Chương 83

Cuối cùng thì đầu bếp của Ngự Hương Lâu đã bị Hoắc Dực mời ra ngoài một cách rất không khách khí, Lâm Tam Tư cũng không lên tiếng khuyên bảo, vì dù sao ở thời đại này việc tùy tiện mời một nữ nhân ra cửa là một hành động bất lễ.


Lúc trở lại Thanh Lan Uyển thì cũng không còn sớm nữa, thái hậu nương nương cũng đang chuẩn bị hồi cung, thấy Lâm Tam Tư vào phòng, bà liền cầm tay nàng nói: “Tam Tư à, mấy ngày nữa là hết thời gian ở cữ rồi, con nhớ đưa Hi Nhi đến thăm ai gia nhiều vào nhé.Trước đây lúc còn có hoàng hậu và Hiền quý phi, ai gia chỉ cảm thấy các nàng ấy rất phiền, ngày nào cũng đấu đá nhau để tranh giành tình cảm.”


Lâm Tam Tư nhìn ánh mắt trông mong của thái hậu, mặc dù tuổi đã già, nhưng ánh mắt của bà vẫn rất sáng, chỉ có mái đầu bạc trắng và nếp nhăn nơi khóe mắt chứng minh cho quãng thời gian mà bà đã trải qua.Hôm nay tuy đã mang thân phận thái hậu cao quý, nhưng ngay cả tôn tử và chắt trai mình yêu thương nhất cũng không thể luôn ở bên cạnh, đây chính là nỗi buồn của hoàng thất.”


Lâm Tam Tư có phần chua xót, lập tức vội vàng gật đầu đáp: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, Tam Tư nhớ rồi.”


Sau khi tiễn thái hậu nương nương, Lâm Tam Tư liền để Bách Hợp đưa Lâm Tuyên vào phòng khách nghỉ ngơi, còn mình thì gọi Phục Linh đến, nhìn xung quanh không có ai, nàng nhỏ giọng nói: “Phục Linh, ta có chuyện cần em làm giúp.”


Phục Linh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Tam Tư, bản thân cũng trở nên căng thẳng theo, nói: “Tiểu thư, người cứ nói.”


available on google playdownload on app store


Lâm Tam Tư nói: “Vừa rồi ta có gặp đầu bếp của Ngự Hương Lâu, cảm thấy lời của hắn có hơi kỳ lạ, ta mời hắn đến làm bánh cho ngày đầy tháng Hi Nhi, hắn tuy đáp ứng nhưng lại nói là lão bản của Ngự Hương Lâu muốn mời ta đến Ngự Hương Lâu một chuyến.Lúc ấy điện hạ cũng ở đó, nghe xong thì rất tức giận, làm ta cũng không kịp hỏi kĩ.Mấy ngày nữa em dành thời gian đến Ngự Hương Lâu, giúp ta tìm hiểu một chút xem rốt cuộc thì lão bản của Ngự Hương Lâu là ai.”


Phục Linh cũng cảm thấy kỳ lạ: “Tiểu thư hoài nghi đó là người quen cũ ở trong phủ sao?”


Lâm Tam Tư gật đầu, vẻ mặt thoáng hiện lên nỗi cô đơn: “Ta cũng chỉ hoài nghi chứ không dám khẳng định, trước kia khi còn ở Lâm phủ, trừ mấy vị tiểu thư có mối quan hệ tốt ra thì ta chẳng thân thiết với ai cả, chứ đừng nói đến một lão bản tửu lâu, nhưng hắn lại mở miệng muốn mời ta đến đó, khiến ta không thể nghĩ ra hắn còn có thể là ai khác.”


“Tiểu thư nói có lý.” Phục Linh cau mày, “Cũng may là mấy ngày nay nô tỳ có việc phải ra khỏi phủ, nô tỳ sẽ đến Ngự Hương Lâu hỏi xem sao.”


