì nó mà kiên nhẫn nhiều năm, có điều hiện tại bà càng ngày càng không hiểu nổi Hoắc Dực. “…Con định để nàng ta làm thái tử phi sao?”


Hoắc Dực cười đáp: “Ai nói là thái tử thì nhất định phải có thái tử phi?”
Thái hậu nương nương càng thêm khó hiểu: “Cưới nàng ta vào phủ, mà lại không phải vị trí chính phi, liệu Bùi thừa tướng có đáp ứng không?”


Hoắc Dực hai mày giãn ra, dáng vẻ tôn quý và khí phách, nói: “Phi tử của tôn nhi, phải do tôn nhi tự định đoạt.”
“Vậy con định làm thế nào?”


Hoắc Dực vung ống tay áo lên, hờ hững nói: “Phụ hoàng bị bệnh lâu ngày, quốc sư đã nói, Bùi thừa tướng nếu muốn đưa nữ nhi của hắn vào phủ thái tử, thì nhất định phải qua được cửa ải của quốc sư.”
Thái hậu nương nương hai mắt sáng lên, nói: “Quốc sư hắn là?”


“Là người của tôn nhi.”


Thái hậu nương nương cuối cùng cũng yên lòng, theo bà nghĩ, Bùi thừa tướng là người có thể đưa Hoắc Dực lên ngôi hoàng đế, nhưng trong thâm tâm, bà không hy vọng Hoắc Dực lấy một người mà mình không yêu làm thái tử phi. “Nếu vậy thì hoàng tổ mẫu yên tâm rồi, tuy nhiên mọi sự vẫn nên cẩn thận thì hơn.”


Thái hậu nương nương chợt nhớ tới một chuyện, liền nói: “Chuyện này, nha đầu Tam Tư có biết không? Nếu không nói rõ ràng, mà bỗng nhiên trong phủ lại có thêm Bùi tiểu thư, khó tránh khỏi việc khiến cho nha đầu kia cảm thấy ấm ức.Tam Tư mới sinh hài tử, nếu tâm trạng khó chịu sẽ ảnh hưởng đến thân thể.”


“Hoàng tổ mẫu yên tâm, tôn nhi tất nhiên sẽ nói rõ ràng với Tam Tư.” Hoắc Dực nhếch môi cười, “Với lại, tôn nhi vẫn cần hoàng tổ mẫu giúp đỡ.”
“Giúp thế nào?”


“Trong khoảng thời gian này, tôn nhi muốn ở bên Tam Tư và Hi Nhi nhiều hơn, sẽ không tiến cung nữa, nếu Bùi thừa tướng có nhắc tới hôn sự, thì mong hoàng tổ mẫu ngăn cản lại cho tôn nhi.”


“Chuyện này không khó, hoàng tổ mẫu đáp ứng con.” Thái hậu nương nương gật đầu: “Bất quá, con cũng phải đáp ứng với hoàng tổ mẫu một chuyện.”
“Hoàng tổ mẫu xin cứ nói.”
Thái hậu nương nương dịu dàng nói: “Phải thường xuyên đưa Tam Tư và Hi Nhi vào cung thăm hoàng tổ mẫu.”


“Tôn nhi tuân chỉ.”


Hai người vừa bước vào cửa Thanh Lan Uyển thì đã thấy Lý tẩu đỡ Lâm Tam Tư đứng đợi sẵn ở đó, bởi vì Hoắc Dực liên tục dặn dò nên Lâm Tam Tư không dám làm trái lời hắn, cho nên nàng liền đứng bên trong để tránh gió, y phục mặc trên người cũng rất dày dặn, không lo sẽ bị lạnh.Nhưng dù có vậy thì lúc Hoắc Dực nhìn thấy nàng, ánh mắt vẫn không khỏi trầm xuống.


“Tam Tư cung nghênh thái hậu nương nương giá lâm.”
Lâm Tam Tư dịu dàng cười với thái hậu nương nương, đến khi ánh mắt nàng dời đến chỗ Hoắc Dực, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, lòng nàng chợt rét run, thầm nghĩ thôi xong rồi, nàng không nghe lời Hoắc Dực…nên Hoắc Dực giận rồi.


Nhưng dù sao người tới cũng là thái hậu nương nương, là hoàng tổ mẫu của Hoắc Dực, nếu nàng đã là nữ nhân của Hoắc Dực, thì làm sao có thể nằm trên giường chờ thái hậu nương nương đến thăm chứ!


“Mau đứng dậy mau đứng dậy.” Thái hậu nương nương thả tay Hoắc Dực ra rồi vội vàng đi tới đỡ Lâm Tam Tư, nói: “Mới vừa sinh con xong, sao lại xuống giường rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”


Lâm Tam Tư đang định lên tiếng thì lại thấy Hoắc Dực đang lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt mang ý ra lệnh không cho phép cự tuyệt, môi hắn mím chặt lại thành một đường thẳng.Nàng bèn ngoan ngoãn đáp: “Đa tạ thái hậu nương nương.”


Bách Hợp dắt Lâm Tam Tư lên giường, để nàng nằm dựa nửa người, Lý tẩu bế Thần Hi đến, cậu nhóc mới ăn no nên bây giờ đang say sưa ngủ, bỗng nhiên bị người ta bế lên rồi chuyển vào một vòng ôm xa lạ, chân mày nho nhỏ còn hơi nhíu lại.Thái hậu nương nương nhìn mà vui mừng khôn xiết, nói: “Dực Nhi, đứa nhỏ này cực kỳ giống con hồi nhỏ, lông mày, ánh mắt, cái mũi này, quả thật là giống con như đúc!”


Hoắc Dực nhếch môi, trầm giọng nói: “Hoàng tổ mẫu, Thần Hi là con của tôn nhi.”


“Hoàng tổ mẫu đương nhiên biết đây là hài tử của con, chứ không thì sao hoàng tổ mẫu phải vội vàng từ trong cung đến đây làm gì?!” Thái hậu nương nương nhìn đứa bé nhỏ xíu trong lòng, nước da của Thần Hi là thừa hưởng từ Lâm Tam Tư, trắng trẻo hồng hào, ngũ quan thì đa phần đều giống Hoắc Dực, tuy còn nhỏ nhưng nét nào ra nét đấy. “Đúng là quá giống, hoàng tổ mẫu đứng ở đây, cảm thấy như được trở lại hơn hai mươi năm về trước, khi đó con mới sinh ra, hoàng tổ mẫu cũng bế con như thế này.”


“Thái hậu nương nương, Tam Tư cảm thấy không chỉ có tướng mạo là giống thôi đâu, mà ngay cả tính tình cũng rất giống với điện hạ!”


“Nhỏ như vậy mà đã nhìn ra được tính cách rồi sao?” Thái hậu nương nương hoài nghi hỏi, cúi đầu đúng lúc nhìn thấy Thần Hi chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen to tròn lúng liếng nhìn bà một cái, xong lại bình tĩnh nhắm mắt lại.Thái hậu nương nương trong lòng vui mừng, nói: “Đúng là giống thật, nhìn thấy ai gia mà chẳng sợ hãi chút nào, tính cách này trừ Dực Nhi ra thì còn có ai giống được nữa!”


Nghe thái hậu nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều bật cười, chỉ có Hoắc Dực là dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Lâm Tam Tư.Nàng có thể là vì cười hơi dùng sức nên làm bụng dưới đau, mới cười mấy tiếng đã cau chặt mày, nét mặt có hơi mất tự nhiên.


Hoắc Dực đi tới, một tay ôm lấy nàng, dịu dàng hỏi: “Nàng sao vậy?”