Lâm Tam Tư dặn dò: “Em nhất định phải cẩn thận, chỉ đi xem một chút là được, nếu không gặp thì thôi, không cần phải hỏi người ta làm gì, nếu là người quen cũ thì đương nhiên cũng sẽ nhận ra em, sẽ không để em phải mất công tới đó một chuyến.”
“Nô tỳ biết rồi, tiểu thư yên tâm.”


Hai người lại ở trong phòng nói mấy chuyện thú vị xảy ra trong phủ hôm nay, sau đó Phục Linh lại đi ra ngoài làm việc, Lâm Tam Tư ở trong phòng chơi đùa với Hi Nhi.


Hoắc Dực trở lại rồi vào trắc phòng đọc tấu chương, mặc dù hắn luôn tỏ ra hờ hững không bận tâm đến chuyện gì, nhưng những chuyện quan trọng hắn vẫn nắm rất rõ.Trắc phòng và phòng chính chỉ ngăn cách bởi một lớp rèm che, phía sau rèm truyền đến giọng nói dịu dàng của Tam Tư và tiếng cười ngây thơ của Hi Nhi, khiến Hoắc Dực không tự chủ được mà nhếch môi cười.


Hoắc Dực vén rèm đi ra, hắn đã thay một bộ y phục khác, màu xanh càng làm nổi bật lên ngũ quan của hắn, lộ ra vẻ nghiêm nghị khác thường.


Hoắc Dực đi tới phía sau Lâm Tam Tư, ánh mắt ấm áp nhìn hai mẹ con, không kìm được mà giang tay ôm hai người vào lòng.Lâm Tam Tư từ trong ngực hắn quay đầu lại, cười nói: “Chàng xem xong tấu chương rồi sao?”
Hoắc Dực vùi đầu vào cổ nàng, đáp: “Ừ.”


Lâm Tam Tư bị Hoắc Dực cọ mà nhột, không khỏi co rụt cổ lại, rồi lại bị Hoắc Dực ôm chặt đến không thể cựa quậy, thật khiến nàng không biết nên khóc hay nên cười: “Điện hạ, ta nhột ch.ết mất.”
“Hả?” Hoắc Dực gật đầu, kề sát vào tai nàng nói: “Nhột sao?”


Lâm Tam Tư bật cười, nói: “Ta cũng thử làm như vậy với điện hạ nhé?”
Hoắc Dực nhướn mày, đáp: “Được thôi.”
Lâm Tam Tư cẩn thận đưa Hi Nhi cho Hoắc Dực bế, sau đó để Hoắc Dực ngồi lên ghế, còn mình thì đi ra đằng sau ôm lấy cổ Hoắc Dực, đầu tựa vào cổ hắn.


Hoắc Dực chưa từng nói với Lâm Tam Tư, là hắn trời sinh không sợ nhột.
Cho nên lúc Lâm Tam Tư ôm hắn, chỉ thấy mùi hương của nàng thoang thoảng truyền đến, mái tóc dài đen nhánh xòa xuống cổ hắn, bất kể nàng có ngọ nguậy thế nào thì hắn cũng chỉ xuất hiện phản ứng sinh lý chứ không hề thấy nhột.


Lâm Tam Tư nhìn phản ứng lạnh nhạt của Hoắc Dực, kỳ quái hỏi: “Sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ phương pháp của ta không có hiệu quả?”
Hoắc Dực đưa tay ra sau ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói: “Chính xác mà nói thì phương pháp của nàng rất hữu hiệu đối với ta, nhưng không phải là ở phương diện này.”


Lâm Tam Tư chớp chớp đôi mắt to, hỏi: “Vậy thì là phương diện nào?”
Hoắc Dực đưa tay kéo mặt nàng lại gần, không đợi nàng kịp phản ứng mà trực tiếp hôn nàng.