Lâm Tam Tư thấy thái hậu nương nương chỉ một lòng để ý đến Thần Hi chứ không chú ý bên này, trong phòng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với Hoắc Dực, khẽ đáp: “Vừa rồi lúc cười làm động đến vết thương, hơi đau một chút, không có chuyện gì đâu, ta chú ý một chút là được, điện hạ không cần lo lắng.”


Hoắc Dực thản nhiên nói: “Nếu vậy thì mấy ngày tới không cho phép nàng cười nữa.”


Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, thấy dáng vẻ của hắn không giống như đang nói giỡn, không khỏi buồn rầu nói: “Điện hạ, cười là việc không thể khống chế được, sao có thể nói không cười là không cười được chứ?”
Hoắc Dực hỏi ngược lại: “Sao lại không thể?”


Nhìn gương mặt Hoắc Dực, Lâm Tam Tư không phản ứng kịp, chẳng lẽ không phải như vậy sao? Nàng nhớ trước đây khi nàng mới vào phủ, Hoắc Dực hầu như chẳng cười được mấy lần, thế mà dạo gần đây lại cười rất nhiều. “Được rồi, ta sẽ cố gắng.”


Hoắc Dực mím môi cười, nét mặt cao ngạo có thêm chút dịu dàng, giúp nàng vén một lọn tóc ra sau tai, không hề để tâm đến những người khác trong phòng, trong mắt chỉ có một mình Lâm Tam Tư, nhẹ nhàng nói: “Còn đau không?”


Lâm Tam Tư hơi ngượng khi được Hoắc Dực ôm, cúi đầu nói: “Không đau nữa, chỉ mới vừa rồi đau một chút thôi.”


Thái hậu nương nương ngắm Thần Hi mãi mà không đã, quay đầu lại thấy Hoắc Dực đang ôm Lâm Tam Tư, nụ cười trong ánh mắt càng thêm rõ ràng.Bà không phải là người có tư tưởng phong kiến lạc hậu, chỉ mong rằng con cháu được hạnh phúc mỹ mãn, bên nhau trọn đời là đủ.


Thái hậu nương nương dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý tẩu và mọi người, sau đó lặng lẽ bế Thần Hi ra khỏi phòng, để lại Hoắc Dực và Lâm Tam Tư ở riêng với nhau.


Hoắc Dực mặc dù không thèm để tâm đến cái nhìn của người bên cạnh, nhưng hắn nghĩ đến cảm nhận của Lâm Tam Tư, sợ Lâm Tam Tư thẹn thùng.Cho nên vừa nãy khi hoàng tổ mẫu và mọi người ở trong phòng, hắn chỉ lặng yên ngồi ôm nàng thôi, hiện giờ người trong phòng đều đã đi hết sạch, hắn cũng không thèm kiêng kỵ gì nữa, muốn làm gì thì làm rồi.


Hoắc Dực nắm lấy cái cằm trắng mịn của Lâm Tam Tư, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, hờ hững nói: “Tại sao không nghe lời ta?”
Lâm Tam Tư mở to mắt nhìn Hoắc Dực, đáp: “…Người tới là thái hậu nương nương mà.”
“Vậy thì sao? Hoàng tổ mẫu không bao giờ để tâm đến mấy chuyện này.”


“Thái hậu nương nương không để tâm, nhưng mà…” Lông mi dài của nàng khẽ run lên, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, dáng vẻ khả ái động lòng người. “Nếu để cho người ta biết được, sẽ nói điện hạ không biết dạy dỗ người, ta không muốn điện hạ mất thể diện.”


Hoắc Dực thoáng rung động, thì ra nàng không để ý gió rét, kiên trì muốn ra cửa nghênh đón hoàng tổ mẫu là vì chuyện này! Hoắc Dực không tiếng động thở dài, cúi xuống hôn lên đôi môi mọng của nàng, môi lưỡi dây dưa, nói: “Ngốc, ta có nàng rồi, còn quan tâm miệng lưỡi thiên hạ làm gì.”