Lâm Tam Tư bị Hoắc Dực bịt miệng nhưng vẫn không quên là Hi Nhi vẫn đang ở bên cạnh, liền nói: “Điện hạ…Hi Nhi…Hi Nhi nhìn…Ta…” Lời còn chưa dứt thì đã cảm thấy sự tấn công dữ dội hơn của Hoắc Dực, hắn chẳng thèm quan tâm, chỉ thản nhiên giơ tay che lại tầm mắt của Hi Nhi.


Chờ Hoắc Dực thưởng thức đủ đôi môi thơm của nàng, hắn mới hài lòng buông ra, nói: “Chính là phương diện này.” Dừng một chút lại nói: “Còn một chuyện ta quên nói cho nàng biết, đó là ta không sợ nhột.”


Lâm Tam Tư cố tình làm ra vẻ vô tội xen lẫn trêu chọc, nói: “Vậy điện hạ cũng không sợ thê tử sao?”
“Gì cơ?”
Lâm Tam Tư nghiêm túc đáp: “Người ta nói những người mà không sợ nhột thì cũng sẽ không sợ thê tử.”


“Vậy thì sao?” Hoắc Dực véo nhẹ gò má mềm mại của nàng, ngón tay vuốt ve từ gương mặt xuống đôi môi, đầu ngón tay miết nhẹ cánh môi mềm, thanh âm quyến rũ mê người truyền đến: “Nàng hi vọng ta sợ nàng hay là không sợ?”


Lâm Tam Tư nghe hỏi vậy liền ngây ngẩn cả người, ừm, cái vấn đề này không dễ trả lời đâu nha, đáp không đúng thì sẽ bị điện hạ ghét bỏ mất! Đành phải lựa một cách trả lời khác vậy: “Vẫn nên để ta sợ điện hạ đi, như thế hợp lý hơn.”


Hoắc Dực dường như rất hài lòng với câu trả lời của Lâm Tam Tư, hắn tựa đầu vào cái trán căng bóng của nàng, khóa chặt tầm mắt nàng, nói: “Ta cam đoan với nàng, rằng cả đời này ta chỉ sợ một mình nàng.”
Lâm Tam Tư cười, chỉ vào Hi Nhi nói: “Vậy còn Hi Nhi?”


Hoắc Dực khí phách đáp: “Con sẽ phải nghe theo chúng ta.”
***


Thoáng cái đã đến ngày đầy tháng Hoắc Thần Hi, ngày này đối với hoàng trưởng tôn của Nam Dạ quốc là một ngày vô cùng trọng đại, nhưng trong mắt Hoắc Dực thì ngày này cũng chỉ quan trọng ngang bằng với ngày sắc phong cho Lâm Tam Tư thôi, cho nên việc tổ chức cũng không kém ngày sắc phong lương đễ là bao.


Lâm Tam Tư tuy đã hết tháng ở cữ, nhưng Hoắc Dực vẫn sợ nàng mệt nên giao lại việc bế Hi Nhi chào hỏi khách khứa cho người khác làm, nàng chỉ cần ngồi trong phòng tiếp nhận lễ mừng là được rồi, bên cạnh còn có Bách Hợp và Phục Linh dốc lòng hầu hạ.


Tình thế trước mắt của Nam Dạ, ai thông minh thì đều nhìn ra ngay.Lương vương và Ninh vương đã thất thế rồi, thái tử điện hạ thì đã ngóc đầu trở lại, mạnh như vũ bão, còn có hoàng tôn duy nhất của Nam Dạ quốc Hoắc Thần Hi làm lợi thế, cho nên những vị quan lại quyền quý liền xếp hàng nối đuôi nhau đến chúc mừng, hối hả náo nhiệt hơn hôm sắc phong lương đễ rất nhiều, khác biệt chính là hôm nay những người đến chúc mừng sẽ không bị chặn lại bên ngoài nữa.


Những nam tử thì sẽ ở phòng trước chào hỏi nói chuyện với Hoắc Dực, còn các nữ quyến thì sẽ được các nha hoàn dẫn ra sau vườn.Các nữ quyến có thể bước vào phủ thái tử tất nhiên đều có thân phận không nhỏ, những loại như thị thiếp hay thứ nữ căn bản không có cơ hội chạm vào đại môn của phủ thái tử, còn các phu nhân tiểu thư thì từ trước đến giờ đã quen thói ngang ngược càn rỡ, vốn sinh lòng thành kiến với vị lương đễ Lâm Tam Tư này.Chẳng qua trước mắt vị lương đễ này chính là nữ nhân duy nhất của thái tử, được thái tử sủng ái vô cùng, lại mới sinh hạ hoàng trưởng tôn, cho nên các nàng có không vừa mắt Lâm Tam Tư đi chăng nữa thì cũng không dám đắc tội nàng.


Lâm Tam Tư mới cho người tiễn Tề vương phi và Lý phu nhân của phủ thượng thư, cảm giác mặt cũng cứng ngắc lại rồi, nhớ đến lúc ở Lâm phủ trước kia, khi nào trong nhà có chuyện vui thì người đứng ra làm chủ đều là mẫu thân nàng, còn những nữ nhi chưa chồng đương nhiên không thể ra gặp khách được, nhiều nhất cũng chỉ là ngồi một chỗ tâm sự với các tiểu thư thôi.Khi đó cuộc sống trôi qua rất thoải mái vui vẻ, hiện tại tự mình trải qua, mới thấy là chẳng dễ dàng gì.


Một nữ nhân trung niên được nha hoàn dắt đến, nàng ta nở nụ cười tươi, còn chưa nhìn rõ diện mạo thì đã nghe thấy tiếng: “Lâm lương đễ, chúc mừng chúc mừng! Khí sắc của Lâm lương đễ thật tốt, làn da mềm mịn như có thể bấm ra nước vậy, đâu có giống với người mới sinh hài tử đâu! Nô tỳ thật sự rất ngưỡng mộ!”


Lâm Tam Tư đã nhìn trước thẻ tên nên biết được nữ nhân trung niên xinh đẹp này chính là Tô Kiến Thu phu nhân của lại bộ thị lang, bên nhà mẹ đẻ là phủ tướng quân, mà tổ tiên của nhà nàng ta là làm ăn buôn bán, nên có vô số của cải, tặng lễ cũng rất hào phóng, đồ mang tới đều vô cùng cao quý và hiếm thấy.


Phục Linh thấy Lâm Tam Tư không dễ dàng mà khẽ nhíu mày, đã đi theo tiểu thư từ nhỏ nên nàng biết tiểu thư thích hay không thích cái gì, cho nên hôm nay điện hạ mới cố ý để nàng ở bên cạnh tiểu thư, đứng ra giải nguy cho tiểu thư khi cần.


Tô phu nhân vừa bước vào cửa, Phục Linh đã lặng lẽ nói vào tai Lâm Tam Tư: “Điện hạ nói hôm nay là ngày vui của người và Hi Nhi, vui vẻ là quan trọng nhất, người không cần để ý đến những món đồ người ta tặng, nếu không thích thì cứ mặc kệ nó.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Nếu người thấy khó chịu thì cứ tùy tiện nói vài câu cho có lệ cũng được.”


Lâm Tam Tư quả thật không thấy thích Tô phu nhân, nhưng nàng và Tô phu nhân cũng không có qua lại gì, thậm chí còn chưa từng gặp mặt, nhưng chỉ mới gặp lần đầu là nàng đã thấy không thích rồi, có những người mới nhìn đã thấy duyên, nhưng Tô phu nhân thì không như vậy, mặc dù nàng ta có diện mạo khá đẹp.


Lâm Tam Tư hơi trầm tư một chút, người hầu của Tô phu nhân đã đi tới trước mặt, chân mày nàng khẽ giãn ra, nếu đã quyết định trở thành nữ nhân của thái tử, vậy thì nàng không thể hành động cư xử theo tâm trạng tùy hứng của bản thân được, như vậy sẽ khiến điện hạ và Hi Nhi bị mất thể diện.






Truyện liên quan