Lâm Tam Tư tiếp đó bị Hoắc Dực hôn đến không thở nổi, muốn đưa tay đẩy hắn ra, nhưng mà khí lực của đối phương rõ ràng hơn nàng quá nhiều, nên tay nàng vừa mới đưa lên đã bị hắn giữ chặt lấy.


Hoắc Dực buông đôi môi mềm của Lâm Tam Tư ra, nghiêng người để nàng dựa vào mình, ngón trỏ quyến luyến đặt lên môi nàng, trêu chọc nói: “Mới một ngày không luyện tập mà đã không kiên trì nổi rồi hả?” Giọng nói mang theo sự quyến rũ mê hoặc, nhất thời khiến Lâm Tam Tư choáng váng.


Lâm Tam Tư quay đầu đi, xấu hổ nói: “Thái hậu nương nương vẫn còn ở trong phủ đó!”
“Nàng đừng ngại, hoàng tổ mẫu còn đang mong nàng sinh thêm cho người một chắt nữ nữa đấy.”
Lâm Tam Tư giơ nắm đấm yếu ớt đánh lên ngực Hoắc Dực, “Điện hạ!”


Hoắc Dực cầm tay nàng, nói: “Nàng nghỉ ngơi tốt chưa?”
Lâm Tam Tư không hiểu ý hắn, hỏi: “Làm gì?”
Hoắc Dực hai mắt sáng rực nhìn nàng, nói: “Chi bằng ta đem mấy ngày nghỉ tập bù lại một lần, phải thật chăm chỉ luyện tập mới được.”


Lâm Tam Tư: “…” Không phải muốn nàng phải nghỉ ngơi thật tốt sao?
***


Thái hậu nương nương rất yêu thích chắt trai Hoắc Thần Hi, mặc dù phần lớn thời gian Tiểu Thần Hi đều nhắm mắt ngủ, nhưng bà cũng không thèm để ý, chỉ cần được ngồi ở bên nôi ngắm Thần Hi là được rồi, ngắm đến mấy canh giờ cũng không chán, đến khi trời tối rồi vẫn chưa muốn trở về.


Nếu không phải ở trong cung truyền ra tin tức hoàng hậu nương nương đột nhiên hộc máu ngất xỉu, thì e là thái hậu nương nương còn tính sẽ ngủ luôn ở phủ thái tử rồi.


Hoắc Dực mặc dù không liên quan đến hoàng hậu nương nương, nhưng dù sao hắn cũng là thái tử, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn đương nhiên phải trình diện, lập tức dặn dò Lý tẩu và hạ nhân hầu hạ Lâm Tam Tư, sau đó cùng thái hậu nương nương đi đến hoàng cung.


Cả hậu cung lúc này đang vô cùng náo loạn, xui xẻo nhất không ai khác chính là những thái y của thái y viện, sáng sớm vừa mới bị thái tử điện hạ khiển trách xong, cũng may là mẹ tròn con vuông, phủ thái tử thuận lợi sinh hạ hoàng trưởng tôn, các thái y còn được ban thưởng.Nào ngờ đến tối hoàng hậu nương nương lại xảy ra chuyện, buổi tối cứ hộc máu không ngừng, sau lại hôn mê bất tỉnh, mặc dù nghi ngờ là bị trúng độc, nhưng nhất thời vẫn chưa tìm ra nguyên nhân trúng độc, nên đám thái y lại tiếp tục bị Lương vương mắng xối xả.


Dù sao hậu cung cũng là nơi dành cho nữ quyến, cho nên lúc Hoắc Dực đến nơi cũng chỉ cùng mấy vị hoàng tử khác đứng ở tiền điện chứ không đi vào trong, mấy vị hoàng tử đều quây quanh Lương vương để an ủi hắn, duy chỉ có Hoắc Dực là lạnh lùng đứng trong điện không nói một lời, mọi người đều biết hắn xưa nay vốn là người lãnh đạm, cho nên không ai dám lên tiếng trách móc.


Ninh vương cũng ở trong đám hoàng tử kia để an ủi, mẫu phi của hắn là Hiền quý phi luôn luôn bất hòa với hoàng hậu nương nương, vì tranh giành tình cảm mà nỗi oán hận chất chứa đã lâu, cho nên hắn và Lương vương cũng vì thế mà bị ngăn cách, cộng thêm việc cả hai đều tranh đoạt ngôi vị thái tử nên càng thêm đối địch.Lần này thái độ lại khác thường khiến cho người ta nghi ngờ, ngay cả mẫu phi Hiền quý phi của hắn cũng khác hẳn với thường ngày, nghe tin hoàng hậu nương nương hôn mê, liền dẫn các phi tử ở hậu cung tới thăm, như thể là tỷ muội thân thiết vậy.


Hoắc Dực lạnh lùng nhìn một đám người giả tạo trước mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, sau đó đi ra khỏi Minh Tâm điện, đến Phúc Thọ cung của thái hậu.


Đang là mùa đông, lại là đêm khuya nên nhiệt độ xuống mức cực thấp, lớp đá cuội trên đường lạnh lẽo đến rợn người, trừ Tống Cảnh Ngưỡng ra thì Hoắc Dực không cho ai đi theo, hai người một trước một sau đi về phía trước.


Tống Cảnh Ngưỡng vừa đi vừa siết chặt lấy áo choàng, lại thấy Hoắc Dực sắc mặt vẫn bình thản, tựa hồ không hề lạnh chút nào.
“Điện hạ, người không lạnh sao? Thuộc hạ vẫn nên gọi người vác kiệu đến thì hơn, còn một đoạn đường nữa mới tới Phúc Thọ cung.”


“Không cần.” Hoắc Dực nói, làn khói trắng phả ra từ miệng, lông mày nhướn lên, phân phó: “Ngươi không cần đi theo ta nữa, đi báo cho Hà Tất Kỳ đi, sau đó chia nhau ra điều tr.a hành tung gần đây của Ninh vương và Hiền quý phi, xem bọn họ đã từng tiếp xúc với ai.” Dừng một chút lại nói: “Điều tr.a cả An vương mới trở về kinh nữa.”


“Điện hạ đang hoài nghi chuyện của hoàng hậu nương nương có liên quan đến bọn họ sao?” Tống Cảnh Ngưỡng nói: “Chuyện này không hợp lý lắm, Hiền quý phi và hoàng hậu nương nương có mối thù nhiều năm, nhưng nếu lựa chọn hạ thủ lúc này thì có phải rất thiếu thông minh hay không?”


Hoắc Dực bình tĩnh nói: “Ta đoán nguyên nhân là do Hi Nhi.”
“?” Hi Nhi? Tống Cảnh Ngưỡng càng hồ đồ hơn, nói: “Tiểu công tử? Nhưng sáng nay tiểu công tử mới ra đời mà? Còn chưa biết nói chuyện nữa!”


Hoắc Dực cười lạnh nói: “Ta đã được giải trừ lệnh cấm, khôi phục thân phận thái tử, Lương vương thì có hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, lại chịu trách nhiệm cai quản đất nước, Hiền quý phi tuy được phụ hoàng sủng ái, nhưng thân thể phụ hoàng ngày một lụn bại, sáng nay khi ta gặp, phụ hoàng đã yếu lắm rồi.” Hoắc Dực chắp tay sau lưng, nói tiếp: “Ngươi cảm thấy hiện giờ, ai là người yếu thế nhất?”


“Tất nhiên là Ninh vương.” Tống Cảnh Ngưỡng cũng là người thông minh, Hoắc Dực nói thế thì hắn đã hiểu rồi, suy nghĩ một chút, trong lòng lại càng thông suốt hơn. “Ý của điện hạ là, Ninh vương lựa chọn động thủ lúc này, là hành động vội vã bất đắc dĩ.Hiện tại tình thế nguy cấp, giữa người và Lương vương, hắn phải diệt trừ một người, mà người mới được bỏ lệnh cấm, vừa sinh hoàng trưởng tôn, là tiêu điểm của Nam Dạ quốc lúc này, cho nên hắn không thể xuống tay với người được, chỉ có thể ra tay với Lương vương.Còn đối với Lương vương, chỉ cần hoàng hậu nương nương ngã xuống, thì Lương vương cũng không thể trụ được.”


Ánh mắt của Hoắc Dực lộ ra sự hung ác, con ngươi còn tối hơn cả màn đêm: “Ngươi vẫn chưa đến mức quá ngốc.”
Tống Cảnh Ngưỡng gãi đầu nói: “Còn không phải vì đi theo điện hạ lâu năm hay sao.”
Hoắc Dực liếc Tống Cảnh Ngưỡng một cái, khiến hắn lập tức biết điều đứng ngay ngắn lại.


Hoắc Dực phân phó: “Đi đi, thời gian cấp bách, chúng ta phải điều tr.a ra chân tướng sự việc trước Ninh vương.”
“Ninh vương hắn cũng điều tr.a sao? Rõ ràng hắn là người đứng sau mọi chuyện, vậy hắn còn điều tr.a cái gì?”


Hoắc Dực cười lạnh, nói: “Hắn không điều tr.a thì làm sao dám xuất hiện trước mặt phụ hoàng nữa? Hắn ta sao có thể bỏ qua cơ hội được diễn trò như vậy.” Mà Hoắc Dực hắn cũng không thể nào lãng phí một cách vô ích hảo ý của Ninh vương và Hiền quý phi được, hắn đã chuẩn bị một phần đại lễ để tặng cho hai người họ rồi!


Cằm của Tống Cảnh Ngưỡng như sắp rớt ra khỏi miệng: “Điện hạ, người nói cho thuộc hạ biết đi, lúc bọn họ làm ra những chuyện này, có phải người vẫn luôn đứng một bên nhìn hay không?”
“Đừng nói nhảm.” Hoắc Dực lườm Tống Cảnh Ngưỡng, nói: “Đi nhanh đi, chậm trễ ta phế ngươi.”


Tống Cảnh Ngưỡng thu hồi nét mặt cười đùa, nói: “Thuộc hạ tuân chỉ, điện hạ hãy yên tâm.”
Tống Cảnh Ngưỡng vừa xoay người rời đi thì lại bị Hoắc Dực gọi lại.
“Quay lại đã.”
Tống Cảnh Ngưỡng lại hấp tấp chạy về, thở hổn hển hỏi: “Điện hạ, còn chuyện gì nữa sao?”


Hoắc Dực chắp tay sau lưng, bóng dáng cao gầy dưới ánh trăng trông càng thêm cao ngạo, sườn mặt cực kỳ anh tuấn, giọng nói nhẹ nhàng hơn vừa rồi rất nhiều. “Trước tiên ngươi hãy vào phủ một chuyến, truyền lời của ta dặn nàng đi ngủ sớm, không cần chờ ta.”
Tống Cảnh Ngưỡng: “…”


Vừa rồi ai mới nói là phải khẩn cấp điều tr.a Ninh vương và Hiền quý phi đó? Hiện tại lại bảo hắn quay về phủ thái tử truyền lời là thế nào? Điện hạ người thật là…Phân không rõ chuyện gì quan trọng hơn sao? Không thể phân phó người khác à?


Thấy Tống Cảnh Ngưỡng vẫn đứng im tại chỗ, Hoắc Dực lại lạnh lùng lườm hắn, trầm giọng nói: “Muốn ta phải đi cùng ngươi hả?”
“…” Tống Cảnh Ngưỡng bị dáng vẻ lạnh lùng và ngữ điệu băng giá của Hoắc Dực làm cho rét run, vội vàng đáp: “Không cần, thuộc hạ lập tức đi ngay.”






Truyện liên quan